Tận Tình

Chương 21: Tiếng súng

“Keng —— “

Cùng lúc với tiếng kim loại va chạm chợt vang lên còn có một giọng nói mang theo ý cười.

“Thật là náo nhiệt nha.”

Bùi Vân Dã theo tiếng nhìn qua, mượn chút đèn xe rách nát thấy rõ bóng người bỗng xuất hiện giống như bóng ma kia, cậu đứng trên sườn núi, hai tay chồng lên nhau chống một cây gậy gỗ to bằng cổ tay, đang cúi đầu nhìn bọn họ giống như hóng chuyện vui.

Lúc thấy rõ mặt người tới, con ngươi Bùi Vân Dã co lại, kinh ngạc chợt lóe qua, mà Minh Ương trên sườn núi đối diện với tầm mắt của Bùi Vân Dã, thậm chí còn cười chớp chớp mắt với hắn.

Mặt thẹo nâng mắt nhìn thoáng qua, sau đó đưa mắt ra hiệu với người đàn ông bên cạnh, người đàn ông kia liền lui về phía sau đi vòng tới chỗ sườn núi.

Cho dù là người đi ngang qua hay là giúp đỡ Bùi Vân Dã tìm tới, lúc này đều không thể thả người chạy.

Hai người kia đang bò lên trên, Minh Ương lại tươi cười sáng lạn, rút gậy gỗ cậu vẫn chống nãy giờ lên, sau đó thả người nhảy, nhảy thẳng vào chính giữa vòng vây, lúc này Bùi Vân Dã mới thấy rõ ‘vũ khí’ trong tay cậu.

Là một cái xẻng dùng làm nông, phía trên vẫn còn dính rỉ sắt bùn đất.

Thật mau bốn người kia liền bao vây hai người bọn họ, cùng đánh tới.

Mà bởi vì sự gia nhập của Minh Ương, áp lực của Bùi Vân Dã cũng nhẹ đi không ít, hắn chặn lại công kích đồng thời còn có thời gian rảnh nhìn tình huống của Minh Ương bên kia.

Minh Ương xuống tay không lưu tình chút nào, tuy rằng xẻng còn dính bùn đất, nhưng mũi xẻng lại vô cùng sắc bén, cậu quăng ngã người đàn ông vây đằng sau lưng cậu qua vai, chân dài đạp người kia ở dưới bàn chân, mũi xẻng sắc bén liền cắm thẳng vào đầu vai người nọ.

Tiếng gào thống khổ dính vào âm trầm của đêm tối, vết máu uốn lượn mà xuống, một màn này giống hệt như lần đầu tiên Bùi Vân Dã nhìn thấy Minh Ương.

Bông hoa quỷ dữ dưới đáy lòng Bùi Vân Dã dường như dần sống lại, mùi máu tươi dần trần ngập, mặc kệ Minh Ương vì sao lại xuất hiện ở chỗ này, Minh Ương trước mắt thật đúng là đứng ở phía bên hắn, Bùi Vân Dã đè đủ loại nghi hoặc trong lòng xuống tiếp tục đánh về phía người trước mặt, đã lấy được chìa khóa, chỉ cần lên xe là có thể rời đi.

Hiển nhiên người đàn ông đầu húi cua đã phát hiện ý đồ của hắn, hô to một tiếng, “Hắn muốn cướp xe.”

Minh Ương nhướng mày, giơ tay hạ xẻng trực tiếp đập người kia xuống đất, người đàn ông đầu húi cua rên một tiếng ngã quỵ xuống đất, không rõ sống chết.

Tóc của cậu bị gió nhấc lên, trong mắt đều là hung ác, trong màn đêm giống như ma quỷ đòi mạng, tuy rằng những kẻ liều mạng lấy mũi đao liếʍ máu dùng gϊếŧ người làm việc ở trước mắt này cũng sinh ra chút sợ hãi.

Những người này thật sự coi sinh mệnh như cỏ rác, nhưng tất nhiên không bao gồm mạng sống của của chính mình, Bùi Vân Dã xuống tay tàn nhẫn, nhưng cũng không biểu hiện ra hung tàn muốn mạng người.

HIển nhiên Minh Ương giống như bọn họ, cậu khinh thường ngó tới tính mạng của người khác, thậm chí đối với mình cũng là như thế.

Một tên to con vóc dáng thấp mắt xếch rút ra một con dao cắm vào đầu vai Minh Ương, Minh Ương giơ tay ném người đi, sau đó còn có thể mặt không đổi sắc nhổ con dao trên cánh tay ra ném xuống.

Cậu cười như không cười, ánh mắt lạnh lẽo, dần dần những người này bắt đầu tránh khỏi Minh Ương hướng về phía Bùi Vân Dã, dù sao nhiệm vụ bọn họ nhận được chính là muốn mệnh của Bùi Vân Dã.

Những người này sợ hãi tránh né, khiến trong lòng Minh Ương có chút khó chịu, căn cứ vào quan sát lúc trước cậu đã xác định tên mặt thẹo kia là kẻ cầm đầu, Minh Ương xách theo xẻng liền đi về phía mặt thẹo.

Một cái xẻng làm nông bất ngờ toát ra khí thế của trường đao ở trong tay cậu.

Trong khi hai người bọn họ đánh nhau, Bùi Vân Dã đã đẩy hai người đàn ông còn có thể nhúc nhích còn lại ra để bò lên chiếc Van.

Tiếng xe khởi động hấp dẫn lực chú ý của bọn họ, Minh Ương nghiêng mắt thấy, đuôi lông mày nhếch lên, lại hiện ra một loại cảm xúc cùng loại với tán thưởng.

Mà mặt thẹo thấy Bùi Vân Dã muốn trốn, sắc mặt thay đổi, nhân lúc Minh Ương xuất thần, đá văng người ra tránh thoát cái xẻng kia liền đánh về phía đầu Minh Ương.

Tiếng xé gió vang lên bên tai, Minh Ương nhanh chóng né tránh, nhưng vẫn bị nện vào bả vai, sau tê liệt ngắn ngủi chính là đau đớn từng cơn, đau đớn khiến mặt mày Minh Ương dần dần lạnh lẽo.

Mà vào lúc này Bùi Vân Dã lái xe tới, chiếc xe nhanh chóng lùi lại hất người đứng bên cạnh Minh Ương ra, hắn duỗi tay trái về phía Minh Ương từ cửa sổ, hô với cậu: “Giữ chặt tôi.”

Minh Ương không động, cậu nhìn chằm chằm mặt thẹo, dường như giây tiếp theo liền sẽ nhào qua gã giống như dã thú nhai nuốt người xuống bụng.

Bùi Vân Dã lập tức nhíu mày quát to: “Minh Ương!”

Minh Ương đột nhiên hoàn hồn, cậu quay đầu nhìn về phía Bùi Vân Dã, nhìn thấy bàn tay vươn ra của hắn, mê mang chợt lóe qua trong mắt, đối diện với đôi mắt đen láy sáng ngời kia giống như ánh sao trong sương mù, cậu lập tức hoàn hồn nắm lấy bàn tay kia, sau đó mượn lực nhảy lên cùng với tay trái nắm lấy kính chiếu hậu leo lên cửa xe.

Khuôn mặt lạnh lùng của Bùi Vân Dã đột nhiên trở nên rõ ràng, thậm chí Minh Ương có thể nhìn thấy rõ lông mi bị mồ hôi ướt nhẹp của hắn, cậu yên lặng nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Bùi Vân Dã, lạnh băng trên mặt dần tan.

Cánh tay phải của Bùi Vân Dã trật khớp có thể khống chế vô lăng quẹo xe ra đã là cực hạn, hắn thấy người bò lên, nói một câu ‘giữ vững’ liền buông tay, xoay mạnh vô lăng đạp chân ga lái xe ra ra khỏi đây.

Mấy người còn đứng trong gương chiếu hậu lập tức đuổi tới, nhưng theo tốc độ dần tăng của xe, bọn họ dần biến thành từng chấm đen nhỏ bị bóng đêm cắn nuốt.

Bùi Vân Dã thở phào nhẹ nhõm, khóe mắt nhìn vẻ mặt có chút thất thần của Minh Ương trong gương chiếu hậu, đuôi mắt hắn khẽ động, liếc nhìn Minh Ương nói: “Đổi cậu tới lái xe.” Nói xong hắn liền dịch từ chỗ điều khiển đến vị trí ghế phụ.

Minh Ương nhếch miệng, mở cửa xe ngồi xuống.

Quãng đường này vô cùng hẻo lánh, Bùi Vân Dã nhất thời không phân rõ mình đang ở chỗ nào, mà xe lại đi về hướng nào. Sau khi dịch đến ghế phụ chuyện thứ nhất hắn làm chính là sờ điện thoại xem có tín hiệu hay không, lại phát hiện di động của hắn không biết đã bị ném tới nơi nào trong trận đánh nhau vừa rồi.

“Di động.” Hắn nói với Minh Ương đang lái xe.

“Hả?” Minh Ương rũ mắt, “1382233…..”

Bùi Vân Dã liếc nhìn cậu, Minh Ương bật cười, ngậm miệng bắt đầu sờ túi.

Năm giây sau.

Minh Ương chống đầu cười nói với Bùi Vân Dã: “Quên mất, tôi không có thứ đó.”

Bùi Vân Dã nhìn khuôn mặt thiếu đánh của Minh Ương, không còn trông cậy vào người này nữa, tự mình bắt tay tìm kiếm ở trên xe, không tìm được di động cùng với thứ có thể gửi tín hiệu đi, nhưng lại mò ra được một khẩu súng ở dưới bục điều khiển.

Minh Ương nhìn thoáng qua vật trong tay Bùi Vân Dã, tỏ vẻ kinh ngạc huýt sáo một cái, nhướng mày nói: “Xem ra là thật sự muốn mệnh của anh, gần đây anh đắc tội với ai?”

Bùi Vân Dã cười giễu một tiếng, không trả lời câu hỏi của cậu.

Hắn ném khẩu súng trước kính chắn gió, sờ soạng cánh tay phải của mình, xác định chỉ là trật khớp liền tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

“Sao cậu lại ở chỗ này?” Bùi Vân Dã bỗng mở miệng hỏi.

Cho dù vừa rồi hai người cùng nhau nắm tay đối địch, Bùi Vân Dã cũng không thật sự tin tưởng Minh Ương hoàn toàn, có lẽ Minh Ương không liên quan tới những người tới gây sự với hắn, nhưng cũng không biết có mục đích khác hay không, dù sao sự xuất hiện của cậu ở hôm nay quá mức trùng hợp.

Một giờ sáng, vùng ngoại ô hoang vu, cho dù là thời gian hay là địa điểm đều không thích hợp.

“Tôi sao,” Minh Ương chống tay trái ở cửa sổ, “Đi ngang qua mà thôi.”

Gió đêm thổi tới khiến mái tóc Minh Ương càng thêm loạn, khuôn mặt cậu bị bóng tối ăn mòn, không thấy rõ biểu tình, Bùi Vân Dã nghe thấy giọng điệu trêu đùa của cậu: “Cũng không nghĩ tới sẽ có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân.”

Bùi Vân Dã lạnh mặt không tin một chữ.

Hắn không tiếp tục rối rắm vì sao Minh Ương lại xuất hiện, nhìn con đường tối om phía trước, “Đây là đâu?”

Minh Ương: “Không biết.”

Bùi Vân Dã: “Cậu không biết đường?”

Nghe vậy Minh Ương nghiêng mắt nhìn thoáng qua Bùi Vân Dã, hỏi lại: “Vì sao tôi phải biết đường?”

Cho nên vì sao cậu sẽ đi ngang qua? Không biết đường cậu còn đi ngang qua? Ai đi ngang qua còn mang theo xẻng?

Nếu là bình thường, Bùi Vân Dã có thể sẽ mở cửa đạp người xuống, nhưng lăn lộn hơn nửa đêm, cho dù là tinh thần của người sắt cũng không theo kịp, cho nên Bùi Vân Dã hiếm khi có được lúc tốt tính trực tiếp im miệng.

Thời gian nghỉ ngơi này không duy trì được bao lâu, thật mau phía sau liền hiện ra ánh đèn xe, Bùi Vân Dã híp mắt, nhìn ánh đèn không ngừng tới gần qua gương chiếu hậu, bỗng nhiên trực giác cảm thấy không hợp, hắn lập tức rùng mình.

Theo xe tới gần, Bùi Vân Dã thấy rõ đó là một chiếc moto, Minh Ương hiển nhiên cũng để ý tới tình huống phía sau xe, cũng nhận ra moto kia là chiếc cậu ném ở phía sau sườn núi.

Cậu bỗng nhiên có chút hối hận lúc ném chiếc xe kia ở ven đường không rút chìa khóa xe.

Minh Ương cảm khái: “Thật đúng là âm hồn không tan.” Nói xong lại lộ ra nụ cười nghiền ngẫm: “Tóm lại là ai muốn mệnh của anh như vậy?”

Cậu vừa dứt lời, “choang” một tiếng, kính chiếu hậu đột nhiên nổ, mảnh vỡ thủy tinh văng tung tóe bắn vào trong xe, để lại một vệt đỏ ở sườn mặt của Minh Ương.

Là súng.

Bùi Vân Dã mắng khẽ một tiếng đệch.

Minh Ương lại nhướng mày có chút ngoài ý muốn, cậu cười như không cười nhìn về phía Bùi Vân Dã, như là ngoài ý muốn Bùi Vân Dã cũng sẽ có lúc tức hộc máu nói lời thô tục như thế này.

Vết máu ở sườn mặt bị gió thổi có chút lạnh, Minh Ương hoàn toàn không thèm để ý, nhanh chóng đánh vô lăng đạp chân ga tăng tốc tiến lên trước.

Khẩu súng kia có lắp ống giảm thanh cho nên không nghe được tiếng vang, chỉ có thể nghe được tiếng xé gió, viên đạn phóng tới bọn họ liên tục không ngừng, đột nhiên ——

“Két” một tiếng, thân xe đột nhiên lắc lư, thân mình Bùi Vân Dã không chịu khống chế mà chúi lên trước.

Lốp xe nổ.

Tốc độ xe bất đắc dĩ trở nên chậm chạp, đầu vai Bùi Vân Dã bị đυ.ng đau khiến trước mắt hắn tối sầm, hắn nhăn mày dùng cánh tay còn có thể động kia bắt lấy khẩu súng ở phía trước, xoay tay lại nổ súng về phía sau.

Khẩu súng này không có trang bị giảm thanh, tiếng súng đánh vỡ an tĩnh của màn đêm, ngôi sao đều run rẩy.

Minh Ương đạp chân ga đồng thời nghiêng mắt nhìn thoáng qua Bùi Vân Dã, sắc mặt của người đàn ông đang nghiêng người tái nhợt, lông mày nhíu chặt, có xu thế mây đen giằng co mưa gió sắp tới.

Rõ ràng hắn đã thật sự nổi giận, nhưng Minh Ương lại xuyên qua cơ hàm cắn chặt của Bùi Vân Dã nhìn ra được Bùi Vân Dã đang đè nén gì đó.

Thông qua nhìn gương chiếu hậu Minh Ương phát hiện đạn Bùi Vân Dã bắn ra đều là hướng về phía dưới của moto, tiếp đó hắn lại bắn hai phát.

Tia lửa thật nhỏ biến mất trong tích tắc, lốp của xe phía sau rốt cuộc cùng chung một số phận, tiếng kim loại ma sát với mặt đất bị kéo thật dài, cái đuôi đằng sau cả người lẫn xe đều lăn thật xa ở mặt đường.

“Dừng xe.” Bùi Vân Dã trầm giọng.

Minh Ương liếc nhìn súng trong tay hắn, ngoan ngoãn dừng xe lại, Bùi Vân Dã mở cửa xe mang theo súng đi về phía sau, Minh Ương nghĩ hai giây vẫn là xuống theo, nhìn hắn khí thế hung hăng đi ngược lại.

Mặc dù là hơn nửa đêm đều đang vô cùng mệt mỏi, lúc này lưng của Bùi Vân Dã vẫn còn thẳng tắp, vết máu vết bụi bặm cùng quần áo rách nát trên người cũng không có vẻ lôi thôi, ngược lại thêm chút hoang dã.

Ánh mắt đảo qua hai người lăn lộn dưới đất, thật rõ ràng người ôm xe không thể so với xe ôm người, bọn họ lật xe lật đến hoàn toàn, đã không còn năng lực hành động.

Minh Ương bỗng bắt đầu tò mò Bùi Vân Dã có gϊếŧ những người này hay không.

Theo Bùi Vân Dã đến gần, mắt xếch kia còn nơm nớp lo sợ nằm rạp xuống tìm kiếm súng lục bị văng ra ở một bên.

Bùi Vân Dã nã một phát súng vào cánh tay gã, mắt xếch lệch tức cuộn tròn hô lên sợ sãi, cầu tha mạng.

Bùi Vân Dã lôi người ra, quát khẽ câu “Câm miệng”, sau đó lục lọi trên người gã, không thu hoạch được gì lại chuyển hướng đến mặt thẹo ngất xỉu bên kia.

Tìm mấy giây theo thường lệ vẫn không tìm được thiết bị truyền tin, ngược lại trên tay dính một đống máu đỏ thẫm.

“Tìm gì vậy?” Minh Ương đi tới, móc một khăn tay từ trong túi đưa qua: “Di động?”

Bùi Vân Dã nhìn khăn tay còn tính sạch sẽ kia, do dự một giây vẫn là nhận lấy.

“Cảm ơn.”

Hắn lau sạch ngón tay một cách tỉ mỉ, sau đó nâng mắt đánh giá Minh Ương.

Người này ăn mặc chỉnh tề, áo thun cổ V màu đen, quần thường màu đen, giày thể thao màu đen, trang phục thật sự giống như ra ngoài tản bộ, chỉ là cả người một màu đen kịt.

Dường như Minh Ương luôn có thể khiến hắn cảm thấy khó hiểu cùng ngoài ý muốn.

Ví dụ như thăm dò không giải thích được ở trên sàn đấu, nụ hôn ‘khiến người khϊếp sợ*’’ trước khi nhận thua, sự xuất hiện ngoài dự đoán của mọi người vừa nãy, còn có khăn tay lỗi thời nhưng sạch sẽ hiện tại.

(*Nguyên văn 一鸣惊人: bỗng nhiên nổi tiếng; gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc. Bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc.)

Xúc cảm của khăn tay nhẵn nhụi trơn mịn, dùng vật liệu cao cấp, tất nhiên không rẻ.

Lần đầu tiên Bùi Vân Dã cũng bởi vì tò mò sinh ra ý tưởng muốn tìm tòi nghiên cứu, nhưng thật mau ý tưởng này liền biến mất ở tình huống đột ngột xảy ra tiếp theo.

Trong tiếng gió gào thét bên tai còn có một tiếng xé gió bén nhọn, một bóng đen chợt lóe lên trước mắt Bùi Vân Dã, bản thân đã được kéo từ phía trước Minh Ương ra sau lưng, mà một tay của Minh Ương vòng ở sau lưng hắn, tay còn lại cướp khẩu súng trong tay hắn nã một phát súng về phía sau hắn.

“Đoàng”, tiếng súng nổ tung bên tai, dưới sự căng thẳng Bùi Vân Dã đột nhiên cảm thấy lòng trống rỗng.

Khói trắng bay ra từ họng súng, ngoài mùi thuốc súng ra còn có một mùi hương nhàn nhạt, lắc lư trong gió chui vào xoang mũi Bùi Vân Dã, tiếp đó tiến vào trái tim trống rỗng của hắn.

Trộn lẫn mùi máu tươi không quá rõ ràng, nhưng hắn vẫn biết rõ đây là mùi vị thuộc về Minh Ương.