Biển Cấm

Chương 33

Khom lưng nhấn miệng bình đựng nước vào trong suối, đang muốn đứng dậy, ấn đường ta chợt động, cảm thấy được xung quanh khác thường.

Quá an tĩnh.

Đừng nói côn trùng thú kêu, ngay cả không khí đều giống như yên lặng trong nháy mắt. Giống như có loại thú dữ nào đó đang nhìn chằm chằm vào ngươi, khiến cả người ngươi đều không thoải mái.

Ta buông bình nước, đề phòng mà xoay người. Sau lưng là rừng cây âm u, cỏ cây yên tĩnh.

“Đi ra.” Ta lạnh giọng nói về phía chỗ sâu trong rừng rậm.

Vốn chỉ là muốn lừa gạt một chút, ai nghĩ tới không lâu lắm thật sự vang lên tiếng bước chân, đối phương cũng không tiếp tục che giấu hô hấp.

Tổng cộng có sáu người, rút kiếm đi ra từ trong rừng, vây ta ở bên dòng suối. Bọn họ mặc đạo bào màu xanh trắng, đầu đội tiểu quan, đều là vẻ mặt nghiêm túc lạnh lẽo.

“Đạo sĩ?” Ta có chút giật mình.

“Chúng ta là đệ tử của Lĩnh Nam Trùng Dương, chịu ủy thác của bá tánh, nhận mệnh xuống núi trừ ma vệ đạo*.” Một gã đạo sĩ mặt chữ điền ở bên trong mở miệng giải thích, nhưng ta lại càng thêm nghi ngờ.

(*除魔卫道: diệt trừ gian ác, bảo vệ chính nghĩa.)

Ta tới đất liền không lâu liền đi theo Lữ Chi Lương đến Long Hổ Sơn, sau đó vừa tu hành chính là mười năm, tháng trước vừa mới rời núi đến Lĩnh Nam, chuyện gì cũng không làm, như thế nào liền dẫn tới tu sĩ nhân loại đến trừ ma vệ đạo?

“Chết cũng phải chết rõ ràng, không biết tội danh của ta là gì?”

“Yêu nghiệt, thu hồi vẻ mặt vô tội kia của ngươi đi!” Một gã thiếu niên mặt nhọn trong sáu người mắng, “Vùng Lĩnh Nam trong hơn mười năm chưa từng có yêu ma hại người, gần đây liên tục xảy ra việc bá tánh bị tập kích bị mất tích. Chỗ xảy ra chuyện ngoại trừ vết máu còn lưu lại ma khí dày đặc, giống như đúc trên người ngươi, ngươi còn mặt mũi hỏi tội danh? Tội danh chính là ngươi lạm sát kẻ vô tội, tội ác chồng chất!”

Gã nói như vậy, ta nào còn đạo lý không hiểu? Xem ra bọn họ là hoàn toàn trộn lẫn ta với A La Tàng rồi, cho rằng ma ăn thịt người xuất hiện ở Lĩnh Nam trong khoảng thời gian này là ta.

Ta cảm thấy bọn họ chậm rãi tới gần, đành phải lui về sau từng bước, không được vài bước liền bước một chân vào trong suối, nước suối lạnh băng không qua mắt cá chân.

“Không phải ta, ta không gϊếŧ hại phàm nhân.” Bọn họ khí thế hung hăng, mà ta lúc này trọng thương yếu thế, không phải bất đắc dĩ thật sự không muốn liều mạng, “Các ngươi truy tra một đường đến đây, chẳng lẽ từng thấy ta gϊếŧ người ăn thịt người sao? Chủ nhân ma khí là một người khác, ta cũng là bị hại, nếu các ngươi tin tưởng ta, ta có thể chậm rãi giải thích cho các ngươi nghe.”

Đạo sĩ mặt chữ điền bên kia hẳn là người đứng đầu của đám người này, ta nhìn thẳng vào gã, đặc biệt đổi thành giọng điệu ôn hòa nhã nhặn, chính là không muốn tăng thêm mâu thuẫn.

Gã nhíu mày, có chút dao động, thiếu niên mặt nhọn bên kia lại cười lạnh một tiếng: “Sư huynh, yêu ma giỏi nhất mê hoặc lòng người, huynh đã quên mấy lời sư phụ dặn dò chúng ta trước khi xuống núi rồi sao? Cho dù y không phải ma chúng ta muốn tìm thì sao? y một thân ma khí, sớm muộn gì cũng sẽ thành yêu tà, chờ y thật sự gϊếŧ người liền muộn rồi.”

Thiếu niên nói như cảnh tỉnh, đạo sĩ mặt chữ điền chấn động cả người, ánh mắt do dự lại trở nên kiên định.

“Bày trận!” Gã trầm mặc hô hiệu lệnh, năm người còn lại nhanh chóng bày kiếm trận, vây ta bên trong.

Thầm mắng một tiếng “Ngu ngốc”. ta bị buộc bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể gọi Tê Hà ra.

Ma khí trong GIao châu cần Tê Hà phong ấn, tuy nói lúc này ta còn có thể gọi nó ra, lại cũng chỉ có thể phát huy ba phần công lực của nó.

Toàn thân Tê Hà đỏ tươi, vốn là yêu dị, hôm nay lây dính ma khí, trong đỏ mang đen, càng là trong thê diễm mang theo quỷ quyệt*.

(*诡谲: cổ quái, kỳ quái khiến người k thể đoán ra.)

“Thật là một thanh đao hung ác.” Đạo sĩ mặt chữ điền híp híp mắt.

Ta vung Tê Hà, mũi đao chỉa xuống đất, làm nỗ lực cuối cùng: “Ta khóa ma khí của mình, hai ngày nữa liền phải nổ tan xác mà chết, cũng không cần các ngươi gϊếŧ ta. Hiện tại ta chỉ muốn đưa cố nhân về quê nhà, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mình, đến lúc đó sẽ yên tâm chịu chết.” Ta đảo qua từng khuôn mặt của bọn họ, dừng ở trên khuôn mặt của đạo sĩ mặt chữ điền, “Như thế nào?”

Đối phương trầm ngâm trong chốc lát, trường kiếm trên tay không bỏ, ngược lại biến đổi bày ra tư thế.

“Nếu ngươi nói chính là thật, cố nhân có thể do chúng ta thay ngươi hộ tống về nhà, còn về phần ngươi…” Ánh mắt gã sắc bén, “Đêm nay phải chết.”

Ta cho rằng phần lớn tu sĩ nhân loại đều giống như Lữ Chi Lương, giống như Tiếu Phi Vũ, tuy rằng không phải vô cùng đáng tin cậy, nhưng cũng là sáng suốt hiểu lý lẽ, không thể tưởng được còn ngu ngốc không ai bằng thế này.

Không đen tức trắng, dính chút hạt bụi liền phải áp đặt, lười đi tự hỏi những khả năng khác.

Không phải ác, lại khiến người hận.

Đạo sĩ mặt chữ điền vừa dứt lời, kiếm trận của sáu người liền đồng thời động.

Ta chịu đựng tanh tưởi cuồn cuộn trong ngực, lấy một địch sáu, thúc giục Tê Hà phá trận.

Nước suối bị dẫm đạp văng tung tóe, bảy người liền cứ như vậy bắt đầu ra tay.

Kiếm trận vốn là coi trọng ăn ý, phối hợp khăng khít mới có thể tăng uy lực. Trong sáu người này, năm người đều là động tác thống nhất, vô cùng đồng bộ, động tác của thiếu niên mặt nhọn luôn là chậm hơn một nhịp, sơ hở tầng tầng lớp lớp.

Ta để ý nhược điểm chỗ này của gã, chuyên tấn công một mình gã, cho dù gã đổi đến vị trí nào đều chuyển theo gã. Trên mặt thiếu niên dần xuất hiện mồ hôi, hiện ra vẻ mệt mỏi

Ta cười lạnh nói: “Nhìn ngươi miệng lưỡi bén nhọn, thì ra chính là một bao cỏ miệng cọp gan thỏ.”

Mặt đao đột nhiên đánh vào gò má thiếu niên, “bang” một tiếng thật mạnh, khiến cả người thiếu niên lảo đảo lui về sau vài bước, không dám tin tưởng mà bưng kín mặt.

“Ngươi…” Giữa khe hở ngón tay, có thể thấy được khuôn mặt bị đánh đến sưng đỏ, gã giận dữ: “Thứ vô liêm sỉ, ta muốn gϊếŧ ngươi!”

Gã lại mặc kệ kiếm trận, chỉ là nhằm về phía ta, vung kiếm về phía ta không hề có kết cấu.

Mắt thấy kiếm trận sắp tán loạn, mặt chữ điền vội la lên: “Sư đệ, không cần xúc động, coi chừng trúng kế!”

Thiếu niên giơ kiếm đâm tới, ta đang muốn thuần thục* né qua, lúc này Giao châu trong cơ thể đột nhiên nứt ra một cái khe. Giống như thân thể phải bị xé rách từ trong đau đớn khiến trước mắt ta tối sầm, ý thức đều trở nên hoảng hốt.

(*游刃有余 du nhận hữu du: kỹ thuật thuần thục, kinh nghiệmg phon phú, giải quyết vấn đề k tốn chút sức nào.)

Lúc lấy lại tinh thần, thiếu niên kia đã đến gần, mà trường kiếm trong tay gã cũng không hề có trở ngại gì mà chui vào trong thân thể ta.

“Ma vật, ngươi đi chết đi!” Gã cắn răng càng đâm sâu kiếm về phía trước hơn, trong mắt tràn đầy khinh miệt.

Cổ họng ta ngòn ngọt, không thể khống chế mà há mồm hộc máu. Màu máu giống như Tê Hà, trong đỏ mang đen, tản ra tanh hôi.

Thiếu niên nhếch môi chán ghét, giơ chân đá ta, đồng thời rút kiếm ra.

Ta ngã vào bên trong nước suối lạnh lẽo, bàn tay gian nan che lại lỗ thủng không ngừng đổ máu kia, cảm thấy nhiệt độ cả người đều đang không ngừng biến mất.

Thân thể càng lúc càng lạnh, mi mắt cũng càng lúc càng trầm.

Những đạo sĩ kia thấy ta ngã xuống, sôi nổi rũ kiếm, xúm lại đây.

“Không thể tưởng được yêu ma này giải quyết dễ dàng như vậy, thoạt nhìn giống như trên người có thương, vận khí của chúng ta thật không sai.”

“Vẫn là tiểu sư đệ lợi hại, một kiếm đâm chết y.”

“Phải vậy, loại mặt hàng nhỏ này, một mình ta cũng có thể thu phục…”

“Được rồi, chặt đầu y trở về phục mệnh* đi. Tiểu sư đệ hôm nay ngươi quá lỗ mãng rồi, ngươi có biết ngươi làm như vậy rất nguy hiểm không…”

(*复命: báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh)

“Ai nha, sư huynh phiền quá a!”

Không có người quan tâm sống chết của ta, hoặc có lẽ trong mắt bọn họ, ta đã là người chết.

Cho dù ta chưa từng gϊếŧ người, cho dù ta còn có thể sống vài ngày, cho dù người ta không bỏ xuống được hiện tại đang ở đâu… Bởi vì ta khả nghi, ta đầy người ma khí, cho nên ta đáng chết.

Ngón tay thậm chí mí mắt đều mất sức lực, mắt ta nửa khép, vẫn không nhúc nhích trong suối, máu đỏ tươi chói mắt uốn lượn theo dòng suối đi xa, thanh âm bốn phía cũng dần biến mất.

Thân thể ta lại chìm vào trong nước, một nửa lộ ở mặt nước. Có lẽ đã đến thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, thuật hóa hình cũng khó duy trì, lại lộ ra bộ dạng thật sự của Giao nhân.

“A, các ngươi xem!” Không biết là tiếng kêu của ai, “Đuôi cá thật đẹp.”

“Thì ra là một cá yêu, vảy của y nhìn qua rất chắc chắn, không bằng gỡ xuống, có lẽ có thể làm một bộ pháp khí không tồi.”

“Ý kiến hay.”

Có người ngồi xổm xuống, phủi đi quần áo rách bươm trên người ta, để mũi kiếm lạnh băng lên

Ta chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra bộ dạng của Linh Trạch.

Hắn vẫn còn chờ trở về. Đồ ngốc kia, nếu không thấy ta, không biết hắn phải tìm thế nào.

Nhân loại thật là quá tệ rồi. Ta chỉ là muốn chết muộn hai ngày, bọn họ cũng không cho…

Trong mông lung, bên tai giống như có tiếng rồng ngâm, chứa đầy mười phần tức giận, theo sau là tiếng kêu sợ hãi tiếng kêu đau nổi lên bốn phía. Ta cố sức mở mắt, liền thấy lòng bàn chân của mấy đạo sĩ kia đều bị gai băng trong suốt đâm thủng, một đám ngã ngồi dưới đất thống khổ không thôi, có người thậm chí đã hôn mê.

Một bóng trắng lội nước mà đến, cẩn thận bế ta lên khỏi dòng nước.

“Ngươi, ngươi là người phương nào?”

Đạo sĩ Trùng Dương Quan kia sợ hãi mà truy vấn thân phận của hắn, Linh Trạch mắt điếc tai ngơ, chỉ một ánh mắt, nước suối lại kết thành băng, đóng hai tay của mấy đạo sĩ còn tỉnh kia vào lòng sông, nhất thời tiếng kêu thảm thiết không ngừng.

Cuối cùng của sinh mệnh nhìn thấy chính là hắn, ta cũng thấy đủ rồi.

Cố gắng nâng tay lên, muốn chạm vào mặt hắn, lại không thể động cả một ngón tay. Tầm mắt mơ hồ, bầu trời giống như hạ mưa, từng giọt bắn vào sườn mặt ta, thật đau.

“Đừng chết, cầu ngươi…” Giọng nói của nam nhân ôm ta suy yếu đến giống như u hồn.

Ta muốn nặn ra một nụ cười cho hắn, nhưng ta không biết mình có thành công hay không.

“Nuôi… nuôi lớn Diễm Diễm cho thật tốt.”

Hắn dán bờ môi run rẩy vào thái dương ta: “Cầu ngươi…”

Hắn không ngừng khẩn cầu ta, giống như cũng không nghe được lời ta nói. Ta đột nhiên ý thức được, khả năng hắn chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức, đã mất thần trí.

Thật sự là phiền chết người, chết cũng không cho ta chết yên ổn, còn phải mang theo tâm sự đi.

“Đừng đi… đừng bỏ lại ta…” Giọng của hắn càng thêm thống khổ, mưa rơi càng lúc càng lớn.

Ta dựa vào trong l*иg ngực hắn, mí mắt không tự chủ được mà chậm rãi khép lại.

Tuy rằng biết đây là không có khả năng, nhưng vẫn cầm cự một hơi cuối cùng đồng ý với hắn: “Được…”

Dạ giao sinh ở biển sâu, hàng năm không thấy ánh mặt trời, ở trong bóng đêm vô tận như vậy, đứa nhỏ luôn tràn ngập tò mò đối với những thứ chưa từng thấy, ta cũng không ngoại lệ.

Khi còn bé ta luôn thích quấn lấy ma ma làm nàng nói cho ta thái dương là có dạng gì, Long cung là có dạng gì, rồng là dạng gì.

Ma ma khi còn trẻ đã từng đi qua Vương đô Bắc Hải, nàng nói cho ta, trên không của Vương đô có một mái vòm trong suốt, ánh mặt trời ở biển cạn có thể xuyên qua mái vòm chiếu thẳng xuống dưới, nơi đó có ban ngày ban đêm, nước biển vĩnh viễn ấm áp mà trong suốt.

“A ma, người gặp qua Long vương chưa?” Ta nằm trên đùi ma ma, tràn đầy phấn khởi truy hỏi.

Ma ma vuốt ve mái tóc ta, cười ha hả: “Lão nhân chính là một GIao nhân thấp kém, nào thấy được Lương vương Bệ hạ a. Nhưng ta nghe người ta thường nói, Bắc Hải Vương Bệ hạ lớn lên rất đẹp, trong Long vương Tứ hải, trẻ tuổi tuấn mỹ nhất là thuộc về Bệ hạ chúng ta.”

Ta vắt chân, bĩu môi: “Đợi ta trưởng thành cũng muốn đi Vương đô nhìn một chút, ta là con của cha, Thiếu chủ của Dạ giao, Bắc Hải Vương nhất định sẽ gặp ta.”

Khi còn bé chưa biết trời cao đất dày, càng bị người xem nhẹ, càng tự cho là mình siêu phàm. Nguyện vọng không thực tế có một đống lớn, gặp Long vương là một cái buồn cười nhất trong số đó, lại thực hiện đến dễ dàng như vậy.

Ma ma không gạt ta, Long vương quả thật đẹp, đừng nói là Long vương Tứ hải, ngay cả trong Hải tộc cũng khó tìm được người nào tuấn mỹ giống như hắn.

Nhưng cũng giống như luật thép trong biển, đồ vật càng xinh đẹp thì càng độc, Long vương cũng không ngoại lệ. Không được nhìn, không được chạm, nếu không cẩn thận chạm vào, liền phải làm tốt chuẩn bị thực cốt đốt tâm*, ruột gan đứt từng khúc.

(*蚀骨焚心: trái tim bị đốt cháy, xương cốt bị ăn mòn,)

Quanh thân giống như đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp, không hề cảm thấy đau đớn, cũng không hề cảm thấy rét lạnh, giống như có người đang gọi tên ta, nhưng ta làm thế nào cũng không thể mở mắt ra được.

Ánh mặt trời càng lúc càng mãnh liệt, thậm chí có hơi bỏng người, nhiệt độ dần tăng lên. Ta nóng lòng thoát khỏi tình trạng như vậy, lại không biết thế nào cho phải, đành phải không ngừng hô nóng, nỗ lực muốn thoát đi.

“Suỵt, thật mau liền tốt, thật mau liền tốt…” Có người nhẹ giọng trấn an ta, bàn tay lạnh lẽo phủ lên trán ta, lau đi mồ hôi của ta.

Là ai…

Giọng nói này rất quen thuộc.

Đau đớn giống như lửa nóng đốt người không biết đã qua bao lâu, không có dấu hiệu ngừng nghỉ, ta có chút ủy khuất, lại có chút buồn bực, giọng nói kia lừa ta, rõ ràng hắn nói thật mau liền tốt.

Tạp âm bên tai dần nhiều hơn, tiếng bước chân, tiếng nói chuyện, còn có tiếng khóc, khiến ta đau đầu.

Dần dần, độ nóng của ngọn lửa rút đi, thân thể lại trở nên nhẹ nhàng thoải mái, ý thức ta cũng dần dần rõ ràng.

Cuối cùng, giọng nói bên tai không ngừng kêu gọi ta, ta giãy giụa mở mắt, thế nhưng thật sự tỉnh lại.

Ngơ ngác nhìn nóc màn, không đợi ta tiến thêm một bước phản ứng, bên giường nhào tới một thân hình nho nhỏ.

“Cha, rốt cuộc người tỉnh rồi, con còn tưởng rằng cha sẽ ngủ mãi a ô ô ô!” Mặc Diễm khóc kêu vùi đầu vào trước ngực ta, thật mau dính ướt hơn phân nửa vạt áo.

Ta có chút cứng đờ động động ngón tay, cố gắng sờ đầu nàng.

“Không phải tỉnh rồi sao.” Ta bị giọng nói mình làm cho hoảng sợ, cũng không biết bản thân ngủ bao lâu mới có thể ngủ thành giọng khàn đặc như vậy.

Tuy rằng thân thể suy yếu, nhưng vô cùng nhẹ nhõm, không giống như khi còn bị ma khí ăn mòn, thần kinh đều phải tùy thời tùy chỗ kéo căng.

Một giấc ngủ dậy, ta giống như trăm bệnh biến mất.

Mặc Diễm khóc ô ô cả buổi, trách ta không phải, trách ta lừa gạt tâm hồn bé nhỏ của nàng, nói về sau sẽ không bao giờ tin tưởng ta nữa. Từ trong lời nói lộn xộn của nàng, ta mới biết được mình đây là về tới Long cung Bắc Hải, hơn nữa hôn mê đến nay đã tròn một tháng.

Tháng trước Tử Vân Anh bỗng cảm ứng được chỗ của Linh Trạch từ trong biển, liền lập tức dẫn người tìm kiếm, tìm một ngày một đêm, rốt cuộc tìm được ta cùng Linh Trạch hôn mê bất tỉnh bên cạnh đá ngầm, mang chúng ta về Bắc Hải cứu chữa.

Vòng đi vòng lại, ta vẫn là trốn không thoát vùng biển này.

Nhưng may mắn Tử Vân Anh tìm được chúng ta, bằng không ta sợ là không có mạng mở mắt ra.

“Con nói con muốn đi tìm cha, kết quả nữ nhân xấu kia nói không thể, nói gì mà có ước định với Nhân hoàng. Hải tộc chưa được phép không được tùy tiện lên bờ… thả cái rắm a, mười năm trước con đều ở trên đất liền, phàm nhân nào quản được con?”

Ta không có quá nhiều sức lực mà gõ đầu nàng một cái: “Con học mấy từ ngữ thô tục đó ở đâu vậy?”

Cả người Mặc Diễm cứng đờ, nhỏ giọng ngập ngừng: “Nguyên Bảo dạy con…”

Nàng khóc nức nở thật lâu, thẳng đến khi nhóm ngư nô dẫn Đại vu y cùng Cao Giáp tới, nàng mới nghẹn ngào ngồi dậy, lau sạch nước mắt trên mặt nhường ra vị trí.

Đại vu y vẫn là tinh thần quắc thước*, tính tình cổ quái, Cao Giáp thì vẫn là ngôn ngữ ngắn gọn, vẻ mặt lạnh lùng trước sau như một.

(*精神矍铄: người già có tinh thần, cường kiện, k mất phong thái.)

Hai người này vẫn giống hệt lúc trước, một chút biến hóa đều không có. Mười năm trong nháy mắt, dường như ta chỉ là vòng một vòng tròn lại trở về, nếu không phải Mặc Diễm ở đây, ta đều phải cho rằng mười năm này là một giấc mộng thật dài của mình.

Đại vu y cẩn thận bắt mạch cho ta, hỏi thăm tình huống thân thể ta, ta nói đúng sự thật cho ông ta, ngoại trừ thân thể còn có chút mềm, không cảm thấy có nơi nào không thoải mái, ông ta nghe vậy vuốt chòm râu gật gật đầu.

“Như vậy, công tử lại tĩnh dưỡng mấy ngày liền có thể khôi phục hoàn toàn.”

Ta sững sờ, lòng thán không hổ là Đại vu y Long cung Bắc Hải, trước khi ta hôn mê bị thương nặng như vậy, không nói ma khí nổ tan xác, chính là bị chọc một kiếm kia của Đạo sĩ Trùng Dương Quan cũng đủ muốn mệnh rồi, hiện tại mới ngủ một tháng, vậy mà nói bình phục liền bình phục?

Ta cảm nhận, viên Giao châu trong thân thể mình kia không chỉ không nổ tung, thậm chí ngay cả vết nứt đều không có, thong thả vận chuyển ở đan điền, trơn bóng như lúc ban đầu, tản ra ánh vàng nhàn nhạt. So với lúc trước... ta không thể diễn tả được, cảm thấy hình như có chỗ nào không giống, dường như cả người niết bàn trọng sinh.

Lúc ta hôn mê đây là cho ta uống thần dược gì, dùng tốt như vậy?

Ta cuộn cuộn ngón tay, hỏi: “Vậy những ma khí trong cơ thể ta lúc trước, không nghiêm trọng chứ?”

Không cần lại dựa vào Thanh Tâm chú để áp chế, cũng không cần lo lắng bị ma khí ăn mòn ma hóa?

Đại vu y đạm nhiên nói: “Không nghiêm trọng, ma khí đã được loại trừ sạch sẽ, hiện giờ Giao châu của ngươi vô cùng sạch sẽ hoàn mỹ, Bệ hạ đưa hắn…”

Cao Giáp đột nhiên hắng giọng một cái; “Đại vu y, Bệ hạ còn chờ ngài a, ngài xem xong bên này rồi liền mau đi xem cho Bệ hạ đi.”

Đại vu y không lui liếc nhìn Tổng quản Long cung đứng ở bên kia một cái, đứng lên sửa lại vạt áo, cúi chào ta cùng với Mặc Diễm, cũng không nói một lời với Cao Giáp, kêu dược đồng cầm hòm thuốc liền nhanh chóng rời đi.

Đại vu y đi rồi, lúc này Cao Giáp mới khép lại hai tay ở trong ống tay áo, đi thong thả đến trước mặt ta: “Công tử có gì yêu cầu cứ việc phân phó, hiện tại Lữ đạo trưởng làm khách ở Long cung, nếu ngài muốn gặp ông ta, ta đây liền cho người đi mời.”

Lão tiểu tử Lữ Chi Lương kia sớm muộn gì ta phải tìm lão tính sổ, nhưng cũng chưa gấp đến trình độ vừa tỉnh liền phải thấy lão.

“Không cần, để ông ta ở đó, tinh thần ta tốt rồi sẽ để cho Mặc Diễm mời ông ta tới đây.”

Cao Giáp rũ mắt, cung kính khom người với ta, cáo lui. Mới xoay người, ta rốt cuộc vẫn không nhịn được, mở miệng gọi ông ta lại: “Đợi một chút, linh… Bệ hạ thế nào?”

Cao GIáo nghiêng người, cung kính đáp: “Bệ hạ trở về Long cung ngày thứ ba liền tỉnh, qua thăm khám và chữa trị của Đại vu y, hiện tại đã khôi phục thần trí ký ức.”

A…

Ta hơi hé miệng, lòng đột nhiên không kịp đề phòng mà nặng trịch, lại có chút chua xót giống như đã đoán trước.

Ta tỉnh mộng, tiểu đồ ngốc không còn.