Biển Cấm

Chương 8

“Nếu đã tới, vì sao không vào.”

Trong yên tĩnh, giọng nói của Linh Trạch vang lên, cũng không phải nói với Công chúa Ngọc Lưu.

Ta tập lấy lại tinh thần, bước vào trong điện, hành lễ với hai người đang uống trà trên tháp.

“Bệ hạ mạnh khỏe, công chúa Ngọc Lưu mạnh khỏe.”

Từ lúc đi vào trong phòng, liền có một tầm mắt vẫn luôn dán chặt vào người ta, ta thẳng lưng, vừa vặn đối diện với ánh mắt soi mói chán ghét của công chúa Ngọc Lưu.

Cảm xúc chán ghét bộc lộ ra ngoài, ngay cả ngụy trang đều khinh thường.

“Đây là Dạ Giao kia?” Nàng hỏi Linh Trạch bên cạnh.

Linh Trạch đặt nhẹ chung trà xuống bàn con, ừ một tiếng.

Trên mặt Ngọc Lưu hiện ra nụ cười lạnh, nhìn ta hỏi: “Ngươi tới làm gì?”

Ta nhìn Linh Trạch, thấy hắn cũng không nói lời nào, thầm cắn cắn môi, trả lời: “Ta lo lắng cho an nguy của Long tử, tự mình chạy đến.”

Ngọc Lưu cười giễu một tiếng: “Ngươi nhưng thật ra có lòng, không phải con của mình cũng có thể quan tâm như vậy.”

Lời nàng nói có ẩn ý, ta nghe ra được. Có lẽ nàng cảm thấy tất cả những thứ ta làm đây, đều là diễn xuất, là vì vị trí Long hậu, cũng không phải xuất phát từ chân tâm.

Nàng thật sự nghĩ sai rồi, tuy nói ta lo lắng cho Long tử cũng không phải hoàn toàn không có tư tâm, nhưng đích đích xác xác không phải là vì bảo tọa của Long hậu.

“Được rồi, ngươi không xem trọng đứa nhỏ, để cho nó rơi khỏi giường, đuối lý trước, liền bớt tranh cãi đi.”

Linh Trạch vươn tay với ta: “Tới đây.”

Bàn tay kia khớp xương thon dài, móng tay trơn bóng, trắng nõn không một vết chai.

Ta nhìn chăm chú một lúc, nắm lấy được hắn chậm rãi kéo đến trước người.

“Ngồi xuống đây a.” Linh Trạch để cho ta ngồi bên cạnh hắn, vỗ vỗ mu bàn tay ta nói, “Vỏ trứng không nứt, hẳn là không có gì đáng ngại.”

Bộ dạng kia, ngược lại giống như ta mới là cha của Ngao Yến, hắn chỉ là qua xem náo nhiệt mà thôi.

Đợi một nén nhang, Đại vu y từ trong phòng vén rèm mà ra, quả thật trứng rồng không có gì đáng ngại, chính là lúc đặt trên giường không biết như thế nào, khả năng là thai động, lăn lăn rơi xuống giường. May mắn vỏ trứng cứng rắn, rơi một cái cũng không bị thế nào.

Trừ chuyện này ra, Đại vu y còn nói ra một phát hiện khiến người chấn động.

“Trứng này là song bào thai, song sinh tử.”

Đại vu y đi rồi, Linh Trạch phủi phủi áo bào xuống khỏi tháp.

“Ngươi xem cũng đã xem rồi, thiếu chút nữa xảy ra việc lớn, vẫn là giao Long tử cho người sẽ chiếu cố để chiếu cố đi.” Linh Trạch xoay mặt ra phía sau, “Cao Giáp, trả lại Long tử cho Mặc công tử.”

Tổng quản Long cung gật đầu, than hình cao gầy lướt qua Linh Trạch, không đợi Ngọc Lưu đáp lại liền vào gian trong.

Sắc mặt Ngọc Lưu khó coi, nhưng dù sao nơi này cũng là Bắc Hải, cho dù nàng tức giận cũng không thể làm được gì.

Vẻ mặt Linh Trạch ôn hòa, dường như cũng không biết Ngọc Lưu tức giận.

“Công chúa nghỉ ngơi sớm đi.” Hắn dứt lời xoay người đi ra khỏi cung.

Đi vài bước bỗng nhiên dừng lại, hơi xoay đầu.

“Không đi sao?”

Ta sửng sốt, bị Đồng Tiền ở phía sau đẩy một cái, thiếu chút nữa bổ nhào vào Linh Trạch phía trước.

“Cẩn thận một chút.” Linh Trạch đỡ lấy ta, sau lưng vang lên tiếng cười lạnh giống như nhìn thấu hết thảy của Ngọc Lưu.

Hai má ta nóng hổi, nắm cánh tay Linh Trạch đứng vững lại, nhỏ giọng: “Ta không sao, có thể tự đi.”

Linh Trạch buông tay ra, tiếp tục đi về phía trước.

Ta nắm chặt ngón tay, bước nhanh đuổi theo, cùng hắn đi ra khỏi biệt cung.

Linh Trạch cho ta ngồi Đế liễn* của hắn trở về, ta không từ chối. Kiệu kéo của ta liền nhường cho trứng rồng.

(*帝辇 xe ké o của vua.)

Chúng ta ngồi chung một kiệu, Linh Trạch chống trán giống như rất mệt mỏi, ta cũng không dám nói chuyện với hắn.

Sườn mặt hắn điềm tĩnh ôn nhu, giống như trân châu sinh ra ở Đông Hải, bất giác hấp dẫn ánh mắt của người.

Một đường an tĩnh trở về Phi Hà Cung, ngư nô buông xe kéo, ta cũng nên xuống rồi.

Ta đứng dậy, không biết sao lại chậm chạp không thể đưa ra được một bước.

Hắn lạnh nhạt với ta đã lâu, hôm nay từ biệt, không biết đến lúc nào mới có thể gặp lại.

Hai ngày nữa chính là Mạnh Chương Tế, thời gian vừa rồi hắn nhất định rất mệt a, có lẽ ta không nên phiền hắn vào lúc này.

Nhưng…

“Bệ hạ muốn vào uống ly trà không?”

Tay xoa ấn thái dương của Linh Trạch ngừng lại, chậm rãi mở ra đôi mắt xanh xám kia nhìn ta.

Âm trầm, tịch mịch, giống như một mặt gương bị vỡ, lại không soi ra vẻ đẹp của nhân thế.

“Ngươi muốn ta đi vào?”

Dường như hắn có chút ngoài ý muốn, đuôi lông mày nhướng lên, bỗng dưng từ vẻ ngoài ôn nhu lộ ra mấy phần tà khí.

Ta xoay mặt sang chỗ khác, trong lòng có chút loạn, cũng không biết vừa rồi mình trúng gió gì, nhanh mồm nhanh miệng thế nhưng nói ra câu mời hắn uống trà.

“Nếu Bệ hạ bận thì không cần vào, ta… ta đi đây.” Ta vừa muốn xuống xe, tay cầm vạt áo đã bị người phía sau kéo lại.

Ta kinh ngạc ngoái đầu nhìn, Linh Trạch đã đứng dậy đi theo.

“Vậy đi chỗ ngươi uống một ly trà a.” Hắn cong môi, giọng nói mang theo chút ái muội không dễ dàng phát hiện.

Linh Trạch nắm ta vào trong cung, Cao Giáp giao rổ nhỏ đựng trứng rồng cho ta, khom lưng lui xuống.

Ta sờ sờ trứng rồng, nó vẫn không nhúc nhích, ngoan thật sự. Đặt nó bên cạnh tháp, ta cùng Linh Trạch ngồi đối mặt, không lâu sau Đồng Tiền vào dâng trà.

Hắn ở công chúa Ngọc Lưu bên kia đã uống không ít trà, lúc này cũng không khát, lễ phép nhấp một ngụm cũng không động nữa.

“Ngọc Lưu thân là Công chúa Nam Hải, thân thẻ Chân Long, bình thường bị sủng hư, ngươi không cần để lời của nàng ở trong lòng.”

Ta rũ mắt: “Ta biết.”

Đường đường một đại nam nhân như ta, đương nhiên sẽ không chấp nhặt với tiểu cô nương.

Nàng cho rằng Long hậu là bánh ngon gì, là người đều muốn đoạt hay sao? Còn không thể xem thường?

“Hôm nay mời ta đến, chỉ là vì uống trà thôi sao?”

Da đầu truyền đến cảm giác khác thường, ta ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Linh Trạch chống cằm, vươn một tay tới, cầm lấy đuôi tóc của ta thưởng thức một cách rất hứng thú.

“Ừm...”

“Nghĩ kỹ lại đáp. Đáp không tốt ta liền đi a.” Ta vừa nói ra miệng một chữ, đã bị Linh Trạch cắt ngang.

Ta thấp thỏm vặn vẹo mông, lại khụ một tiếng: “Không chỉ có vậy.”

“Hả? Vậy trừ uống trà, còn vì cái gì?”

Ta nhìn hắn, không nhịn được mà nghĩ, may mắn hắn không nhìn thấy, bằng không bộ dạng xấu hổ đến mặt đỏ cổ hồng, ngay cả ngón tay đều đỏ của ta, không biết phải bị hắn giễu cợt thế nào.

“Có phải ta làm gì sai rồi không?”

Bàn tay đùa giỡn tóc ta khựng lại, Linh Trạch nhíu mày: “Lời này có ý gì?”

“Bởi vì, bởi vì đã thật lâu Bệ hạ không tới đây rồi, nếu không phải tiểu nhân đã làm sai điều gì, sao sẽ khiến Bệ hạ đột nhiên sinh chán ghét.”

Buông sợi tóc quấn quanh ngón tay ra, Linh Trạch ngồi thẳng dậy.

Hắn cười rộ lên, nhìn qua rất là sung sướиɠ: “Ngươi nhớ ta?”

“Không có!” Ta liền giống như đứa bé hư bị bắt ra chỗ sai, càng nóng lòng biện giải, càng là giấu đầu lòi đuôi.

Ý cười bên môi Linh Trạch càng sâu: “Ngươi nhớ ta.”

Ta ảo não im miệng, quyết định giả chết.

Linh Trạch đứng dậy, ta cho là hắn phải đi rồi, vội vàng nhìn, lại phát hiện hắn chỉ đi về phía phòng ngủ.

Hắn đứng trước giường lớn, mở rộng hai tay: “Đêm nay ta muốn ở chỗ này, thay quần áo cho ta đi.”

Ta sửng sốt một chút, vội bước nhanh tới cởi ngoại bào vừa dày vừa nặng của hắn xuống.

“Chuyện ta làm với ngươi ngày ấy, ngươi có giận không?” Lúc cởi bó lưng cho hắn, hắn bỗng thấp giọng khẽ hỏi bên tai ta một cách không hề có báo trước.

Ký ức cả người loang lổ ngày ấy lập tức chui vào trong óc, ta đè xuống xúc động muốn che tai, lông mi run run nói: “… Không giận.”

Chính là có chút đau, đau đến tính tình ta đều kém, nhịn không được trong lòng vụиɠ ŧяộʍ mắng hắn nhiều lần.

“Nếu như ta lại muốn làm vậy với ngươi nữa, ngươi đồng ý không?” Hơi thở phả vào tai, lời của hắn giống như âm thanh của Thiên Ma*, mê hoặc lòng người.

(*天魔: Ma v ương, tron g Phậ t giá o, là vị v ua th iên t hể qu ỷ dữ đã cá m dỗ Hoàng tử S iddha rtha bằng cách cố gắ ng qu yến r ũ anh ta b ằng t ầm nh ìn củ a nhữ ng ng ười p hụ nữ xinh đẹp, tron g nhi ều tr uyền thuyế t, th ường được cho l à con gái của M a vươ ng. T rong vũ tr ụ học Phật giáo, Ma vương gắn liền với c ái ch ết, t ái si nh và du͙© vọиɠ.)

Ta cừng đờ ở bên đó, thật lâu không nói được lời nào.

“Không đồng ý sao?”

Linh Trạch ngồi dậy, giọng nói rõ ràng lạnh xuống, lòng ta căng thẳng, nhìn biểu tình của hắn, đôi mắt xanh xám của hắn rũ xuống, khóe môi cũng sẽ không giơ lên.

Hắn không cười, lại là xa cách lạnh lùng như thế.

Trong đầu hiện lên một vài hình ảnh, rách nát, không cách nào nối liền, đều là khuôn mặt của Linh Trạch.

Khuôn mặt hắn đầy lạnh lẽo, hiện ra sát ý, lạ lẫm lại đáng sợ.