Tận Tình

Chương 40: Uy hiếp

Bộ phận PR của Bùi thị cũng vô cùng nhanh nhẹn, trực tiếp gửi thư mời của luật sư đến các truyền thông liên quan, thanh minh Bùi thị chưa từng tham gia hành vi trái pháp luật, mà người gọi là ‘cán bộ cấp cao’ kia cũng không phải là nhân viên của Bùi thị.

Sẽ giữ lại toàn bộ chứng cứ, lấy tội phỉ báng để khởi tố truyền thông có liên quan.

Điều tra thu thập chứng cứ, đến biết rõ chân tướng sự thật cần có thời gian, đương nhiên Bùi Vân Dã cũng không cảm thấy chút lời đồn này sẽ thật sự tạo thành uy hϊếp gì đối với Bùi thị, hắn vẫn làm việc đâu vào đấy, đồng thời cho Lâm Hiện nhìn chằm chằm Chu tổng, lại cho người tìm ra toàn bộ đám người trong video.

Bày biện của căn phòng trong đoạn video trên mạng, thật mau đã được xác định là ở Mộng Toa, nhưng lúc Lâm Hiện đi lấy thẻ nhớ camera thì gặp trở ngại.

Ngày hôm đó toàn bộ camera giám sát của Mộng Toa đều bị dọn sạch.

Lúc này hắn mới biết được cổ đông sau lưng Mộng Toa là Thiệu Bân, sao gã sẽ để lại chứng cứ chứ?

Nếu không có theo dõi hoàn chỉnh, chỉ bằng miệng không có biện pháp để dư luận xoay ngược, còn hiệu quả làm sáng tỏ đã quá thời hạn cũng không cần hiệu quả rõ ràng từ camera.

Bùi Vân Dã cũng không vội nữa.

Nhưng những người trong phòng họp cũng không thể thả lỏng giống như hắn, dù sao lúc này cổ phiếu của Bùi thị đã rớt đến con số thấp nhất lịch sử của gần một năm này, không khí nặng nề âm u gặm nhấm từng người, có nhiều người bắt đầu sinh ra nghi ngờ đối với việc Bùi Vân Dã có thể lấy được miếng đất C Lâm thị hay không.

Lúc này di động của Bùi Vân Dã vang lên, đánh gãy phát biểu của trưởng nhóm bộ phận PR.

Bùi Vân Dã cầm di động liếc nhìn dãy số có chút quen thuộc trên màn hình, trầm mặc hai giây trực tiếp ấn ngắt, sau đó mở miệng: “Tiếp tục nói.”

Nhưng trưởng nhóm bộ phận PR còn chưa nói được hai câu, di động Bùi Vân Dã lại vang lên, lần này không phải điện thoại, mà là âm báo của wechat.

Vang ting ting không ngừng.

Bùi Vân Dã cau mày ấn mở màn hình, nhìn thấy hai chữ ‘Bảo bối’ trên màn hình thì đuôi lông mày giật giật.

Hắn cũng không nhớ rõ wechat của hắn khi nào thì có nhiều hơn một ‘Bảo bối’.

Nhưng không cần xem hắn liền đoán ra đây là bút tích của Minh Ương.

Đêm hắn ngất xỉu, Minh Ương không chỉ lấy di động hắn đưa dãy số của mình ra khỏi sổ đen, còn tự chủ trương bỏ thêm wechat, còn sửa lại tên gọi buồn nôn.

Bùi Vân Dã nhìn khung màu trắng đầy màn hình, lúc đang chuẩn bị chặn, lại nhìn thấy khung tròn màu trắng nhảy ra một bức ảnh.

Ngón tay cầm di động ngừng lại, tiếp đó hắn ấn mở hình ảnh.

Bức ảnh này chính là ảnh chụp màn hình của video camera ở Mộng Toa.

Giây tiếp theo màn hình lại nhảy ra một dãy số điện thoại, lần này Bùi Vân Dã không tắt, hắn nhìn chằm chằm dãy số kia hai ba giây, sau đó giơ tay ý bảo tạm dừng cuộc họp, nghe điện thoại.

“A Dã…” Giọng nói quá mức khàn khàn ở đầu dây bên kia khiến Bùi Vân Dã nhíu mày một chút.

Có lẽ Minh Ương cũng phát hiện lúc này cậu mở miệng nói chuyện có chút khó, cậu nhổ ống tiêm vướng bận trên tay, bưng ly nước lên uống một ngụm, hắng giọng nói một cách u oán: “Còn tưởng rằng anh lại ngắt điện thoại của tôi nữa.”

Bùi Vân Dã không tỏ vẻ gì.

Minh Ương nói thẳng: “Đoạn camera kia ở trên tay tôi. Anh muốn mà nói, tôi có thể cho anh.”

Tấm ảnh trên màn hình laptop ở trước mặt khói mù lượn lờ, cả trai lẫn gái lộ ra biểu tình điên cuồng say tiên dục tử*, tầm mắt không hề có độ ấm của Minh Ương dừng ở trên khuôn mặt Thiệu Bân đang ôm cô gái để trần nửa người trên ở trong góc.

(*醉仙欲死 túy tiên dục tử = dục tiên dục tử: thoải mái vui sướиɠ đến cực điểm giống như sắp chết đến nơi.)

Bùi Vân Dã híp mắt, ánh mắt rơi xuống đồ thị phân tích các số liệu trên màn hình chiếu đối diện, trong đó đường cong không ngừng rơi xuống của thị trường chứng khoán đặc biệt nổi bật.

Hắn hỏi; “Cho nên vì sao đoạn video này sẽ ở trong tay cậu?”

Đương nhiên Minh Ương sẽ không có lòng tốt như vậy, dĩ nhiên là cậu có điều kiện, nhưng hiện tại Bùi Vân Dã không quan tâm điều kiện, mà để ý vì sao Minh Ương sẽ lấy được đoạn video này.

Tuy rằng hắn tra được Minh Ương mới là ông chủ của Mộng Toa, nhưng cậu bỗng nhiên từ trạng thái buông tay mặc kệ đến đột nhiên tâm huyết dâng trào tích trữ video giám sát, thật sự khiến người ta suy nghĩ sâu xa, đừng nói đến ngày Dịch Gia Nghệ xuất hiện Minh Ương cũng ở đó.

Hoặc đây vốn là cái bẫy do chính Minh Ương và Thiệu thị bày ra.

Dù sao cậu cũng không phải hai mặt lần đầu.

Minh Ương phản đối: “Này thì có gì kỳ quái.”

“Ai cũng biết anh muốn miếng đất C Lâm thị kia, mà nếu Thiệu Đông Khê đã có được B Thượng Nghi đương nhiên phải ngăn cản anh tranh giành miếng C Lâm thị với gã, trong giới bất động sản này nếu gã muốn chỉnh anh hoặc là có thể chỉnh được anh, đã sớm hành động từ lúc tranh giành miếng B Thượng Nghi với anh, dù sao Bùi thị đặt chân vào ngành bất động sản đã lâu, nếu gã không làm, đã nói gã không nắm chắc, hoặc là nói gã chưa thể tìm được nhược điểm của anh.”

“Anh có sân nhà của anh, dĩ nhiên gã cũng có.” Minh Ương nói tiếp: “Trong giới giải trí, Thiên Thần còn chưa được coi là vách tường sắt không thể nạy, nghệ sĩ ngu ngốc của Thiên Thần các anh xuất hiện bên cạnh Thiệu Bân còn không phải là chủ động dâng bia ngắm* sao.”

(*Nguyên văn 上赶着送靶子: 3 từ đầu 上赶着 thượng cản trứ, ý là vốn dĩ k phải chuyện của mình, lại tích cực chủ động muốn đi ôm việc 送靶子 tống bá tử. Câu này kiểu như là không không tự dưng đưa mình làm bia ngắm cho người ta.)

“Thằng nhãi Thiệu Bân kia vừa tra là có thể tra ra sở thích, ở cùng một chỗ với gã còn có thể làm chuyện gì, không gì hơn ngoài uống rượu lên giường hít thuốc.”

Nói xong cậu lại khoe mẽ, “Tôi đây còn không phải là vì anh nên mới sớm để ý hay sao.”

Lời cậu nói thật sự có đạo lý, nhưng chỉ bởi vì một nghệ sĩ râu ria xuất hiện ở một lần dự tiệc, là có thể liên tưởng đến nhiều thứ sau đó như vậy, điểm này khiến Bùi Vân Dã thật sự ngoài ý muốn.

Tuy rằng nhìn Minh Ương điên, nhưng cậu không phải không có đầu óc.

Bùi Vân Dã cũng không khỏi sinh ra chút tán thưởng, có lẽ lần này Minh Ương là thật sự không còn muốn đối nghịch với hắn nữa, mà chỉ đơn thuần muốn giúp hắn.

“Người ngốc như vậy, năng lực cũng không có, vì sao lúc trước anh sẽ tìm một người như vậy để luyện tập chứ?”

Giọng nói khó hiểu của Minh Ương truyền đến tiếp đó, không đợi Bùi Vân Dã trả lời cậu lại cười nói một cách đắc ý: “Cho nên nói, vẫn là tôi thích hợp nhất, anh chỉ nên chơi với tôi thôi.”

Chơi này cũng không phải là đánh quyền anh, chơi thế nào hai người đều biết rõ.

Chút tán thưởng kia lại biến mất dưới sự tìm đường chết của Minh Ương.

Bùi Vân Dã dời mắt, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng, “Vậy cậu muốn chơi thế nào?”

Minh Ương đóng lại video chướng mắt trên màn hình, màn hình đen nhánh chiếu ra một thanh niên trên đầu bọc vải trắng, sắc mặt cậu tiều tụy, môi màu trắng bệch, gần như hòa vào bên trong bối cảnh trắng tuyết, chỉ có đôi mắt là đen nhánh sáng ngời.

“Tôi muốn anh.”

“Muốn anh cam tâm tình nguyện cho tôi đ** một lần.”

Bùi Vân Dã nghe xong bật cười, rét lạnh trong mắt càng nhiều hơn.

Cho nên Minh Ương không động vào hắn lúc hắn đang hôn mê, chính là muốn hắn tự nguyện lúc hoàn toàn tỉnh táo sao?

“Minh thiếu dựa vào đâu cảm thấy một đoạn video là có thể gây khó dễ cho tôi?” Giọng điệu Bùi Vân Dã lạnh băng.

“Này sao có thể gọi là gây khó dễ chứ, đây là trao đổi.” Minh Ương nằm ngửa trên giường bệnh màu trắng, “Trao đổi lợi ích.”

Đối với bọn họ mà nói trao đổi lợi ích quá mức bình thường, thương nhân tranh danh trục lợi* cũng không có gì là không thể lấy ra trao đổi.

(*Tranh giành danh tiếng, Theo đuổi lợi nhuận.)

Nhưng hiển nhiên tiền đề tiên quyết khiến Bùi Vân Dã trao đổi chính là đáng giá, hơn nữa hắn phải nguyện ý.

Đương nhiên hắn không cảm thấy mình bị đ** một lần là có thể đánh đồng với một video camera, cho nên hắn cũng cho Minh Ương một uy hϊếp:

“Nếu Minh thiếu không muốn nhìn thấy ảnh nude của mình trên trang đầu của bản tin ngày mai, phải an phận một chút.”

Thật ra Bùi Vân Dã không quan tâm có thể lấy được đoạn video kia hay không, chuyện này cũng không đủ để ảnh hưởng đến việc hắn muốn miếng đất C Lâm thị kia.

Nghe hắn uy hϊếp xong, qua hai giây, Minh Ương nằm trên giường bắt đầu nở nụ cười trầm thấp, chỉ là biểu tình trên mặt cậu cũng không thể xem như sung sướиɠ, thậm chí ánh mắt nhìn về phía trần nhà cũng bắt đầu trở nên trống rỗng.

Gần như là thì thầm, cậu nói:

“A Dã.”

“Tôi hối hận.”

Bùi Vân Dã nheo mắt, hàng mi dài chồng lên nhau dần che khuất rét lạnh trong đôi mắt hắn.

Cái từ hối hận này xuất hiện từ trong miệng Minh Ương thật đúng là mới mẻ, giống như ‘nhận thua’ trên sàn đấu ở Phá Phong lúc trước.

Hắn cũng không cho rằng Minh Ương hối hận bỏ thuốc hắn, có hối hận cũng là hối hận không nhân cơ hội đ** hắn, còn tìm kiếm cam tâm tình nguyện một cách mơ mộng hão huyền.

Nhưng vì sao Minh Ương không làm như vậy lúc hắn hôn mê?

Hắn biết Minh Ương không có khả năng là thật sự cầu cam tâm tình nguyện, bằng không cũng sẽ không đi đến một bước bỏ thuốc này.

Lông mi Bùi Vân Dã run nhè nhẹ, lạnh băng trong đôi mắt đen nhánh không biết đã tan từ lúc nào.

Vì sao?

Là cái gì khiến cậu đổi ý định.

Không chờ hắn nghĩ ra lý do, giọng Minh Ương lại vang lên:

“Hối hận chỉ lo tự an ủi vuốt ve cơ thể anh lúc anh ngủ, không chụp thêm mấy tấm ảnh trên người anh dính đầy… tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi…”

Giọng Minh Ương vẫn rất khàn, nhưng câu này cậu nói thật sự mau, giống như là sợ cậu còn chưa nói hết đã bị Bùi Vân Dã cúp máy.

Quả nhiên cậu vừa dứt lời, khí tràng rét lạnh lại ngóc đầu trở lại, sắc mặt Bùi Vân Dã trở nên đen thui, hắn nhanh chóng cúp máy, hơn nữa lại bỏ số wechat của Minh Ương vào sổ đen.

Minh Ương nằm trên giường nghe tiếng máy bận, nỉ non bổ sung lời cậu còn chưa nói xong.

“Đó chính là… bức tranh đẹp nhất tôi đã từng thấy.”