Biển Cấm

Chương 10

Khi cảnh tượng chuyển lần nữa, ta đã mồ hôi lạnh cả người.

Ánh trăng trong trẻo chiếu vào trên đá ngầm, sóng biển xô lên bờ hết đợt này đến đợt khác, mặt biển đen nhánh thâm trầm, chỉ có ánh trăng và sao rọi lên nó, tạo thành gợn sóng rách nát.

“Ngươi khuyên được hắn không?” Xu Châu đứng trên bờ cát, làn váy màu băng lam* bị sóng biển xô, một chốc thì về phía trước một chốc lại lui về sau.

(*冰蓝色.)

“Không.” Giáng Phong dựa vào đá ngầm, áo bào màu tối gần như hòa làm một với đá ngầm.

Tay gã vuốt ve một cái bình thủy tinh nhỏ, sắc mặt có chút không để ý: “Nhưng không quan trọng, ta có biện pháp làm cho ngươi cưới hắn.”

Lông mày Xu Châu khẽ động: “Cái gì?”

Giáng Phong ném bình thủy tinh trong tay cho nàng, Xu Châu giơ tay bắt được, khó hiểu nhìn về phía gã.

“Mê tình đan, biết là gì không? Ta tốn không ít công phu mới lấy được.” Thiếu niên vẫn đang cười, trong sáng lại pha trộn một chút lạnh lẽo không hề hài hòa, “Người uống đan này nhìn thấy người đầu tiên, cho dù là ai, hắn cũng sẽ nhận đối phương thành người mình thương, ý loạn tình mê.”

Xu Châu mở nắp bình ngửi ngửi, cười nói: “Ngươi muốn ta cùng hắn gạo nấu thành cơm.”

Giáng Phong nói: “Gần nhất vừa vặn trên đất liền đưa tới loại rượu mới, tác dụng đủ chậm. Ngươi hẹn hắn ra uống rượu, nói muốn tạm biệt hắn trước khi đi, sau đó bỏ thứ này vào trong rượu. Cho dù sáng mai sau khi tỉnh dậy hắn lên cơn thịnh nộ, ngươi là Công chúa Nam Hải, hắn còn có thể gϊếŧ ngươi hay sao?”

Lúc gã nói ra lời này, giống như chỉ đang bàn về việc sáng mai ăn gì, trên mặt không hề có vẻ giãy giụa áy náy.

Xu Châu lộ ra vẻ khinh thường: “Ngươi thật đúng là bỉ ổi.”

Nói thì nói vậy, nàng vẫn nhận bình thủy tinh kia.

Giáng Phong nhún nhún vai, cũng không phản bác: “Muốn làm chuyện lớn, không được câu nệ tiểu tiết. Ngươi không muốn làm Long hậu của Bắc Hải, ta cũng không muốn làm đệ đệ của Bắc Hải Vương, hai bên hợp tác, hai bên cùng vui vẻ.”

Không muốn làm đệ đệ của Bắc Hải Vương thì còn dễ hiểu, dã tâm của gã bừng bừng, ý muốn mưu phản, nhất định là muốn thay thế Linh Trạch, người đời sau đều biết điểm này.

Nhưng “Không muốn làm Long hậu của Bắc Hải” lại là có ý gì?

Nếu không muốn làm Long hậu, vì sao Cửu Long Nữ lại trăm phương ngàn kế muốn gả cho Linh Trạch?

“Ba năm nữa chính là lúc lột xác của hắn, đến lúc đó sẽ lột đi thân hình thiếu niên trở thành Chân Long chân chính. Đó là lúc hắn suy yếu nhất, cũng là lúc Long châu hình thành, bên cạnh chỉ có thể có Long hậu bảo vệ.” GIáng Phong chậm rãi nói, nhìn trăng tròn ở phía chân trời, “Là thời cơ tốt nhất để ra tay.”

Gã không nói rõ, ta lại đoán được là thời cơ gì.

Đó là thời cơ tốt nhất để phản bội.

“Ta biết rồi, ta sẽ lấy được Long Châu vì ngươi, giúp ngươi hóa thành Chân Long. Như vậy, chờ ngươi leo lên lên Đế tọa Bắc Hải Vương, ta mới có thể có được ủng hộ của ngươi, gϊếŧ về Nam Hải, đoạt lại thứ thuộc về ta.”

Cửu Long Nữ chậm rãi bước về phía biển, nước biển chậm rãi tách sang hai bên, cũng không phủ lấy nàng.

Mặc dù biết hai người bọn họ đang bàn luận việc mưu phản, nhưng khi biết GIáng Phong muốn thông qua việc cướp Long châu của Linh Trạch để hóa thành Chân long, ta vẫn là chấn kinh rồi.

Mỗi con rồng đều có Long châu, cũng như mỗi yêu đều có yêu đan. Trong Long châu chứa đựng tu vi pháp lực của Long, không có nó, tựa như bảo kiếm mòn lưỡi, mỹ ngọc sinh tì vết, Long không còn phát huy được bản lĩnh cao cường, không hóa được hình người, dần dần sẽ mất đi thần trí, còn không bằng thằn lằn.

Giáng Phong thông đồng với người bên gối của huynh trưởng mình, phí nhiều công sức như vậy, thì ra cũng là vì viên Long châu của Chân Long kia.

Nếu như gã sớm biết người trong lòng Linh Trạch là ai, cũng sẽ không cần làm điều thừa a. Chờ đến khi Linh Trạch lột xác, nói không chừng gã còn có thể ở bên cạnh, thuận tiện xuống tay.

Trong lòng ê ẩm chua xót, không quá thoải mái. Chờ đến khi Cửu Long Nữ biến mất ở bờ biển, ta mới thở ra được một hơi bị nghẹn ở trong ngực.

Đột nhiên giật mình bật dậy khỏi mặt đất, ngõ hẻm chật hẹp không ánh sáng, an tĩnh chỉ nghe được tiếng thở dốc kịch liệt của ta.

Ta lung tung sờ lên ngực bụng, phát hiện bản thân hoàn hảo không chút tổn hại, cũng không có dấu vết bị thương.

Cuống quýt rời khỏi mặt đất, cả người hư nhược không đứng lên nổi, chỉ có thể đỡ tường lảo đảo về phía trước.

Càng gần đến đầu ngõ, tiếng người náo nhiệt trên đường càng vang dội.

Hẳn là ngất chưa lâu, nhưng lúc này thấy người đi trên đường, mấy quán ven đường, lại có loại cảm giác dường như đã qua mấy đời.

Ảo cảnh hoặc là nói cảnh trong mơ kia rõ mồn một trước mắt, giống như đã từng trải qua, khiến ta gần như không phân được hôm nay là hôm nào.

Lúc đầu óc choáng váng, chợt nghe bên tai van lên tiếng của Mặc Tước.

“Tỷ tỷ, ta nghe được tiếng của huynh trưởng!” Nàng lo lắng chạy về phía ta, “Ca ca, ngươi đi đâu vậy?”

Đã rất lâu rồi ta không nghe nàng gọi “Ca ca”, xem ra là thật sự nóng nảy.

Vốn còn muốn rặn ra một nụ cười cho nàng, nhưng không được. Ta thấy nàng đã gỡ được gánh nặng trong lòng, trượt xuống theo bức tường, này cũng đã làm mất đi chút sức lực không còn nhiều lắm của ta.

“Y làm sao vậy?”

“Thân thể không đáng lo, chỉ là…”

“Chỉ là gì?”

“Thần hồn bất ổn.”

Ta mở mắt nhìn, nhìn lêи đỉиɦ màn một lúc lâu mới phản ứng tới bản thân đã trở về Phi Hà Cung.

“Công tử rốt cuộc người đã tỉnh rồi!” Đồng Tiền bổ nhào vào bên giường, đôi mắt tròn tròn treo ở phía trên ta, giống như một cặp chuông đồng.

Ta nhíu nhíu mày, muốn ngồi dậy, nhưng cả người đều bủn rủn từng đợt, vừa dậy một nửa liền nằm trở về.

“Lúc nào rồi?” Ta thấy bên ngoài trời đã sáng, nghĩ đã đến ngày hôm sau.

“Mạnh Chương Tế đã kết thúc được hai ngày rồi.”

Ta giật mình: “Ta ngủ hai ngày?”

Đồng Tiền đỡ ta ngồi dậy: “Tối hôm trước khi Tử tướng quân đưa ngài về gọi ngài thế nào cũng không tỉnh, mời Đại vu y đến khám, chỉ nói ngài là không có sức lực, nghỉ ngơi một chút là ổn.” Gã một bên dịch góc chăn một bên nói thầm, “Chính là như thế nào sẽ không còn sức lực a? Chúng ta lại không để ngài bị đói.”

Không còn sức lực?

Những gì nhìn thấy trong mộng cảnh đêm đó, rốt cuộc là ảo giác của ta, hay ta đã thật sự từng trải qua?

Nếu là ảo giác, đau đớn của trường đao xuyên ngực rõ nét như vậy, đến giờ nghĩ lại thậm chí ngực ta còn có chút đau đớn mơ hồ, không khỏi quá mức chân thật; nếu thật sự đã từng trải qua, đó là có người cố ý muốn ta xem, nhưng vì sao đối phương phải cho ta xem?

Ta nghĩ một hồi liền đau đầu muốn nứt, đành phải day day huyệt thái dương tạm thời dừng nghĩ ngợi.

Tin tức ta tỉnh lại thật mau đã truyền đến tai Linh Trạch, chỉ một nén nhang, hắn liền ngồi kiệu kéo đi vào Phi Hà Cung.

“Sao lại vô duyên vô cớ liền ngất rồi, thân mình của ngươi cũng quá yếu a.” Hắn nhận bát cháo từ tay Đồng Tiền, đưa tới miệng ta từng thìa một.

Tình huống ngày ấy thật sự kỳ lạ, ta nhìn thấy hình ảnh ngày xưa liên quan đến bí mật của Bắc Hải, đặc biệt là Linh Trạch đối với đệ đệ hắn… trong giây lát, ta liền xác định một bộ phận của chân tướng.

“Ta không phải tự té xỉu.”

Động trác trên tay Linh Trạch ngừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Ta tiếp tục: “Có người đánh lén sau lưng ta.”

Khóe môi hắn mím thẳng, trên mặt không thấy ý cười, cả người bỗng nhiên chuyển từ mùa xuân ấm áp đến mùa đông rét lạnh.

“Nhìn thấy tướng mạo của người nọ không?”

“Không, nhưng ta thấy được bộ dạng của hung khí.” Ta nhớ lại bộ dạng của cây đao kia, đôi mắt nhìn chằm chằm Linh Trạch, không bỏ sót bất kỳ một biểu tình gì trên mặt hắn, “Thân đao là màu đỏ rực.”

Cho tới bây giờ ta đã có thể suy nghĩ rõ ràng, trách không được hắn sẽ chọn ta.

Lúc trước có thể đi vào hậu cung của Linh Trạch, ta cho rằng bởi vì hắn thấy ta kỳ lạ, muốn cất giữ.

Thì ra không phải.

Chỉ bởi vì ta là màu đỏ, chỉ bởi vì màu vảy của ta cực kỳ giống với Giáng Phong.

Ta còn ngây ngốc, ngây ngốc… trúng kế hắn, chìm vào ôn nhu hương, thiếu chút nữa ngay cả tự do cũng không cần.

“Hả? Thân đao màu đỏ? Ngược lại là hiếm thấy.” Tay cầm bát cháo của Linh Trạch vững vàng như trước, biểu tình không nhìn ra bất kỳ biến hóa nào, hắn đặt bát cháo qua một bên, dùng khăn nhỏ lau miệng cho ta.

“Là hiếm thấy, Bệ hạ có đầu mối không?” Ta nắm lấy khăn nhỏ kia, đầu ngón tay siết chặt.

“Nhất thời lại không nghĩ ra.” Hắn vuốt ve tóc ta, nói thật nhỏ, “A Ức yên tâm, ta nhất định sẽ tìm ra người làm thương ngươi, tuyệt đối sẽ không khiến ngươi chịu ủy khuất.”

Cây đao kia rõ ràng chính là đao của Giáng Phong, thân đao màu đỏ thật dễ nhận như vậy, vậy mà hắn nói không nghĩ ra…

Này là thật sự muốn giấu ta.

Cũng phải, ta là ai a, một món đồ chơi có cũng được không có cũng được, nói hay không nói cho ta thì có quan trọng gì. Giữa bọn họ, lại liên quan gì đến ta?

Ta nhắm mắt, cố nén không thở dài ra tiếng.

“Mệt sao? Ngủ thêm một lúc nữa đi.”

Hắn chậm rãi vuốt ve tóc ta, xúc cảm rất nhỏ từ sợi tóc truyền đến da đầu, tê tê dại dại, khiến người dần cảm thấy buồn ngủ.

Trên người rõ ràng không có vết thương, lại như bệnh nặng mới khỏi, thanh đao quái dị kia chẳng lẽ là hút đi tinh khí của ta hay sao?

Ta lại nằm xuống, cảm giác Linh Trạch muốn thu tay, trong đầu không nghĩ được gì nữa, thân thể đã mau hơn một bước bắt lấy bàn tay kia.

“Đừng đi!”

Linh Trạch kinh ngạc: “Ta không đi, chính là muốn chèn chăn lại cho ngươi.”

Hắn mỉm cười, giọng điệu ôn nhu lại sủng nịnh.

Ta nằm xuống gối, kéo tay hắn đến trước mặt, nhẹ nhàng đặt trán lên.

“Bệ hạ, ngươi thích ta không?”

Đầu ngón tay hơi nhúc nhích, mu bàn tay dán lên gương mặt ta, Linh Trạch cười khẽ: “Dĩ nhiên là thích, A Ức ngoan như vậy, sao có thể có người không thích ngươi?”

Có a, nhưng rất nhiều. Cha ta không thích ta, Mặc Sanh không thích ta, Công chúa Ngọc Lưu cũng không thích ta.

Hắn nói lời bịa đặt thật sự là thuận miệng.

Ta nên biết sớm, lời của nam nhân không thể tin được, bởi vì ta cũng gần như là nói hưu nói vượn.

Cũng may ta hiểu còn chưa trễ, tất cả vẫn có thể vãn hồi.