Bạn Trai Siêu Có Tiền

Chương 2.1

"Vu Tư Tư.”

“Được.” Hắn vỗ vỗ đầu tôi, “Ngồi đây một lát đi, tôi đi rít điếu thuốc.”

Tống Nghiên vừa mới đi, một đôi bàn tay tinh tế trắng nõn gõ gõ mặt bàn.

“Này.”

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy chị em tốt hôm qua gặp.

“Hi, chị cùng Tống Nghiên là học cùng hệ à.”

Gái xinh không trả lời tôi, cau mày hỏi: “Cậu thế mà thật sự yêu đương với Tống Nghiên?”

“Đúng vậy.”

Lông mày nàng nhăn càng chặt, “Cậu không quen biết anh ta, chỉ bởi vì anh ta cho mấy chục vạn, cậu liền yêu đương?”

“Đúng vậy.”

“Cậu không có điểm mấu chốt à, vì tiền liền bỏ cả tôn nghiêm?”

Tôi không tài nào hiểu được.

“Chị có muốn nghe lại mình đang nói gì không, tôi chẳng lẽ vì tôn nghiêm nên phải từ bỏ tiền?”

Gái xinh nóng nảy: “Cậu, chả ai như cậu hết!”

Tôi nghĩ nghĩ: “Chị không cần vọng tưởng muốn đoạt công việc của tôi, đoạt con đường làm ăn giống như gϊếŧ cha gϊếŧ mẹ, tôi sẽ không để cậu yên đâu.”

“Ai đoạt công việc của em cơ?” Tống Nghiên từ sau cửa chậm rì rì tiến vào.

Tôi lập tức thay đổi sắc mặt, đáng thương nhu nhược rũ mắt xuống.

“Không có ai cả.”

Tống Nghiên nhíu mày nhìn cô em xinh đẹp kia, “Cậu tìm bạn gái tôi làm gì?”

Tôi túm tay áo Tống Nghiên, ủy khuất nói:

“Không có việc gì đâu chồng, anh đừng làm khó dễ học tỷ, tuy rằng học tỷ nói em không có tôn nghiêm, không có điểm mấu chốt, chắc là học tỷ không cố ý thôi.”

Tống Nghiên trừng gái xinh một cái, “Hiện tại biết ghen tị? Chậm.”

Lại thuận thế ôm tôi vào ngực, vuốt đầu ôn nhu an ủi:

“Tư Tư ngoan, về sau mặc kệ cô ta, chốc nữa chồng đưa em đi mua túi xách mua quần áo, bồi thường cho em.”

Tôi nhịn không được ngẩng đầu hỏi hắn, “Mua thật hay mua giả vậy? Nếu mua thật thì có thể suy xét đến giá không?”

Nhưng tôi không hỏi được bởi vì lúc tôi vừa muốn ngẩng đầu, Tống Nghiên giống như biết tôi muốn làm gì, bất động thanh sắc mà đè đầu tôi lại.

“Các người…Ghê tởm!”

Gái xinh buông xuống một câu, chân đi giày cao gót rảo bước đi.

Tống Nghiên buông tôi ra, “Được rồi, đừng giả vờ nữa, cũng biết chỉnh người đấy.”

“Vì để ông chủ hết giận.”

Tôi tự hào ngồi xuống cạnh hắn, nhìn thấy bóng dáng của chị em tốt ở xa xa, nhịn không được hóng hớt.

“Bảo bảo, cô ấy chọc anh tức giận kiểu gì?”

Tống Nghiên tức giận liếc nhìn bóng dáng cô ả: “Còn như nào nữa, tìm ông chú ba bốn mươi tuổi, cắm cho tôi cái sừng.”

“Không thể chứ, anh lớn lên vừa đẹp trai vừa có tiền, vì cái gì còn đi tìm ông già ba bốn mươi tuổi?”

“Mắt mù.” Tống Nghiên thò qua nhỏ giọng bóc phốt:

“Ông đây chưa yêu đương bao giờ, nàng đi theo sau một năm, tôi liền nghĩ thử xem, kết quả nói chuyện được một tháng tới sinh nhật cô ta, cô ta ám chỉ muốn có cái túi xách.”

“Cái túi kia có hai vạn, tôi ngại nó rẻ quá, không đồng ý. Mua cho cô ả chiếc BMW, kết quả sinh nhật hôm ấy chơi trò biến mất. Ngày hôm sau thấy cô ả từ trên xe lão già xuống, luôn miệng nói tôi không cho thì cũng rất nhiều người khác cho cô ả. Còn nói tôi không có tiền thì đừng yêu đương, chậm trễ thời gian cô ả.”

“Tôi vừa nghe liền cáu, nói gì cũng được, nói tôi không có tiền?”

“Ồ—“ Tôi bừng tỉnh.

Thì ra tôi nhờ vậy mà nhặt được tiện nghi.

“Hỏng mất mối tình đầu của ông đây.”

Tôi trịnh trọng mà vỗ vai hắn, “Không có việc gì, anh còn có em. Mối tình đầu khả năng sẽ nát, nhưng hai mươi vạn tuyệt đối không. Em nhất định sẽ cho anh trải nghiệm yêu đương cấp VVIP.”

Tống Nghiên nhìn ta, “Em làm cho tốt, dỗ tôi vui vẻ, nạp phí bổ sung một hai năm không thành vấn đề,”

Quả nhiên, tư bản rất am hiểu cách vẽ miếng bánh lớn.

9

Liên tục mấy ngày, lúc tôi không có tiết, đều sẽ cùng Tống Nghiên đi học, sau đó về thư viện tiếp tục học.

Nhưng tôi rất không thích thứ ba.

Bởi vì Tống Nghiên có tiết ở khu nam, mà tôi lại có tiết ở bản bộ, hai khu cách nhau xa, thế nên giữa chưa tôi không kịp ăn cơm, đói bụng đi học.

Ngồi trong phòng học, bụng không nhịn được kêu thầm.

Tôi yên lặng cảm thán chính mình vừa được mấy ngày thoải mái liền trở nên yếu ớt.

Tôi từ nhỏ không cha không mẹ, dựa vào chính sách, trợ cấp, miễn giảm học phí, hơn nữa thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân, thành công đem chính mình lôi kéo lên đại học.

Cuộc đời tôi vốn không có quá nhiều lựa chọn, tiền vĩnh viễn là quan trong nhất.

Đại học hầu hết thời gian là thoải mái, tôi không phải đang học thì chính là đi làm thêm, căn bản không có thời gian suy xét yêu đương.

Bởi vậy mà danh hiệu “Băng sơn mỹ nhân” rơi trên đầu.

Kỳ thật tính tình tôi khá tốt, chính là không rảnh phô ra thôi.

“Xin chào, tôi có thể ngồi đây không?”

Một âm thanh ôn nhu truyền đến bên tai, đánh gãy suy nghĩ tôi.

Vậy mà lại là học trưởng hôm trước bị tôi nhận nhầm thành kim chủ, Giang Dật Phàm.

“Có thể nha học trưởng.” Tôi đỏ mắt ngồi vào phía trong nhường chỗ.

Buổi sàng hôm đấy làm trò trước mặt nhiều người gọi anh ấy là chồng, sau lại không giải thích liền quấn xéo, phỏng chừng làm người ta bị hiểu nhầm.

Nghĩ vậy tôi chủ động xin lỗi, “Thực xin lỗi học trưởng nhé, buổi sáng hôm ấy em nhận sai người, thật sự không phải cố ý đâu.”

“Không có việc gì, anh không phải vì việc này mà tím em.” Giang Dật Phàm ngồi xuống cạnh tôi, “Hôm nay vừa văn không có việc gì, anh tới học ké buổi ôn tập của mấy đứa.”

Hắn chần chờ một cái chớp mắt rồi tiếp tục hỏi: “Chẳng qua vì sao học muội lại có thể nhận sai bạn trai mình chứ, hai người yêu qua mạng à?”

Tôi há mồm bịa chuyện: “Không phải, tụi em là nhất kiến chung tình, đều cảm thấy đối phương là mệnh trung chú định, liền nhanh chóng yêu đương luôn. Nhưng ánh mắt đầu tiền quá ngắn, ngủ một giấc dậy đầu óc có chút lơ mơ nên không nhận ra.”

Cũng không thể nói mối quan hệ của tôi và Tống Nghiên là mối quan hệ tiền tài được.

“Như vậy à.” Giang Dật Phàm xoay người, đôi mắt đen yên lặng nhìn tôi, “Thế thì tiếc thật chứ, nếu học muội thấy anh trước, có khi là nhất kiến chung tình với gương mặt này.”

“A?” Đầu óc tôi trong lúc nhất thời chưa load được.

Tôi đã thấy Giang Dật Phàm từ lâu rồi, mỗi lần học sinh đại diện đều là anh ấy, đại diện cho hệ chúng tôi đi tham gia các trận đấu lớn.

Chẳng qua từ trước đến nay tôi không định cùng anh ấy có giao thoa, càng không nghĩ tới anh ấy sẽ nhận thức tôi — người vĩnh viễn vội vàng làm công ăn lương.

“Anh nhớ rõ em vẫn luôn không yêu đương, hai ba đứa bạn anh tỏ tình em đều bị từ chối. Còn tưởng rằng em một lòng học tập, hóa ra là gì không gặp được người đủ thích.”

“Đúng vậy, hahaha.”

Ngoài mặt gật đầu, trong lòng tôi lại nghĩ, không phải là gặp được người khiến tôi đủ thích, là gặp được người có đủ tiền.

Lúc sau, Giang Dật Phàm cũng không nói chuyện phiếm cùng tôi nữa, đeo lên khung mắt kính vàng, chuyên tâm nghe giảng. Ngẫu nhiên nhìn thấy biểu tình nghi hoặc của tôi, liền thuận tiện giảng bài.

Không thể không nói, có thể đại diện hệ đi tham gia thi đấu, Giang Dật Phàm thực sự rất đỉnh, giảng giải cũng dễ hiểu.

Tôi nghe nhập tâm quá, ngay cả tan học rồi cũng không phát hiện ra.

Tới khi thanh âm chua lòm của Tống Nghiên vang lên, đánh gãy việc học của tôi.

“Bảo bối, lại nhận sai chồng?”

Giang Dật Phàm nhìn sách giao khoa, đẩy đẩy mắt kính, “Không có, tôi đang giảng đề cho học muội.”

“Phải không?” Tông Nghiên câu lấy khóe miệng, trong mắt không mang theo nửa phần ý cười, “Vậy thì lần sau lại nghe tiếp, bảo bối, tôi mang cơm trưa cho em.”

Lúc này tôi mới nhìn thấy túi thực phẩm trong tay Tống Nghiên.

“Hôm nay cảm ơn học trưởng, em đi trước.”

Đuôi lông mày xinh đẹp của Giang Dật Phàm giơ lên, “Vậy lần sau gặp nhé, học muội.”