Tận Tình

Chương 32: Tim đập nhanh

Nghi Lăng thị hẳn là không có mấy người không thích hợp tác với Bùi thị, cho nên đối với Bùi Vân Dã mà nói, hắn không thiếu bạn hợp tác.

Tình nhân, hắn càng không thiếu.

Không nói đến gia thế của Bùi Vân Dã và sức hút nhân cách* của hắn, ngay cả khuôn mặt xuất chúng này của hắn, cả trai lẫn gái, mặc kệ thân phận càng là tranh nhau mà chạy.

(*人格魅力: một người ở các phương diện như tính cách, khí chất, năng lực, đạo đức, phẩm chất,… có thể hấp dẫn người khác.)

Cho nên vì sao hắn còn muốn chơi với Minh Ương?

Cho dù là bạn hợp tác, hay là tình nhân, Minh Ương đều không phải lựa chọn tốt nhất của Bùi Vân Dã.

Cho dù bọn họ từng có duyên phận ở hai năm trước.

Đương nhiên Minh Ương biết rõ suy nghĩ này của Bùi Vân Dã, cho nên cậu mới có thể cảm thấy con người thật sự là một loại sinh vật kỳ quái.

Sẽ hỏi vì cái gì, sẽ cần lý do.

Cần lý do đủ thỏa mãn, mới có thể làm ra quyết định đưa ra hành động.

Như vậy cậu thì sao?

Theo như lời của Bùi Vân Dã, lấy thân phận của bọn họ, muốn ai không được, muốn tìm loại đồ chơi gì không được, vì sao cậu lại cứ chấp nhất với Bùi Vân Dã như thế?

Một cơn sóng đánh tới, thân tàu đột nhiên lắc lư, ánh mắt hơi tán loạn của Minh Ương dần tập trung vào trên người Bùi Vân Dã ở đối diện, cậu thấy thân hình Bùi Vân Dã đong đưa, cau mày nhắm chặt mắt, môi hắn mím chặt, dường như khóe miệng cũng dùng sức đè xuống, tiếp đó yết hầu di động làm một động tác nuốt.

Bạn xem, vẻ mặt lúc đau khổ của hắn cũng đẹp.

Yết hầu di chuyển lên xuống dường như cũng gợi cảm hơn người khác.

Từng miếng cam rơi rụng trên mâm đựng trái cây nối tiếp nhau đυ.ng vào mu bàn tay Minh Ương.

Ngay cả lúc ăn cam đều đáng yêu hơn người khác.

Quả cam…

Suy nghĩ chạy lệch của Minh Ương dừng lại, khóe mắt nhìn thấy bàn tay đặt trên bàn của Bùi Vân Dã cũng dần nắm chặt, dường như sắc mặt càng trắng hơn.

Giống như có chút không thoải mái, đang nhẫn nại gì đó…

Minh Ương bỗng nhiên nhanh trí, “Anh say sóng?”

Một trận choáng váng đánh úp tới Bùi Vân Dã, hắn không trả lời Minh Ương, mà cầm ly rượu Rum kia lên uống cạn, mùi vị cay chát giấu đi cảm giác buồn nôn xộc lên cổ họng.

Minh Ương giống như phát hiện vùng đất mới, mở to mắt nhìn hắn hai giây bỗng nhiên bắt đầu cười ha ha.

“Anh thế nhưng say sóng, ha ha ha ha.”

Này thật đúng là có chút ngoài ý muốn, cảm giác Bùi Vân Dã cho người ta giống như một người sắt lạnh băng mạnh mẽ, hắn đối phó với mỗi một thao tác của Minh Ương một cách thành thạo, chu toàn, trật tự rõ ràng, mặc dù bị bao vây chặn đường lâm vào cạm bẫy, hắn chính là kiên cường nghị lực không ai bì nổi.

Nhưng ở trên một chiếc du thuyền này, Minh Ương phát hiện nhược điểm của hắn.

Cho nên Bùi Vân Dã cũng là một con người bình thường có máu có thịt, còn sẽ say sóng.

Cảm giác say cũng không tốt, hơn nữa còn có tiếng cười phiền người, này khiến cho Bùi Vân Dã càng thêm hối hận lên phải thuyền giặc.

“Cười đủ chưa?”

Minh Ương nhìn hắn khó được lúc thẹn quá thành giận, tiếng cười chẳng những không dừng, còn rót cho hắn ly rượu nữa.

Bộ dạng nhíu mày chịu đựng cảm giác choáng váng của Bùi Vân Dã, thú vị hơn nhiều so với bộ dạng bình tĩnh trấn định đếm kỹ kiệt tác của cậu một cách đâu ra đó vừa rồi.

Thậm chí Minh Ương còn cảm thấy Bùi Vân Dã như thế này cũng có chút đáng yêu.

Từ ‘Đáng yêu’ này, cũng không hợp với Bùi Vân Dã lắm.

Nhưng quả thật chính là đáng yêu.

Cho nên đương nhiên cậu phải có được, đương nhiên không phải người này không thể.

Dù sao trước giờ cậu cũng không cảm thấy người nào đáng yêu.

Bùi Vân Dã không hiểu được ý cười kỳ quái của Minh Ương, sau khi sóng biển đi qua thân tàu lại vững vàng, sau khi cảm giác choáng váng biến mất, Bùi Vân Dã ăn thêm miếng cam nữa mới dễ chịu hơn một chút.

Minh Ương cười đủ rồi, đứng dậy đi đến phòng điều khiển, không lâu lắm liền cầm theo một vỉ thuốc viên đưa đến trong tay Bùi Vân Dã, còn mang thêm ly nước ấm.

“Đây là gì?”

“Thuốc Dimenhydrinate.” Minh Ương đáp.

Bùi Vân Dã nhíu mày.

Hắn đang khó hiểu.

Bùi Vân Dã thế này càng dễ thương.

Minh Ương cười nói: “Thuốc chống say.”

Bùi Vân Dã liếc mắt nhìn cậu, cũng không tính toán uống.

“Sao vậy? Sợ tôi bỏ thuốc anh?” Minh Ương xì một tiếng, “Vậy cũng nên bỏ ở chỗ anh không nhìn thấy mới đúng.”

Bùi Vân Dã không có ý kiến đối với nhân cách của Minh Ương, nhưng cẩn thận là thói quen của hắn.

“Nơi này cách cảng cũng không gần, chúng ta còn phải lênh đênh trên biển ít nhất hai tiếng nữa,” Minh Ương bẻ ra một viên thuốc màu trắng, đưa tới trước mặt hắn ôn nhu khuyên nhủ: “Uống sẽ thoải mái hơn một chút.”

Bùi Vân Dã rũ mắt nhìn viên thuốc màu trắng trong lòng bàn tay Minh Ương, tóm lại vẫn là khó chịu vượt lên cẩn thận, hắn lấy vỉ thuốc qua bẻ viên khác ra liền uống nước ấm nuốt xuống.

“Minh thiếu lừa tôi đến chỗ này rốt cuộc muốn làm gì, hiện tại có thể nói không?”

Không biết là tác dụng của thuốc nhanh, hay là tác dụng của tâm lý, Bùi Vân Dã cảm thấy ngực thoải mái hơn chút, cho nên giọng điệu của hắn cũng không còn sắc bén như lúc trước.

Minh Ương nhìn thoáng qua đồng hồ, lộ ra nụ cười giảo hoạt với Bùi Vân Dã sau đó lại đến phòng điều khiển.

Không lâu lắm, du thuyền lại khởi động, tốc độ lần này nhanh hơn trước rất nhiều, Bùi Vân Dã vô cùng may mắn hắn uống viên thuốc chống say kia, cảm giác khó chịu không còn mãnh liệt như lúc trước.

Tính cách cứng rắn quyết liệt của Bùi Vân Dã thể hiện ở các phương diện, cũng bao gồm ý chí kinh người của hắn, tuy rằng hắn không có cảm giác đau thất thường giống Minh Ương, nhưng sức chịu đau cũng rất mạnh.

Nhưng cố tình hắn có một cái dạ dày yếu ớt, cho nên trình độ khó chịu khi say của hắn càng khó nhịn hơn người khác.

Cho nên Bùi Vân Dã lại hỏi bản thân vì sao phải tới tham gia buổi triển lãm tranh này, lại bởi vì sao phải đi theo Minh Ương lên con thuyền này.

Cái trước có lẽ là bởi vì gần đây hắn tấn công cổ phiếu của Minh Hằng hơi quá mức, không thể không tới cho Minh Thịnh Nhã chút mặt mũi, ít nhất làm chút mặt ngoài duy trì bình yên của hai nhà.

Vậy cái sau… chỉ đơn giản là bởi vì Minh Ương sao?

Không thể nghi ngờ chính là như vậy.

Dù sao trên con thuyền này ngoại trừ Minh Ương cũng không có thứ gì khác.

Này cũng không thể giải thích giống như đầu óc nóng lên cho Minh Ương vào cửa vào hai năm trước.

Hành vi của Bùi Vân Dã vào hai năm trước có thể dùng hooc môn quấy phá sinh ra hiệu quả cầu treo ảnh hưởng tới tâm lý ngay lúc đó của hắn để giải thích.

Đương nhiên hắn không cảm thấy nhất thời mềm lòng đối với Minh Ương vào lúc đó gọi là tâm động, giống như hắn cứng dưới sự châm ngòi của Minh Ương cũng chỉ là một loại trạng thái của phản ứng sinh lý, này không thể đại biểu cho cái gì, cũng không thể thuyết minh cái gì.

Chính là hiện tại…..

“A Dã, ngẩng đầu!”

Không đợi Bùi Vân Dã tìm ra một lý do cho bản thân, hắn bỗng nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của Minh Ương.

“Bùm” một tiếng, nổ mạnh vang lên ở trên đình đầu hắn, đánh mạnh vào trong lòng hắn.

Bùi Vân Dã ngơ ngác ngẩng đầu, cách thủy tinh trong suốt hắn nhìn thấy một chùm pháo hoa rực rỡ nổ tung trong màn đêm đen kịt, lập lòe nhấp nháy phủ kín đêm tối.

Chỉ trong nháy mắt, những đốm sáng nhỏ vụn kia liền dần dần rơi xuống vẽ ra từng cái đuôi dài, giống như đàn cá lần lượt bơi về phía vùng biển rộng lớn.

Pháo hoa rực rỡ lần lượt nổ tung, lóng lánh phủ kín bầu trời đêm, ánh sáng nơi thành thị phía xa giống như điểm nối giữa đêm đen và mặt biển.

Bùi Vân Dã đặt mình vào trong vô số điểm sáng rực rỡ, âm thanh của chúng nó to lớn, nổ vang chấn động màng nhĩ và võng mạc của Bùi Vân Dã, giấu đi nhịp tim bất thường lại ngắn ngủi của hắn.

Tốc độ của thuyền đang chậm lại, thời gian cũng vậy, thứ nhìn thấy từ đôi mắt hắn và Minh Ương chính là cảnh sắc lộng lẫy.

Ngẩn ngơ tan đi, Bùi Vân Dã dời mắt quay đầu nhìn về phía Minh Ương đang đứng ở đầu thuyền.

Gió đêm bọc sóng biển, du thuyền lắc lư khiến Bùi Vân Dã cũng lắc lư theo, ánh sáng rực rỡ đủ màu sắc dừng ở trên khuôn mặt xinh đẹp kia của Minh Ương.

Bùi Vân Dã không phải là cô gái nhỏ chưa hiểu sự đời, rung động của pháo hoa rực rỡ lãng mạn mang đến cho hắn cũng chỉ có trong nháy mắt, nhưng trong nháy mắt này dường như mở ra một khe nhỏ ở trái tim cứng rắn khép chặt của hắn.

Cho nên hắn mới có thể cảm thấy thuốc chống say này không chỉ vô dụng, có lẽ còn có tác dụng phụ, bằng không vì sao trong cảm giác choáng váng, hắn sẽ nhớ tới cảm giác rơi xuống không trọng lực khi nhìn thấy Minh Ương ở hai năm trước.

Cái loại cảm giác không thể nào chống cự một cách không thể giải thích được này khiến lòng người sợ hãi.

Người ở đầu thuyền hơi cúi người ấn nút ở bàn điều khiến, tiếp đó thủy tinh trong suốt kia từ từ mở ra, co về hai bên, vị mặn và ẩm ướt của gió biển ùa vào.

Tiếng nổ mạnh giống như ấn phải nút tăng âm lượng, chúng nó gào thét mà đến và nổ tung một cách bừa bãi.

Minh Ương giống như cảm nhận được tầm mắt của hắn, quay đầu tới cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.

Bùi Vân Dã bỗng nhiên bị bừng tỉnh, hắn ném đi những tư tưởng kia, giấu đi cảm xúc mở miệng hỏi:

“Đây là ‘thú vị hơn’ mà Minh thiếu nói?”

Bọn họ một người sắc mặt lạnh lùng, một người mang theo ý cười, chỉ là bộ dạng đều có chút hư tình giả ý*.

(*虚情假意: tình cảm giả dối, không thật tình thật lòng.)

Tươi cười nơi khóe miệng Minh Ương trở nên nhạt hơn một chút, đi tới sô pha bên cạnh Bùi Vân Dã nằm xuống, nhìn trời sao đột nhiên hỏi: “Anh ăn sinh nhật như thế nào?”

Những pháo hoa kia vẫn còn đang tiếp tục, Bùi Vân Dã nhớ tới hắn nhận được thứ gọi là thiệp mời sinh nhật kia, còn có câu cậu ăn sinh nhật lần đầu tiên ở trong video.

Minh Ương nói tiếp: “Làm một bữa tiệc sinh nhật, rất nhiều người vây quanh anh, quen hoặc không quen, đã từng nói chuyện, chưa từng nói chuyện, cùng nhau chúc anh sinh nhật vui vẻ, đưa quà sinh nhật thật lòng giả ý*?”

(*真心假意: thật lòng và không thật lòng.)

Bùi Vân Dã không đáp mà hỏi: “Hôm nay là sinh nhật cậu?”

“Ừ.”

Minh Ương nghiêng đầu nhìn sườn mặt Bùi Vân Dã, từ góc độ này của cậu có thể nhìn thấy yết hầu nhô lên của Bùi Vân Dã, còn có mái tóc bị gió thổi loạn, loại khí tràng tinh anh người sống chớ tiến này dường như đang rời đi.

“Ngày trên căn cước là Tạ Nhu lúc sau mang tôi đi đổi.”

Vì vậy Minh Ương lần đầu tiên chủ động nhắc đến quá khứ của mình.

“Có lẽ bà cảm thấy sinh tôi vào ngày này là mạo phạm đến người thầy thân yêu của bà ấy.”

Bùi Vân Dã phối hợp hỏi tiếp, “Vì sao?”

Lại là câu hỏi này, Minh Ương cười cười, “Anh thật đúng là có quy tắc.”

Bùi Vân Dã không nghe rõ: “Hả?”

“Không có gì,” Minh Ương giải thích tiếp: “Ở ngày giỗ của Trịnh Mỹ Ngọc, Minh gia sẽ không có ai đi chúc mừng, Minh Tuệ Lan cũng vậy, Lục Minh đã từng có một lần lặng lẽ mua bánh kem chúc mừng Minh Tuệ Lan, bị Minh Phong phát hiện báo cho Minh Thịnh Nhã, anh đoán lúc sau xảy ra chuyện gì?”

Minh Ương bỗng nhiên úp mở*.

(*卖关子: dừng ở chỗ mấu chốt để hấp dẫn người nghe.)

Nhưng Bùi Vân Dã không có phản ứng gì, cậu cũng liền không nói tiếp nữa.

Minh Phong cho rằng đó là Tạ Nhu lén mua cho Minh Ương, sau khi bị phát hiện Lục Minh cũng thật sự nói như vậy.

Kỳ thật Minh gia ngoài bí mật về sự tồn tại của cậu thì vẫn còn một bí mật khác, đó chính là Trịnh Mỹ Ngọc thật ra không phải chết vì khó sinh, mà là trầm cảm sau sinh, đặc biệt là ở khoảng thời gian gần đến sinh nhật của Minh Tuệ Lan thì bệnh tình thất thường, đến sau thế nhưng lại chọn ngày đó phát bệnh qua đời ngoài ý muốn.

Ngày hôm nay giống như bị nguyền rủa, giống như là thứ sáu đen ở Minh gia, tràn ngập trào phúng khôi hài.

Minh Chính Tân có Oedipus complex* nghiêm trọng, mỗi lần đến ngày giỗ của Trịnh Mỹ Ngọc, so với Minh Thịnh Nhã, phản ứng của Minh Chính Tân còn mãnh liệt hơn, bánh kem là mồi dẫn lửa, vậy Minh Ương chính là pháo hôi dùng để chắn họng súng, nhận lấy dạy dỗ theo lẽ đương nhiên.

(*恋母情结 luyến mẫu tình kết.)

Cho nên Minh Ương lần đầu tiên nhìn thấy bánh kem vào ngày sinh nhật chính là tình huống như vậy, này cũng chỉ là một lần mưu hại bình thường trong quá trình lớn lên của cậu mà thôi.

Thẳng đến khi cậu và Tạ Nhu bị đuổi ra khỏi nhà.

Qua thật lâu, giọng của Bùi Vân Dã mới vang lên bên tai, lẫn vào tiếng nổ cũng không được rõ ràng.

Minh Ương lấy lại tinh thần, hỏi một câu: “Anh nói gì?”

Nhưng Bùi Vân Dã không lặp lại, vì thế cuộc trò chuyện của bọn họ liền dừng lại trong khoảng trầm mặc này.

Sau khi rời biển, giống như dự đoán của Lục Minh, Minh Thịnh Nhã thật sự nổi giận, ông lão hơn bảy mươi tuổi này gần như già yếu cực nhanh từ sau khi mang Minh Ương về Minh gia.

Lục Minh và Lục Thần ngồi ở phòng khách đều có thể nghe thấy tiếng quát truyền đến từ phòng sách.

“Anh, lúc này Minh Ương chết chắc rồi.” Lục Thần nói nhỏ: “Tranh của bà ngoại anh ta cũng dám động, thật là tìm chết.”

Lục Minh cau mày, trong đầu nhớ lại biểu tình của Minh Thịnh Nhã khi nhìn thấy bức tranh, loại hoài niệm và bi thương này dường như có chút khác với quá khứ, phòng sách lại vang lên tiếng trách cứ, đánh gãy suy nghĩ của anh, tóm lại lúc này Minh Thịnh Nhã thật sự bị chọc giận.

Trên di động có tin tức thư ký gửi tới, cổ phiếu của Thịnh Thế lại bị rớt không ít, Lục Minh không tự chủ được mà nhếch miệng, nhắn lại: Sau khi Bùi Vân Dã thu tay, thêm một mồi lửa liền rút, nhớ kỹ làm sạch sẽ một chút.

Lục Thần bên cạnh nhìn thoáng qua, hô lên: “Anh” Tiếp đó ấp úng mở miệng: “Anh cho người làm rớt cổ phiếu của Thịnh Thế, này không tốt lắm đâu, nói thế nào cũng là một nhà…”

“Người một nhà?” Lục Minh lạnh lùng đánh gãy cậu: “Em thật đúng là xem Minh Ương như anh? Nếu không phải nó đột nhiên quay về, hiện tại Thịnh Thế chính là của em, em muốn quay bộ phim nào mà không quay được, còn phải mượn gió đông từ tên oắt Thiệu Bân kia.”

Môi Lục Thần khẽ nhúc nhích, nghe thấy câu sau vẫn là ngậm miệng, thở dài.

Tuy rằng Thiên Minh ở trong tay Lục Minh, nhưng tài chính có thể vận dụng lại không tự do như Thịnh Thế, cũng ví dụ như Minh Ương có thể tùy tùy tiện tiện bỏ ra hơn một tỷ mua miếng đất bỏ đi không cần thông qua hội đồng quản trị. Anh cậu tài trợ mấy chục triệu đóng phim còn phải bị cổ đông lên án ở sau lưng.

Cậu thật sự không xem trọng Thiệu Bân lắm, mặc kệ là làm người, hay là những sở thích cổ quái hiếm lạ không thể cho người khác biết, chính là nếu cậu muốn ở lại giới giải trí liền không thể không hợp tác với Thiệu Bân.

Dĩ nhiên cậu cũng ước gì Minh Ương tìm đường chết thành công sớm một chút, nín thở tập trung tinh thần nghe động tĩnh trong phòng sách.

“Không phải tôi đã nói, tôi không hy vọng hôm nay xuất hiện bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn sao!”

Trong phòng sách sắc mặt Minh Thịnh Nhã xanh mét, đầu bạc chải vuốt chỉnh tề rơi xuống vài cọng theo từng tiếng quát to của ông, Minh Ương đối diện lại không thèm để ý chút nào.

“Sao lại xem đó là ngoài ý muốn, đó là kinh hỉ.”

Minh Thịnh Nhã chán nản, nghiến răng nghiến lợi nói: “Kinh hỉ?!”

“Không kinh ngạc mừng rỡ sao?” Minh Ương nhún vai nói: “Đó chính là… món quà Tạ Nhu tặng ông.”

MInh Thịnh Nhã siết chặt tay, lúc nghe đến cái tên Tạ Nhu khớp hàm đột nhiên hoạt động, cầm thứ còn sót lại trên bàn liền muốn ném về phía Minh Ương.

Đồ có thể ném trên bàn đều đã ném không sai biệt lắm, cũng chỉ còn lại một đồ gác bút hình hạc bằng sứ*, Minh Thịnh Nhã cầm lấy lại nhẹ nhàng buông xuống.

(*陶瓷笔架.)

Minh Ương liếc nhìn thứ kia, cười đến châm chọc: “Giống như lời của mấy người kia, bức vẽ đó chính là gửi gắm toàn bộ tình cảm của người họa sĩ.”

Minh Thịnh Nhã càng tức giận hơn, Minh Ương liền càng cười đến thoải mái hơn, chính là trong lòng cậu không hề sinh ra cảm giác vui sướиɠ.

Một phòng trầm mặc, bừa bãi đầy đất, bọn họ giống như hai thú dữ đang giằng co, giằng co trong cơn phẫn nộ không ai nhường ai.

Sao một lúc lâu, Minh Thịnh Nhã mới cởi bỏ lệ khí trên người, chán nản ngồi xuống ghế, trên người của ông phủ đầy mệt mỏi, khuôn mặt giấu dưới ánh đèn, thậm chí hiện lên một chút bi ai khó có thể phát hiện.

Minh Ương nâng mắt, dời đường kẻ đại biểu cho điểm mấu chốt của Minh Thịnh Nhã ở trong lòng xuống thấp hơn một chút.

Có lẽ sau khi Trịnh Mỹ Ngọc qua đời, động tình ở mấy năm chung đυ.ng kia cũng không chỉ có Tạ Nhu.

Bằng không vì sao Minh Thịnh Nhã sẽ phóng túng cậu hết lần này đến lần khác?

Chỉ là có vài chuyện, bỏ qua chính là bỏ qua, đã trễ chính là đã trễ.

Hối hận cũng chỉ là thứ vô dụng nhất.