Tận Tình

Chương 18: Hứng thú

“Bùi thiếu thật đúng là diễm phúc không cạn.”

Khóe miệng Trần Diệc Minh giật giật, sao bỗng dưng lại có loại chua chua mang theo vị giấm là thế nào.

Anh và Lâm Viễn Đông liếc nhìn nhau, so với bất mãn đối với Minh Ương, nhiều hơn chính là sinh ra loại cảm giác không nên ở đây lâu, đặc biệt là Trần Diệc Minh còn biết được hai người từng có ‘chút giao thoa’ từ chỗ Bùi Vân Dã, hiện tại xem ra chút giao thoa này sợ là không đơn giản.

Nhưng cả hai bọn họ đều không đi, hiếm khi được nhìn xem bát quái của Bùi Vân Dã, này có thể thú vị hơn mấy scandal trong giới giải trí nhiều.

Bùi Vân Dã giống như không nghe thấy câu nói của Minh Ương, bình tĩnh đặt ly rượu xuống khay của nhân viên phục vụ, sau đó cởi nút áo vest, ngồi xuống sô pha, sau đó nói với Trần Diệc Minh: “Nói tiếp mấy sắp xếp cậu đã nói lúc nãy.”

Trần Diệc Minh liếc mắt nhìn Minh Ương bị xem như không khí, cũng liền cùng Lâm Viễn Đông ngồi xuống sô pha ở đối diện, tiếp tục chủ đề đã mở miệng trước đó nói một chút về sắp xếp tiếp theo của Thiên Thần.

“Ngoại trừ đang chiếu một bộ phim kinh phí thấp, năm nay cũng chỉ có một bộ phim truyền hình, cùng một bộ phim Tết.” Trần Diệc Minh nói: “Phim truyền hình vệ tinh* cũng không có vấn đề gì, chỉ là truyền hình trong năm nay đã đầy, lại kéo dài nữa bộ phim này liền không còn thú vị.”

(*Xem phim trên mấy đài truyền hình í.)

Minh Ương đã quen bị Bùi Vân Dã bỏ qua, đuôi mắt cậu nhướng lên, liền ngồi xuống sô pha đơn bên cạnh Bùi Vân Dã, không hề có ý thức tránh đi.

“Cho nên tớ tính toán đưa lên mạng,” Trần Diệc Minh nói ra tính toán của mình, “Tuy rằng hiện tại Dịch Gia Nghệ có chút danh tiếng, nhưng người hâm mộ còn chưa đủ rộng, đầu tư trực tuyến để mở rộng lượng fans càng có lợi cho sự khởi động của phim Tết, áp lực cạnh tranh suất chiếu của phim Tết không nhỏ, bộ phim này nổi một chút, sắp xếp suất chiếu cho mấy bộ phim sau đó sẽ dễ hơn một chút.”

Thiên Thần thành lập không lâu, hiện tại trong số những người mới đã ký hợp đồng cũng chỉ có Dịch Gia Nghệ còn ra hình ra dạng, đầu tư liên tiếp mấy bộ phim đều không ảnh hưởng lớn. Tiết mục cuối năm xem như điểm nhấn, mặc dù phim là tác phẩm đầu tiên của Trần Nhất Du, nhưng cho dù xử lý hậu kỳ hay là tuyên truyền sau đó Thiên Thần đều bỏ không ít tâm tư sức lực, bộ phim truyền hình này cũng là lót đường cho phim điện ảnh.”

Nhắc tới Dịch Gia Nghệ, lông mi Minh Ương bỗng nhúc nhích, cậu nhìn bộ dạng giống như đang nghiêm túc suy xét của Bùi Vân Dã, mắt hơi híp.

“Ừ,” Bùi Vân Dã gật đầu đáp lại, xem như đồng ý với cách làm của Trần Diệc Minh, hai bọn họ bàn công việc, hoàn toàn không có chỗ cho Lâm Viễn Đông và Minh Ương chen miệng vào.

“Đừng nói chuyện công việc nữa, chúng ta lên lầu tìm chút niềm vui đi, nghe nói đêm nay Mộng Toa có hoạt động đặc biệt.” Lâm Viễn Đông đứng lên, nói với Bùi Vân Dã và Trần Diệc Minh với vẻ mặt thần bí: “Hẳn là Bùi thiếu sẽ cảm thấy hứng thú, chúng ta lên xem náo nhiệt thôi?”

Trần Diệc Minh bị gợi lên hứng thú: “Hoạt động gì?”

Lâm Viễn Đông cười đến không có ý tốt: “Đi lên chẳng phải sẽ biết.”

Trần Diệc Minh liếc mắt nhìn Trần Nhất Du đang nói chuyện với Thẩm Tinh ở cách đó không xa, không yên tâm nói: “Nói trước, tôi không đi mấy hoạt động kiểu kia.”

Anh vừa nói xong Bùi Vân Dã liền quét mắt tới đây.

Lâm Viễn Đông cười nhạo: “Yên tâm đi, tôi biết anh là người có gia thất.” Nói xong cậu ta đưa mắt nhìn về phía Minh Ương: “Minh thiếu có muốn đi cùng không?”

Trần Diệc Minh cũng quay đầu nhìn về phía Minh Ương, “Nếu Minh thiếu cảm thấy nhàm chán liền đi cùng đi.”

Ngoài chuyện kinh ngạc khi Minh Ương bị làm lơ lâu như vậy còn không nổi bão, Trần Diệc Minh cũng sinh ra chút băn khoăn, nói thế nào cũng là bạn hợp tác ‘đưa than ngày tuyết’ cho anh.

Minh Ương vẫn luôn bị xem như không khí bỗng nhiên được coi trọng, lời mời nhiệt tình này khiến trên mặt cậu hiện lên chút ý cười.

“Được thôi,” Cậu lại nói với Bùi Vân Dã: “Thứ Bùi thiếu cảm thấy hứng thú, vậy nhất định vô cùng thú vị.”

Mộng Toa không khác Quân Duyệt là bao, chỉ là nơi này mới xây chưa lâu, cho nên cũng không nổi danh ở trong vòng của bọn họ giống như Quân Duyệt, cũng là Lâm Viễn Đông ngẫu nhiên phát hiện ra một nơi thú vị.

Bốn người nối đuôi nhau rời khỏi sảnh tiệc, dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ đi vào thang máy chuyên dụng, ra khỏi thang máy Lâm Viễn Đông ở phía trước dẫn đường, Trần Diệc Minh thì đi theo hỏi đông hỏi tây, Minh Ương chậm hơn nửa bước đi ở bên cạnh Bùi Vân Dã.

Hôm nay Bùi Vân Dã mặc một bộ vest màu xám đậm, còn đặc biệt thắt cà vạt, hôm nay Minh Ương cũng không có gì khác lúc trước, chỉ là hôm nay nút áo sơmi thắt trên ngực, giống như bị phong ấn bởi mấy nút áo quy của kia, mãi đến lúc này Minh Ương đều ngoan ngoãn vô cùng, trước khi vào cửa còn kéo cửa ra cho Bùi Vân Dã, bày ra tư thế mời, quả thật là bộ dạng của một quý ông tao nhã lịch sự.

Mà Bùi Vân Dã vẫn không cho cậu thêm một ánh mắt nào.

“Khi nào A Dã mới có thể liếc nhìn tôi một cái đây.” Minh Ương bỗng mở miệng u oán, thấy Bùi Vân Dã không có phản ứng, cậu lại khôi phục giọng điệu bình thường, giọng cũng lạnh hơn một chút, “Bùi tổng liền cư xử với bạn hợp tác như vậy?”

Bùi Vân Dã đáp lại một cách không mặn không nhạt: “Nếu Minh thiếu có thể xưng hô bình thường một chút, tôi không ngại nghe Minh thiếu nói thêm mấy câu.”

“Như thế nào, A Dã không dễ nghe sao?” Minh Ương sờ sờ khóe miệng, “Tôi lại rất thích.”

Hoạt động đặc biệt theo như lời Lâm Viễn Đông nói kỳ thật là một trận đấu quyền anh ở trên tầng cao nhất của Mộng Toa, đấu quyền anh không có gì đặc biệt, đặc biệt chính là hai người đứng trên sàn đấu là võ sĩ chuyên nghiệp rất có tiếng.

Đây cũng là nơi khác biệt của Mộng Toa so với những câu lạc bộ khác, tầng cao nhất của Mộng Toa có một sàn đấu quyền anh theo kiểu quây xung quanh, hôm nay xem như sàn đấu khai trương, đặc biệt bỏ ra số tiền lớn mời hai vua đấm bốc tới làm nóng sân.

Thứ khiến lòng người kích động nhất trong đấm bốc chính là bầu không khí, trải nghiệm lạc thú của chiến đấu mang tới trong tiếng hò hét ồn ào náo động.

Cho nên khu vực được vòng ra ở bốn góc của sàn đấu làm như một khán phòng là bộ phận không thể thiếu, mà Mộng Toa là chỗ ăn chơi cao cấp dĩ nhiên cũng sẽ suy xét cho những vị khách có thân phận có địa vị ở đó, có thiết kế các phòng riêng ở tầng hai phía trên vòng tròn của khán giá, mỗi gian phòng đều có ban công hình thức mở, có tầm nhìn tốt nhất, cũng có đủ tính riêng tư.

Nhóm người Bùi Vân Dã liền ngồi ở gian Lâm Uyên có tầm nhìn tốt nhất, la hét ầm ĩ ở phía dưới cũng không ảnh hưởng đến bầu không khí an tĩnh trong phòng.

Sau khi ngồi xuống không lâu liền có bồi bàn mặc áo bành tô mang theo một nhóm phụ nữ trang điểm xinh đẹp nối đuôi đi vào.

Nhìn một nhóm phụ nữ ăn mặc mát mẻ kia, mặt Trần Diệc Minh đen một hai giây, anh trừng mắt nhìn Lâm Viễn Đông, Lâm Viễn Đông mím môi cười cười, vẫy vẫy tay liền có một tiểu thư mặc váy trắng bộ dạng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cậu ta, Lâm Viễn Đông ôm lấy người.

Nói với Minh Ương: “Minh thiếu xem chọn một người đi?”

Minh Ương cong môi, tùy tiện chọn một cô gái mặc váy đỏ, dáng người của cô gái kia đầy đặn, hấp dẫn ánh nhìn hơn khuôn mặt chính là một hình xăm bụi hồng nở rộ ở phần ngực trần trụi của cô, ba bông hồng như ẩn như hiện nở rộ ở dưới xương quai xanh, gợi cảm đồng thời cất giấu chút dã thú.

Nếu là bình thường mấy tiểu thư này liền tự động tiến lên ân cần, nhưng thân phận của người trước mắt đều quý trọng, chỉ có thể chờ được chọn.

Trần Diệc Minh nhấp môi đứng dậy đi khỏi chỗ của Lâm Viễn Đông đến ngồi xuống ở ghế sô pha đơn bên kia, miễn cho dính vào mùi nước hoa trở về không tiện giải thích với Trần Nhất Du.

Minh Ương ôm vị mỹ nhân hoa hồng kia nhìn về phía Bùi Vân Dã, Bùi Vân Dã không có biểu tình gì cũng không có ý tứ muốn lựa chọn, Minh Ương liền tự làm chủ chọn một mỹ nhân lạnh lùng mặc váy đen, “Đi, hầu hạ Bùi thiếu cho tốt.”

Cô gái kia liếc nhìn Bùi Vân Dã, thấy hắn không phản đối cũng liền ngồi qua, nhưng không dám dựa vào gần quá, Bùi Vân Dã thì lại nâng mắt nhìn thoáng qua Minh Ương, không có ý kiến gì với hành động của cậu.

“Bắt đầu rồi.” Lâm Viễn Đông mở miệng, cậu ta vỗ vỗ đùi mỹ nhân, cô gái ngoan ngoãn kia liền tri kỷ bưng ly champagne theo sau cậu ta đến trước sàn đấu.

Trần Diệc Minh cũng đi qua nhàn nhạt quét mắt qua hai vị đàn ông cơ bắp cuồn cuộn đang đấu với nhau ở phía dưới: “Cậu thích đấm bốc từ lúc nào vậy?”

Lâm Viễn Đông: “Thú vị nha.”

Trần Diệc Minh không đáp lại, nhìn thấy một trong hai người phía dưới đài lúc ngã xuống đất đều phun máu ra, anh nhíu mày, không hiểu cái này thì có gì đẹp.

“Thế nào?” Lâm Viễn Đông hứng thú dào dạt, nhìn về phía Bùi Vân Dã, “Đây chính là Thiết Nhĩ Sâm lần đầu đấu với Gia Nạp.”

Bùi Vân Dã cũng không biểu hiện ra thái độ trầm mê giống như Lâm Viễn Đông, mặt hắn vẫn vô biểu tình như cũ, thậm chí nhíu mày lúc tiếng gào phía dưới đột nhiên cao lên, nhưng thông qua tầm mắt không hề di động của hắn, Bùi Vân Dã cũng thật sự cảm thấy hứng thú với trận đấu này.

Tiếng gào phía dưới một đợt lại một đợt, hai người trên sàn ra tay cũng càng lúc càng kịch liệt, ánh mắt Lâm Viễn Đông đầy nóng bỏng, lúc một người trong số đó bị đánh ngã xuống đất, còn hô lên một câu “Được!” Tiếp đó kéo tay mỹ nhân liền đưa rượu của cô vào miệng.

Trần Diệc Minh im lặng lắc đầu, thật sự không nhìn nổi loại tán tỉnh lưu manh* này.

(* sắc phôi(色胚), tức là những kẻ bại hoại, làm những việc không đàng hoàng, gần nghĩa với côn đồ, lưu manh.)

Sau ba phút hai võ sĩ chuyên nghiệp kia sau khi kết thúc hiệp một hai bên bắt đầu nghỉ ngơi.

Hưng phấn của Lâm Viễn Đông bớt đi một chút, xoay người hỏi Trần Diệc Minh, “Nghe nói diễn viên nhỏ kia của công ty các anh cũng là xuất thân từ võ sĩ quyền anh?”

Cậu ta nói xong Trần Diệc Minh mới phản ứng lại đây là nói Dịch Gia Nghệ.

“Không sai.”

Lâm Viễn Đông: “Thân thủ thế nào?”

“Này cậu phải hỏi Bùi ca.” Trần Diệc MInh nhìn về phía Bùi Vân Dã: “Người này vẫn là tôi lấy từ trong tay Bùi ca.”

“Vậy sao,” Minh Ương bỗng lên tiếng, không biết cậu đã tới đây từ khi nào, khu vực khán đài cũng không hẹp, Minh Ương cố tình chen tới giữa Trần Diệc Minh và Bùi Vân Dã, chống lan can dựa vào Bùi Vân Dã gần thêm một chút.

“Không nghĩ tới người kia thế nhưng còn rất có sâu xa* với Bùi thiếu.” Minh Ương cười nhẹ một tiếng, quay đầu ghé vào bên tai Bùi Vân Dã nói nhỏ: “Cậu ta có thể thỏa mãn anh không.”

(*渊源 quan hệ sâu.)

Câu này của cậu cố tình đè rất thấp, cất giấu chút ái muội, giấu trong tiếng hoan hô người bên ngoài cũng không nghe thấy.

Hắn câu này thanh âm cố tình ép tới thấp, cất giấu chút ái muội, giấu ở tiếng hoan hô người khác cũng không có nghe được.

Bùi Vân Dã phong bát bất động*, cũng không bởi vì cậu đột nhiên tới gần mà tránh ra, nhưng cũng không để ý tới cậu.

(*八风不动: không bị lay chuyển bởi tám thứ gió của đời thường. 1 Lợi: lợi lộc 2. Suy: hao tổn 3. Hủy: chê bai 4. Dự: gián tiếp khen người 5. Xưng: trực tiếp ca ngợi người 6. Cơ: vu oan cho người 7. Khổ: gặp chướng duyên thì đau khổ 8. Lạc: gặp thuận duyên thì hân hoan, vui mừng.)

Hắn vẫn luôn duy trì trầm mặc đối với mấy lời một câu hai nghĩa không rõ ý tứ như thế này của Minh Ương.

Hiệp hai lại bắt đầu, tiếng gào dưới đài hết đợt này đến đợt khác, Lâm Viễn Đông không tiếp tục dò hỏi về chuyện của Dịch Gia Nghệ, bắt đầu xem trận đấu một cách chuyên chú.

Ánh mắt Minh Ương lại không hề hướng về phía sàn đấu, cậu nhíu mày làm ra bộ dạng buồn rầu, tự hỏi tự đáp: “Hẳn là không thể nào, trừ tôi ra, còn ai có thể vén lên hứng thú của Bùi thiếu chứ.”

Cậu cố tình kéo dài hai chữ ‘Hứng thú’ thêm nửa giây, khóe miệng cong lên bày ra nụ cười không rõ ý tứ.

Bùi Vân Dã rũ mắt, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua băng vải màu trắng quấn trên cổ tay đang cầm ly rượu của Minh Ương, châm chọc: “Dường như Minh thiếu có hơi tự tin về bản thân.”

Minh Ương: “Khi đối diện với thực lực áp đảo tuyệt đối, không nên tự tin một chút sao.”

Cậu cong môi, cười khẽ một tiếng nói tiếp: “Dù sao lúc trước ở Phá Phong, những người Bùi thiếu huấn luyện ra cũng ăn không ít khổ ở dưới tay tôi nha.”

Thật sự, sau trận đấu kết thúc bằng sự nhận thua của Minh Ương, Bùi Vân Dã cũng không còn đấu với Minh Ương lần nào nữa, mà Minh Ương lại khiêu chiến toàn bộ võ sĩ ở Phá Phong một lượt, hoặc là nói đơn phương phát tiết, xuống tay tàn nhẫn hơn trước nhiều, bảy tám võ sĩ đều nằm ở bệnh viện nửa tháng mới có thể xuống giường, mà cậu giống như con gián không sợ đau không sợ chết, cả người bị thương được đến danh hiệu lôi chủ.

Khi đó Bùi Vân Dã mới thật sự nhận ra người này thật đáng giá để hắn xem trọng hơn một chút.

“Ở phương diện đánh nhau này, Minh thiếu thật đúng là được trời ưu ái,” Bùi Vân Dã nhàn nhạt nói: “Chỉ là thứ có cũng được không có cũng không sao như hứng thú cũng đáng giá nhớ thương đến nay sao?”

Minh Ương có chút sửng sốt, nhìn chằm chằm vào sườn mặt lạnh lùng của Bùi Vân Dã, sau một lúc nở nụ cười tự giễu.

Sau khi kết thúc ba hiệp đấu của các võ sĩ chuyên nghiệp chính là trình diễn của một vài võ sĩ, thật sự không có lực hấp dẫn giống lúc trước, tiếng hoan hô đều thấy hơn rất nhiều.

Bọn họ rời khán đài trở lại sô pha, Lâm Vẫn Đông cùng mỹ nhân bên kia vẫn tán tỉnh một cách kịch liệt*, tiếng cười duyên thật thấp thỉnh thoảng truyền đến.

(*Nguyên văn 如荼似火 như đồ tự hỏa.)

Trần Diệc Minh ngồi một mình bên kia cân nhắc mở sòng bạc ở Mộng Toa.

Minh Ương dựa vào sô pha hai chân dài bắt chéo, tay khoác trên tay vịn của ghế, cô gái hoa hồng bên cạnh cậu trong nháy mắt cậu ngồi xuống liền rót ly nước dựa qua giống như không có xương, gọi một câu ‘Minh thiếu’ nhu tình như nước, còn chưa dán đến cánh tay Minh Ương liền đối diện với ánh mắt đạm mạc của Minh Ương, khí tràng tản ra quanh thân người trước mặt này lập tức lạnh như băng, cô gái nháy mắt giật mình, nhanh chóng rụt người về cũng không thật sự dựa vào.

Khóe miệng Minh Ương hơi nhếch, duỗi tay lấy ly rượu từ chỗ cô, ánh mắt lại chuyển về phía Bùi Vân Dã, Bùi Vân Dã vẫn một mình một chỗ, cô gái áo đen Minh Ương chọn kia cũng đổ ly rượu đưa qua, nhưng không dám đến gần Bùi Vân Dã.

Bùi Vân Dã không lấy, nhấc nhẹ mí mắt, động tác của mỹ nhân váy đen cứng đờ cũng lập tức thu tay cầm ly rượu về.

Minh Ương uống cạn ly, mỹ nhân hoa hồng lập tức đón ly không, cậu nâng tay lên, nhân viên chờ một bên nhanh chóng đi tới.

“Minh thiếu.”

“Không nhìn thấy Bùi thiếu không hài lòng sao,” Minh Ương nói: “Còn không đi đổi người tốt hơn đến đây.”

Cậu vừa nói ra lời này, cô gái váy đen kia lập tức run rẩy, ở trong phòng riêng* hầu hạ người không tốt, đi ra ngoài liền không có trái cây ngon để ăn**.

(*包厢 bao sương, ghế lô: ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi. Phòng riêng, phòng vip.)

(**好果子吃: không có kết quả tốt.)

Quản lý* đưa mắt ra hiệu với cô, tiếp đó cười lành lên tiếng chuẩn bị dẫn người ra ngoài.

(*领班 lĩnh ban.)

“Không cần,” Bỗng nhiên Bùi Vân Dã mở miệng.

Quản lý ngó trái ngó phải nhìn thấy vẻ mặt Minh Ương từ u ám thành trong xanh cuối cùng vẫn là nghe Bùi Vân Dã nói lui về, gã vẫy vẫy tay với cô gái váy đen, cô gái kia liền rời khỏi phòng.

“Bùi thiếu đây là chướng mắt?” Minh Ương quay đầu duỗi tay nắm cằm của cô gái bên cạnh, rũ mắt lạnh nhạt nói: “Cũng phải, loại mặt hàng này xách giày cho A Dã của chúng ta cũng không xứng.”

Cô gái hoa hồng bị bóp đau cằm nhưng cũng không dám nhúc nhích, tầm mắt lạnh băng của Minh Ương khiến đáy lòng cô không ngừng lạnh lẽo, loại hơi thử âm trầm lúc trước lại bắt đầu lan từ cằm đi giống như rắn, nói xong Minh Ương buông tay, cô nhịn không được té khỏi sô pha.

Động tĩnh này của cậu không nhỏ, Lâm Viễn Đông cùng Trần Diệc Minh đều nhìn lại đây, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên khẩn trương.

Minh Ương vươn mũi chân đυ.ng vào cô gái dưới đất, tầm mắt rơi xuống một mảng đỏ tươi nở rộ bên trong trắng đen xen kẽ trước ngực cô, ánh mắt đột nhiên nhiễm sương lạnh, nhưng cậu vẫn cười, độ cong nơi khóe miệng nhếch lên vô cùng rõ ràng.

“Những người này cũng không có gì đáng xem, a….”

Cậu vươn ngón trỏ gõ gõ thái dương, làm ra bộ dạng suy tư, hai ba giây sau, nói tiếp:

“Nữ chính của chúng ta xem như có chút tư sắc, chơi ngôi sao lớn nhất định càng thú vị hơn, có phải không?”