Cửa văn phòng vừa đóng lại, cô liền bị người đàn ông phía sau đè lên cửa.
Phía sau lưng bị đập mạnh đến mức hơi đau, Hạ Thất bị đau kêu ra một tiếng hô nhẹ, miệng nhỏ vừa mới hé ra đã lập tức bị lấp kín.
Hơi thở mãnh liệt đầy hoóc-môn đàn ông lấp đầy khoang mũi cô, cái lưỡi ấm áp mạnh mẽ cạy mở khớp hàm, trực tiếp với vào miệng cô mà câu lấy chiếc lưỡi đinh hương cùng nhau chơi đùa, quấn lấy không rời.
Vừa mới tiến vào liền gặp phải trường hợp không ngờ đến như thế này, đầu óc Hạ Thất dường như bị đông cứng, ngơ ngác đứng đó, nhưng dù cho ý thức đang hỗn loạn, hai tay cô đã tự động đưa lên ý đồ đẩy anh ta ra.
Sức lực của phái nữ chắc hẳn không thể địch lại đàn ông, lúc này Hạ Thất thua hoàn toàn, Kỳ Phưởng chỉ cần một bàn tay liền khống chế được hai tay đang làm loạn của cô, thậm chí bắt tay cô ra phía sau khiến cô càng phải ưỡn ngực về trước, môi mềm cũng càng thêm giương cao làm anh dễ dàng hôn lấy.
Thân hình anh cao lớn, với động tác cúi đầu hôn cô càng tăng thêm cảm giác áp bách bao trùm cả người cô.
Hạ Thất cố gắng nghiêng đầu tránh trái tránh phải đều không thể thoát khỏi môi lưỡi nóng bỏng của anh, vậy mà không ngờ, từ dưới vạt áo của cô xuất hiện một bàn tay to. Bàn tay đó không ngừng tiến lên trên, cách áo ngực mà dùng lực xoa bóp bầu ngực mềm mại đẫy đà kia.
Hạ Thất tâm ý hoảng loạn mà cố đẩy anh ra, “Không, không cần…………Uhm——”
Chưa đến vài giây, Hạ Thất liền thất thủ chịu thua cả trên miệng nhỏ lẫn trước ngực to.
“Không cần? Không cần như vậy sao?” Kỳ Phưởng vừa hỏi vừa tiến xuống liếʍ hôn xương quai xanh Hạ Thất, trong đôi mắt tràn đầy ham muốn tìиɧ ɖu͙©, bàn tay to nhẹ nhàng đẩy ra áo ngực, lòng bàn tay trực tiếp bao phủ lên bầu ngực tròn trịa kia, dùng sức đè ép, xoa nắn thành các đủ loại hình dạng, trong giọng nói lộ ra vài phần đắc ý mà sung sướиɠ như trả thù “Hay vẫn là như vầy?”
Cả người Hạ Thất đều mềm thành một hồ nước, phía dưới đùi cảm nhận được căn côn ŧᏂịŧ cứng rắn mà mạnh mẽ chống đỡ. Linh tính của phụ nữ mách bảo cô rằng tiếp theo chắc chắn sẽ có chuyện gì đó xảy ra, cứ suy nghĩ về điều đó liền khiến đôi chân cô như mềm nhũn, trực tiếp ngã vào trong lòng ngực anh. Cô cố gắng ngước mắt liếc nhìn anh ta bằng ánh mắt hung hăng, nhưng âm thanh trong miệng phát ra lại thoi thóp như chú cá nhỏ đang thiếu nước mà vô lực quẫy đạp “Không, đừng như vậy…………”
“Hửm?”
Kỳ Phưởng hừ cười một tiếng, đôi mắt sắc bén loé lên một tia sáng rồi vụt biến mất trong một cái chớp mắt. Anh cúi đầu lần nữa lấp kín miệng Hạ Thất, trằn trọc mυ'ŧ hôn, tay to càn rỡ mà lướt qua lại, đυ.ng chạm trên đường cong da thịt khắp người cô. Cuối cùng dừng lại giữa vùng đất nhạy cảm nơi hai chân cô.
Ngón tay hướng sâu vào bên trong mà tìm tòi, Kỳ Phưởng nhếch môi cười ra tiếng, giơ đầu ngón tay đã dính vệt nước lấp lánh lên ngang tầm mắt cho cô nhìn “Em nhìn thử xem đây là cái gì?”
Mặt Hạ Thất lập tức đỏ bừng, xấu hổ đến không dám mở hai mắt, thân thể tựa hồ lại rất hưởng thụ khi bị anh đối xử thô bạo như vậy. Lúc nghe lời nói của anh ta, Hạ Thất liền cảm giác được tiểu huyệt càng thêm ướt đẫm.