Biển Cấm

Chương 12

Linh Trạch tùy tiện dùng linh lực, động đến vết thương cũ, lâm vào hôn mê; Tử Vân Anh bắt lại Công chúa Ngọc Lưu, áp giải về Long cung; Hắc giao thừa dịp hỗn loạn chạy thoát; trứng rồng… không biết tung tích.

Sau khi trở lại Long cung, ta liền được mời trở về Phi Hà Cung. Nói dễ nghe là muốn ta về tĩnh dưỡng, nhưng ta vẫn luôn cảm thấy này là muốn cầm tù ta.

Ngoài điện canh giữ nghiêm ngặt, bất kỳ ai muốn ra vào đều phải dò hỏi liên tục. Mấy lần ta đi tới cửa, đều vị thị vệ mời trở lại, nói mấy ngày gần đây Tử Vân Anh đang tra chuyện của Hắc giao, bên ngoài thật sự loạn, muốn ta ở lại trong điện an tâm tĩnh dưỡng.

Ta hỏi Linh Trạch đã tỉnh hay chưa, đã tìm thấy trứng rồng chưa, những thị vệ kia lại là hỏi một câu đã hết ba câu là không biết*, chỉ cứng nhắc mà muốn ta tạm thời đừng nôn nóng.

(*一问三不知 nhất vấn tam bất tri.)

Ta bị nhốt ở Phi Hà Cung, vừa nhốt chính là năm ngày. Thị vệ càng bảo ta bình tĩnh chớ nóng thì ta lại càng nôn nóng, đồ ăn Đồng Tiền đưa tới, bị ta gạt hết xuống đất, bảo nó đi gọi Tử Vân Anh.

“Công tử người đừng nên quấy, Tử tướng quân rất bận, nào có phải là không muốn tới gặp người?” Đồng Tiện dọn dẹp đồ ăn dưới đất, tức giận nói.

Ta đập bàn một cái: “Ta lại không phải tù nhân, vì sao lại giam giữ ta? Nàng không tới gặp ta cũng được, nhưng cũng phải thả ta đi ra ngoài a!”

Từ lúc trở về Long Cung, không ai tới nói với ta tiền căn hậu quả, càng không ai nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tuy nói ta không quyền không thế, chỉ là một Dạ giao trong hậu cung của Linh Trạch, nhưng tốt xấu gì…… Tốt xấu gì ta cũng bị cuốn vào trong, cho dù không muốn ta biết tình hình thực tế, cũng không cần xem ta như phạm nhân mà cứ nhốt ta mãi chứ?

“Bệ hạ còn chưa tỉnh, Tử tướng quân đang bận truy lùng tội phạm quan trọng, lỡ như người đi ra ngoài lại bị…… Lại bị bắt, đến lúc đó bệ hạ tỉnh ai gánh được trách nhiệm này?” Đồng Tiền đưa lưng về phía ta, lải nhải, “Công chúa đều bị nhốt lại a, người cũng đừng ủy khuất.”

Ta đỡ trán, nháy mắt toàn bộ nôn nóng đều hóa thành mệt, khiến ta không nhịn được thở dài một tiếng.

“Ta chỉ là muốn đi…… xem bệ hạ một chút.”

Buổi tối, ta đang ngồi ở trước bàn, nhìn màn đêm ngoài cửa sổ đến ngẩn người, chợt nghe thị vệ ngoài cửa cung kính nói: “Chào Tử tướng quân.”

Ngay sau đó cửa điện được người chậm rãi đẩy ra, ta chuyển tầm mắt, bốn mắt nhìn nhau cùng với Nữ tướng đệ nhất Bắc Hải đang muốn tiến vào.

Cả người Nàng đẹp đẽ quý giá, môi đỏ mọng da trắng tuyết, bên hông cắm hai thanh lưỡi dài, một đao một kiếm, tóc dài buộc cao, dùng một cây trâm bạc cố định tóc, nhìn kỹ, lại là một chuôi kiếm bạc thu nhỏ.

Này hẳn là pháp bảo gì đó…

“Nghe nói Công tử muốn gặp ta?” Nàng đứng cách ta không xa, hai chân thon dài lộ ra dưới làn váy, không mang giày.

“Thả ta ra ngoài.” Ta nặng nề nhìn chằm chằm nàng.

“Long tử mất tích, đây là việc trọng đại, hiện tại Bệ hạ còn chưa tỉnh, ta không nắm được chủ ý, đành phải tạm thời ủy khuất Công tử mấy ngày.”

Ta siết chặt tay, cắn răng nói: “Ngươi là hoài nghi ta cùng một ruột với đám người Hắc giao kia sao?”

Nàng rũ mắt, trầm mặc không đáp, gần như chính là cam chịu.

Lửa giận đã từ lúc nóng nhất hóa thành một đống than hồng, nhen nhóm nhen nhóm, chẳng biết lúc nào sẽ lại bùng lên.

“Ta không có quan hệ với đám người Hắc giao, ngươi ở đây hoài nghi ta và gã, không bằng điều tra hướng đi của Long tử trước đi.”

Biểu tình của Tử Vân Anh không đổi, nói: “Công tử nói rất đúng.”

Bộ dạng dầu muối không ăn của nàng, khiến ta càng siết chặt tay.

“Nếu Công tử không còn chuyện gi khác, ta liền đi trước.” Nàng gật đầu, đao dài bên hông phát ra tiếng va chạm, mắt thấy liền phải rời đi.

Ta nói muốn gặp nàng nàng liền tới, tới cũng tới không không, nàng căn bản không muốn tin tưởng ta, càng không có tính toán thả ta ra ngoài.

“Đợi một chút!” Ta gọi nàng lại, “Ta có thể đi thăm Bệ hạ một chút được không, chỉ liếc mắt một cái, ngươi có thể… ở bên cạnh trông ta.”

Bộ dạng bên môi nhuộm máu, sắc mặt trắng bệch của Linh Trạch ngày ấy cứ quanh quẩn trong đầu óc ta, sau khi rống ra câu “Khốn nạn” mang theo phẫn nộ kia, hắn liền thoát lực hôn mê, dù thế gọi thế nào cũng không tỉnh.

Lúc trước, khi còn chưa biết mấy chuyện xưa giữa Linh Trạch và Giáng Phong, có lẽ ta sẽ cho là hắn liều mạng cướp đoạt mảnh vỡ nguyên thần của Giáng Phong như vậy, là không muốn để cho kẻ thù sống lại, tính toán tự mình hủy diệt đối phương. Nhưng hôm nay, ta vẫn luôn không nhịn được mà nghĩ, có phải hắn… kỳ thật cũng muốn hồi sinh Giáng Phong hay không?

Tử Vân Anh nhìn ta, chân trần dừng ở đó, cũng không nói gì.

Ta mấp máy môi, đứng dậy đi đến trước mặt nàng, quy củ cúi đầu về phía nàng, thấp giọng: “Cầu ngài.”

Tầm mắt nàng di chuyển trên người ta, đánh giá ta từ trên xuống dưới, ta có thể cảm giác được đánh giá của nàng, hoài nghi của nàng đối với ta.

Cuối cùng, eo ta đã có chút mỏi, mới nghe nàng nói: “Đi theo ta.”

Chân trần trắng tuyết đi ra ngoài, ta thẳng lưng, không khỏi thở phào một hơi.

Vương đô giới nghiêm*, bầu không khí càng là khẩn trương, đám ngư nô đi đường đều là đi đến vội vàng, ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng không dám.

(*戒严 Tình trạng canh phòng chặt chẽ.)

Tử Vân Anh dẫn ta xuyên qua lang kiều*, váy dài thướt tha, bước chân nhẹ nhàng khoan thai, một đường cũng không nói chuyện với ta.

(*Lang kiều (廊桥): là những chiếc cầu sang sông được lợp ngói, thoáng trông giống những căn nhà bắc ngang sông.)

“Bệ hạ, bị thương rất nặng sao?” Ta nhịn không được hỏi thăm nàng tình huống của Linh Trạch.

Nữ tướng đưa lưng về phía ta qua một lúc mới mở miệng: “Ngàn năm trước, lúc Bệ hạ lột xác, bị Ác long đánh lén, hai mắt bị hung kiếm của Ác long hủy, Long châu cũng bị nứt, dưỡng nghìn năm vẫn chưa lành, có lẽ chỉ phải chờ đến lần lột xác sau này, mới có thể vá lại hoàn toàn. Mái vòm của Vương đô trước giờ đều là Long vương dùng linh lực để khởi động, Long châu của Bệ hạ bị hư, chỉ dùng linh lực để khởi động kết giới đã không dễ, tiêu hao quá độ như vậy, sẽ ảnh hưởng đến vết thương cũ, không cách nào áp chế được sát khí đưa vào cơ thể năm đó, khiến chúng nó nổi dậy tác quái, khiến vết thương đau đớn không thôi.”

Ta nắm vạt áo, đốt ngón tay vô thức dùng sức.

Lần trước vết thương cũ của Linh Trạch tái phát ta đã được chứng kiến, có thể làm hắn đau đớn mất đi lý trí hiện ra bộ dạng bán yêu, thật sự là một loại thống khổ không có cách nào chịu đựng được.

“Lần lột xác sau là khi nào?”

“Còn mười một năm.”

Nghe nói rồng ngàn năm lột xác một lần, sau khi lột xác Long châu sẽ càng trở nên sung mãn, thân hình cũng sẽ càng thêm to lớn.

Trong khi nói chuyện, chúng ta đã đến trước tẩm cung của Linh Trạch.

Cao Giáp đứng canh trước cửa, hơi khom người với Tử Vân Anh, lúc nhìn thấy ta, nhất thời không khống chế được vẻ mặt, một bên lông mày nhướng lên.

“Bệ hạ thế nào?” Tử Vân Anh hỏi.

Cao Giáp lắc đầu, lo lắng nói: “Vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.”

Tử Vân Anh nhấp môi, nhìn từ đằng sau, hai má đều căng chặt.

“Ta đưa Mặc công tử vào xem Bệ hạ.” Dứt lời, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa điện ra, ra hiệu ta đi vào theo nàng.

Trong điện đốt một loại huân hương mùi thơm nồng nặc, mới ngửi đã cảm thấy gay mũi, ngửi lâu lại thấy quen, có cảm giác như cảm xúc dịu lại, mọi phiền não đều tan biến.

“Đây là mùi gì?”

“Hương an thần giảm đau do Đại vu y điều chế, thỉnh thoảng Bệ hạ sẽ bừng tỉnh, không đốt hương này hắn căn bản không an tĩnh được.” Tử Vân Anh đi đến bên giường lớn phủ rèm, giơ tay vén lên rèm mỏng được dạ minh châu chiếu thành màu vàng ấm.

Ta chậm rãi đến gần, chỉ thấy đằng sau rèm, trên giường, Linh Trạch nhắm chặt mắt, ấn đường hơi gồ lên, trên mặt trắng bệch không chút huyết sắc. Khiến cho ta kinh ngạc chính là, bọn họ vậy mà dùng khóa sắt đen thô khóa lại tứ chi của hắn.

Dường như cảm giác được có người tới gần, hắn bất an giật giật, mở mắt ra.

“Bệ hạ.”

Ta thấy hắn tỉnh lại, trong lòng vui mừng, không chút nghĩ ngợi liền muốn đi qua, Tử Vân Anh thế nhưng kéo ta lại.

“Đừng đi qua!”

Lời của nàng còn chưa nói ra hết, Linh Trạch bên kia đột nhiên ngửa cổ gào thét giãy giụa kịch liệt, thoáng chốc xiềng xích thít chặt, phát ra tiếng kim loại khiến người ê răng.

Lúc này vảy rồng lập lòe, trên đầu hắn lại hiện ra sừng rồng, móng tay biến thành vừa nhọn vừa dài, giữa răng môi khẽ nhếch có thể nhìn thấy răng nanh bén nhọn của hắn, đã là… hoàn toàn hiện ra Yêu tướng.

Linh Trạch thống khổ kêu gào, âm thanh phát ra căn bản chính là dã thú.

Khóa sắt thít vào cổ tay hắn, cắt qua da, máu tươi uốn lượn mà xuống, đặc biệt chói mắt.

Ta chịu đựng sợ hãi hỏi Tử Vân Anh: “Hắn đây là làm sao vậy? Không phải ngươi nói đốt hương có thể an thần tĩnh sao? Vì cái gì thoạt nhìn hắn vẫn rất đau đớn?”

Tử Vân Anh giữ chặt ta, không cho ta qua: “Hương chỉ có tác dụng an ủi, không có khả năng chữa khỏi. Nếu dễ dàng chữa khỏi như vậy, sao Đại vu y có thể để cho Bệ hạ chịu tội nhiều năm như vậy?” Nói xong nàng kéo ta muốn đi.

Ta giãy giụa: “Không được, ngươi để cho ta nhìn nhiều một chút a, ta mới đến được bao lâu?” Ta thấy nàng không dao động, lập tức nổi giận, “Ta đứng xa một chút hắn cũng không thể cắn ta a!”

Lông mày Tử Vân Anh nhíu lại, trách mắng: “Không được vô lễ.”

Hai ta lôi lôi kéo kéo, đi chưa được mấy bước, đột nhiên một tiếng giòn vang lọt vào bên tai.

“Không tốt.” Tử Vân Anh vội vàng xoay người, ta cũng quay đầu nhìn lại, một trong những xích sắt khóa tay Linh Trạch chính là bị hắn kéo đứt rồi.

Linh Trạch đưa tay che mắt, cũng không biết là do máu dính ở trên tay hắn hay là vết thương cũ tạo thành, trên mặt hắn chậm rãi chảy xuống hai hàng huyết lệ.

“Gọi Đại vu y!” Giọng của Tử Vân Anh cũng mang theo run rẩy.

Móng tay sắc nhọn của Linh Trạch đâm vào da thịt, cắt qua trán, dường như hắn muốn móc ra thứ đồ vật khiến cho hắn vạn phần thống khổ kia.

“Mau mau mau, đè hắn lại!” Ta thấy tình thế không tốt, tránh khỏi Tử Vân Anh, hai bước cũng biến thành ba bước đi qua đè lại cánh tay tự do kia của Linh Trạch.

Có điều ta nào có thể chống lại sức mạnh của Long vương, đôi mắt phiếm huyết nhìn “chằm chằm” ta không chớp, chỉ là nhẹ nhàng liền trở tay nắm vạt áo ta, kéo ta về phía hắn.

“Bệ, Bệ hạ?” Hai ta dựa quá gần, gần đến ta có thể cảm nhận được hơi nóng phả ra từ chóp mũi hắn, “Là ta a, Bệ hạ.”

Răng nanh của hắn như ẩn như hiện, giọng nói của hắn bởi vì đau đớn mà khàn đặc, tràn đầy thống khổ và thù hận, “Đều là ngươi, làm cho ta biến thành như vậy. Giáng Phong, Giáng Phong…”

Mỗi một chữ hắn nói ra, thân thể ta lại lạnh thêm một phần, dường như trở về nơi ở của Dạ Giao Tộc, vùng biển quanh năm lạnh thấu xương kia.

Ta không phải Giáng Phong.” Ta vô lực, cũng không bao hàm hy vọng mà nói.

Ta dùng ngón tay lau đi máu tươi trên mặt hắn, đống than hồng ở trong lòng kia đột nhiên bùng lên, đốt ngũ tạng ta, khiến ta nghẹn một hơi ở cổ họng thật sự khó có thể nuốt xuống.

Hắn căn bản không có ý thức, ta cãi với hắn thì có ích gì chứ?

Lại nói hai câu này của hắn chọc tâm chọc phổi ta, có lẽ không phải là khó quên tình cũ…

Cho dù là khó quên tình cũ, lại có quan hệ gì với ta?

Ta bưng lấy mặt hắn, muốn nâng đầu của hắn lại nâng không lên, chỉ có thể chịu thiệt tự mình hạ mặt xuống.

“Ta là…” Ta cắn môi dưới của hắn, miệng rầm rì, “Tổ tông của ngươi.”

Thừa dịp hắn hồ đồ, ta cũng chỉ có thể chiếm tiện nghi ngoài miệng vào lúc này.

Đầu lưỡi thật mau bị răng nanh sắc nhọn của hắn đâm rách, tanh ngọt theo kẽ năng nhiễm đầy miệng.

Ta vốn chỉ muốn dạy dỗ hắn một chút, cắn hắn một cái, nào nghĩ đến càng hôn càng sâu, muốn ngồi dậy, bàn tay nắm vạt áo ta lại không bỏ.

“A… a… a…” Ta giãy giụa nhìn qua bên kia, không biết Tử Bân Anh đã ra khỏi điện từ lúc nào, lại là mặc kệ sống chết của ta.

“Rắc!” Bên tai lại vang lên tiếng xiềng xích bị đứt, tay kia của Linh Trạch cũng lấy được tự do.

Ta thật vất vả ưỡn người, há miệng thở hổn hển thoát khỏi môi răng hắn, luống cuống tay chân muốn trốn xuống giường.

“Cứu, cứu mạng…” Thoạt nhìn bộ dạng này của Linh Trạch đã là mất hết lý trí, chỉ còn lại bản năng, nói không chừng chỉ phất tay một cái ta liền đi gặp Long thần, biến thành một con cá chết.

Vừa rồi còn cậy mạnh muốn làm tổ tông của hắn, lúc này ta lại chỉ muốn ngoan ngoãn làm cháu trai.

Mới với tới mép giường, còn chưa đợi ta bò xuống, một sức mạnh cực lớn sau lưng nắm lấy cổ ta liền kéo ngược ta lại.

Nắm chặt mép giường, ta gần như dùng ra sức lực uống sữa mẹ, không lâu lắm bên tai truyền tới tiếng xé vải, sau lưng mát lạnh, vải bị kéo ra mảng lớn.

Ta sợ muốn chết, giọng cũng thay đổi: “Có ai không! Muốn, muốn ra mạng người… A!”

Khồng hề phòng bị, thế nhưng ta bị cắn một cái ở gáy.

Cắn thật, cũng không phải là đùa giỡn cho vui, miệng vừa hạ xuống, răng nanh đâm vào da, đau đớn dữ dội kéo tới, ta thật sự cảm thấy cổ mình đều phải bị cắn đứt rồi.

Một hơi nghẹn ở họng, ta nằm yên ở đó, ngón tay đều run rẩy.

L*иg ngực nóng hổi, dường như có thứ gì đó quay cuồng quấy loạn, làm tăng thêm cảm giác không khỏe của ta.

“Thả, thả ta ra…” Ta hơi thở mỏng manh, trước mắt biến thành màu đen.

Chất lỏng ấm áp chảy ra từ miệng vết thương, chậm rãi trượt xuống dọc theo cổ.

Không biết nghe thấy được tiếng kêu của ta hay là cảm thấy con mồi ta đây đã không còn sức lực giãy giụa, có thể chạy, hắn buông lỏng răng, cũng không còn cắn chặt không tha.

Ta thoáng cái thoát lực, ngã thật mạnh xuống giường.

Trên lưng đặt một bàn tay lạnh như băng, móng tay dài nhọn cọ qua da thịt ta, dễ dàng vẽ ra một cái miệng nhỏ, sinh ra đau đớn tê ngứa.

“Ngươi có… Tê Hà*… gϊếŧ ngươi… là có thể khỏi…” Linh Trạch nỉ non một cách không hề có tình cảm, bàn tay hơi đè xuống, dường như muốn đào xuyên phế phủ của ta, hoàn toàn cắt đứt sự sống của ta.

(*栖霞 tên vũ khí của Giáng Phong í.)

Ta thật sự sợ, Tử Vân Anh liền ở ngoài cửa, lại không cứu ta, không ai để ý ta sống chết. Chỉ cần Linh Trạch xuống tay, hôm nay ta liền phải chết ở chỗ này rồi.

“Đừng mà…” Ta nỗ lực quay đầu, ngậm nước mắt nói, “Bệ hạ, đừng gϊếŧ ta… ta thật ngoan… ta sẽ ngoan… có việc cứ thương lượng… đừng, đừng dùng tay…”

Ta khóc đến thương tâm, nước mắt dính đầy mặt, ngay cả tầm mắt đều dần mơ hồ.

Không biết có phải lời cầu xin của ta nổi lên tác dụng hay không, bàn tay ấn trên sống lưng ta chỉ muốn mệnh không còn tăng thêm lực, nhưng chưa đợi ta vui mừng bao lâu, hắn chợt bóp chặt cổ ta, lại đè ta nằm sấp xuống.

Ta đau đớn kêu lên một tiếng, quần áo phía sau càng bị xé rách mở rộng.