Tận Tình

Chương 8: Quà tặng

Hộp giấy trước mắt có kích thước dài rộng khoảng 4k, độ dày khoảng 10cm. Ngoài một vận đơn màu trắng dán ở bên ngoài ra, không còn gì khác.

Chỗ người nhận trên vận đơn viết ba chữ ‘Bùi Vân Dã’ màu đen một cách bay bổng tiêu sái, chỗ loại hàng viết hai chữ ‘quà tặng’ đặc biệt chói lọi, chỗ ký tên người gửi lại vẽ một đóa hồng đơn giản lớn chừng ngón cái.

Bùi Vân Dã không mua đồ qua mạng, càng sẽ không gửi đồ đến công ty, Lâm Hiện nhớ lại vẻ mặt rối rắm lại trịnh trọng của nhân viên chuyển phát khi giao ‘quà tặng’ này cho anh, cũng dặn dò anh nhất định phải giao cho người nhận. Chờ anh hỏi cẩn thận, người chuyển phát lại không biết ‘quà tặng’ là ai gửi, địa chỉ gửi hàng lại ở chỗ nào.

‘Quà tặng’ này tới đặc biệt, Lâm Hiện tuy nghĩ nhiều nhưng cũng không lo lắng, ánh mắt anh dừng lại hai giây ở đóa hồng trắng kia, nghĩ nghĩ liền đưa thứ này đến văn phòng của Bùi Vân Dã.

“Bùi tổng, có một phần chuyển phát nhanh cho ngài.”

Lâm Hiện nói xong liền đặt hộp lên bàn, trọng lượng không nhẹ, chạm vào mặt bàn cẩm thạch phát ra tiếng vang nặng nề.

“Ai gửi?” Bùi Vân Dã không ngẩng đầu lên, bút máy màu xám bạc trong tay hắn vẽ ra một đường dài.

Lâm Hiện: “Không biết.”

Nghe vậy tay Bùi Vân Dã ngừng một chút, “Ném đi”.

Lâm Hiện không hề cảm thấy ngoài ý muốn, anh vừa bưng thứ kia lên khỏi mặt bàn cẩm thạch, di động đặt một bên của Bùi Vân Dã vang lên.

Lúc này Bùi Vân Dã mới buông bút, ánh mắt xẹt qua vận đơn màu trắng trên hộp giấy màu đen trước mặt một chớp mắt, lại cầm di động lên vươn ngón trỏ gõ gõ mặt bàn trước mặt hắn hai cái.

Lâm Hiện nhìn thấy động tác của hắn liền thả hộp về chỗ cũ, đứng ở một bên chờ phân phó.

“Đạo diễn Bách?”

Giọng điệu của Bùi Vân Dã kinh ngạc, trên mặt lại không có biểu tình gì, ánh nắng rọi vào từ cửa sổ sát đất, vừa vặn bao phủ hắn vào bên trong, nhưng đầu dây bên kia liên tục nói gì đó, Bùi Vân Dã xoay ghế dựa, ánh sáng trên mặt bắt đầu phủ mây đen.

“Diệc Minh có nhắc rồi.” Ánh mắt Bùi Vân Dã lại rơi xuống phần ‘quà tặng’ trên bàn kia ngón trỏ cùng ngón cái không ngừng cọ xát nắp bút.

Lâm Hiện liếc mắt liền biết cuộc điện thoại này hơn phân nửa không phải là chuyện tốt.

Nhưng cũng chưa đến mức tệ.

“Nói như vậy, chỉ có thể nói đáng tiếc.” Tuy rằng nói vậy, nhưng giọng điệu Bùi Vân Dã không hề đáng tiếc chút nào, sau khi nói xong im lặng hai giây ‘ừ’ một tiếng liền cúp máy, tiếp đó phân phó Lâm Hiện: “Đi tra xem gần nhất Bách Phong và Thiệu Bân gặp người nào.”

Tin tức Thiên Thần và Bách Phong sắp hợp tác mới được Trần Diệc Minh quạt gió thêm củi ngày hôm qua, hôm nay Bách Phong liền gọi điện thoại tới đây, lại xem sắc mặt Bùi Vân Dã, Lâm Hiện liền biết xem ra cuộc hợp tác này tám phần là thất bại, hơn nữa hơn phân nửa là bởi vì có người cản trở từ bên trong.

Sau khi Lâm Hiện đi khỏi, Bùi Vân Dã lại ký mấy phần văn kiện, không lâu lắm cửa văn phòng lại bị đẩy ra, người vào lại là Trần Diệc Minh.

“Đó là cái gì?” Trần Diệc Minh đi đến trước bàn làm việc của Bùi Vân Dã, nhìn thoáng qua cái hộp màu đen chưa khui kia thuận miệng hỏi một câu.

Bùi Vân Dã: “Có chuyện gì?”

“Lâm Viễn Đông tổ chức tiệc ở Ánh Nguyệt Cư, tớ tiện đường đến đón cậu đi cùng.” Trần Diệc Minh kéo ghế dựa một bên qua ngồi xuống, “Sashimi chỗ đó không tồi.”

Lúc này Bùi Vân Dã mới ngẩng đầu, thấy bộ dạng tâm tình không tệ của Trần Diệc Minh, đuôi lông mày hơi nhướng, hắn vừa định mở miệng, di động của Trần Diệc Minh vang lên.

“Tiểu Du, sao em lại đổi ý, đi cùng với anh… em nói gì?” Vui mừng trên mặt Trần Diệc Minh giây lát trở nên trầm trọng, “Ai nói với em? Bách Phong?”

Bùi Vân Dã biết rõ cuộc gọi này là nói về việc gì, hẳn là Bách Phong đã liên lạc với Trần Nhất Du trước, cũng không liên lạc thẳng với Trần Diệc Minh, cho nên vừa rồi thằng nhãi này mới có thể có tâm tình tốt ăn sashimi.

Theo lông mày nhăn càng chặt của Trần Diệc Minh, giọng điệu của anh cũng bắt đầu từ khó hiểu trở nên tức giận.

Không biết Trần Nhất Du ở đầu dây bên kia nói gì đó, Trần Diệc Minh hít sâu một hơi đè cơn giận xuống, bắt đầu trấn an Trần Nhất Du: “Em đừng vội, còn không phải là một đạo diễn tệ hay sao, em yên tâm anh nhất định tìm một người tốt hơn cho em.”

Cúp máy Trần Diệc Minh cũng không hề che giấu sắc mặt giận dữ, anh lập tức gọi một cuộc điện thoại đi, nói mấy câu hơn phân nửa là để xác minh chuyện Bách Phong từ chối hợp tác với Thiên Thần, lại ký hợp đồng với Thiệu Bân mà Trần Nhất Du vừa nói với anh.

Ngay vào lúc Trần Diệc Minh xoay vòng giống như sư tử dựng bờm, Lâm Hiện lại đi đến, Bùi Vân Dã lại nhàn nhã phê duyệt văn kiện, lúc Lâm Hiện tới gần báo cáo một vài tin tức mình mới vừa tra được cũng không dừng lại.

Từ sau bữa tiệc lần trước Bách Phong liền không từ chối khách, gặp không ít người của giới giải trí, xác thật đêm qua có gặp một người tương đối đặc biệt, đặc biệt ở chỗ người đàn ông trung niên này không có danh tiếng gì ở trong vòng của bọn họ.

Lâm Hiện tra thử, người này chính là ông chủ của Fast Hotel* Thiệu thị thu mua ba năm trước —— Phó Viễn.

(*快捷酒店: Một dạng khách sạn có tiền phòng rẻ, hình thức phục vụ là B&B (Bed & Breakfast)

Phó Viễn đã là người của Thiệu thị, thời cơ xuất hiện cũng rất kỳ quặc, có lẽ chính là nguyên do khiến Bách Phong bỗng nhiên thay đổi.

Bùi Vân Dã nghe vậy đuôi lông mày hơi nhướng lên, vừa rồi trong điện thoại Bách Phong có ẩn ý nhắc tới hành động lần này của ông là đang báo ân, hắn nói với Lâm Hiện: “Tra xem quan hệ của Phó Viễn với bộ phim mười lăm năm trước của Bách Phong.”

Nói xong hắn ngừng một chút, lại nói: “Xử lý dư luận trên mạng.”

Lâm Hiện được phân phó xong, lại rót ly nước đưa đến cho Trần Diệc Minh mới lui ra khỏi văn phòng.

“Bách Phong chơi tớ chứ!”

Hai người bọn họ vừa nói xong, Trần Diệc Minh cũng cúp máy, lúc này nắm điện thoại mặt đầy vẻ giận dữ, không nhịn được thấp giọng phun ra một câu thô tục, “Tớ đã nghĩ xong hợp đồng rồi, tôn tử kia được lắm, không rên một tiếng ký hợp đồng với Tinh Hải. Chó chết.”

Trần Diệc Minh cầm ly lên uống một hơi cạn sạch, đặt mạnh ly xuống mặt bàn cẩm thạch, ‘Choang’ một tiếng, đuôi lông mày Bùi Vân Dã bỗng nhúc nhích, ngừng bút ký tên trong tay.

“Lúc trước đã nói tốt rồi, tiểu Du còn đang sửa kịch bản, ông ta nói đổi liền đổi, này không phải đánh mặt chúng ta một cách quang minh chính đại sao!”

Ngày hôm qua dư luận của Bùi Vân Dã và Bách Phong chỉ xem như một góc sóng biển, lúc sau tin tức về Bách Phong và Thiên Thần hợp tác che trời lấp đất cũng là bút tích quạt gió thêm củi của Trần Diệc Minh, ngày hôm qua anh thấy Thiệu Bân ăn mệt thì đắc ý bao nhiêu, hôm nay Thiệu Bân hợp tác với Bách Phong liền tức giận bấy nhiêu.

Một cái tát này đánh tới cũng thật là kinh thiên động địa.

Trần DIệc Minh ồn ào một hồi, rống xong phát hiện Bùi Vân Dã đối diện anh sắc mặt bình tĩnh, “Sao cậu không tức?”

Đánh mặt anh cũng không khác gì đánh mặt Bùi Vân Dã, dù sao anh và Bùi Vân Dã là châu chấu trên một sợi dây thừng, cho nên vừa rồi Trần Diệc Minh nói chính là ‘chúng ta’.

(*一根绳上的蚂蚱: hai người ở cùng cảnh ngộ, ai cũng k thể thoái thác trách nhiệm.)

Bùi Vân Dã khí định thần nhàn đóng bút lại, lúc này Trần Diệc Minh phát hiện hắn không chỉ không tức giận lại còn không thể cảm thấy bất ngờ đối với tin tức này, “Cậu biết rồi?”

Bùi Vân Dã: “Ừ.”

Trần Diệc Minh: “…”

Mà từ sau bữa tiệc lần trước Bùi Vân Dã cũng không quản chuyện này, huống hồ ở Thiên Thần Trần Diệc Minh cũng phụ trách chuyện ký hợp đồng, Bùi Vân Dã ngoài đυ.ng phải Bách Phong một lần ở buổi đấu giá hai ngày trước ra, cũng không có qua lại với Bách Phong, mà ngay cả lần chạm mặt đó hai người cũng chỉ hàn huyên về chuyện đấu giá, chuyện phim ảnh không nhắc đến một chữ.

Lúc này Trần Diệc Minh tức giận thật sự, không ngờ anh là người biết cuối cùng?

“Cậu biết lúc nào vậy?” Trần Diệc Minh hỏi.

“Hai tiếng trước.” Bùi Vân Dã dựa lưng vào ghế, ngón cái gõ gõ màn hình di động trong tay: “Bách Phong gọi điện thoại.”

Trần Diệc Minh gật đầu, im lặng hai giây càng tức hơn.

Tức Bác Phong gọi điện thoại nhận lỗi với Bùi Vân Dã một tiếng trước lại không cho anh một thông báo chuẩn xác, nói cho Trần Nhất Du không tính.

Như là biết rõ điểm bùng nổ của Trần Diệc Minh, điện thoại của Bách Phong chính là gọi tới vào lúc này, Trần Diệc Minh nâng mày, đè khó chịu xuống muốn nghe xem Bách Phong sẽ nói thế nào.

Kỳ thật lời giải thích cũng không khác với Bùi Vân Dã là mấy, câu chữ khẩn thiết, hình như có nỗi khổ riêng, tuy có xin lỗi cũng không giảm giá trị bản thân, lửa giận của Trần Diệc Minh cũng không hạ bao nhiêu, nhưng anh cũng không có khả năng làm dữ với Bách Phong, lần hợp tác này không thành, nói không chừng còn có lần sau.

Huống hồ tuy rằng anh đã bảo đảm nhất định sẽ tìm người tốt hơn cho Trần Nhất Du, nhưng ‘tốt hơn’ này không thể nghi ngờ chính là mò kim đáy biển.

Hai người hàn huyên anh đẩy tôi đưa*, Bách Phong cố ý mời tiệc bồi tội, Trần Diệc Minh từ chối. Tuy rằng không thể đắc tội, nhưng chuyện này Bách Phong đuối lý, Trần Diệc Minh tức giận cũng không có gì đáng trách, bằng không vô duyên vô cớ khiến người mất mặt về sau anh còn làm ăn thế nào.

(*你推我往: hai bên nhượng bộ nhau.)

Chờ anh nghe điện thoại xong, Lâm Hiện lại về tới văn phòng, anh sửa sang lại một phần văn kiện vừa rồi đưa đến tay Bùi Vân Dã, “Khách sạn Tư Nguyên mười lăm năm trước vẫn là một Nhà nghỉ thanh niên*. Bách Phong khi còn học Đại học từng ở chỗ này hơn một tháng, cũng là nơi quay hình chủ yếu của 《 Ngữ tìиɧ ɖu͙© 》 tác phẩm thành danh của ông ấy, lúc trước Phó Viễn cho Bách Phong thuê khách sạn quay phim miễn phí, dường như còn chút đỡ một số việc.”

(*Nguyên văn 青旅, viết gọn của 青年旅舍 thanh niên lữ xá: khách sạn nhắm vào người trẻ tuổi.)

Tuy rằng cho miễn phí địa điểm quay chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng đối với Bách Phong gặp khó khăn* trong việc hợp tác của những ngày đầu mà nói không thể nghi ngờ là một chuyện tốt.

(*捉襟见肘 tróc khâm kiến trửu: kéo vạt áo thì lộ khuỷu tay, được cái này thì mất cái khác, một bên hình dung quần áo rách nát, một bên ví với hoàn cảnh khó khăn, túng thiếu phải lấy tạm chỗ này đắp vào chỗ kia.)

Bùi Vân Dã gật đầu, đưa than ngày tuyết*, thật vô vị.

(*雪中送炭: trợ giúp về vật chất hoặc tinh thần khi người ta đang cần gấp.)

Phó Viễn dùng đó lấy ân, để Bách Phong sửa chủ ý, như vậy liền nói thông.

Lâm Hiện nói xong phát hiện Bùi Vân Dã nheo mắt, biết đây là hắn đang tự hỏi liền dừng báo cáo, không quấy rầy Bùi Vân Dã.

Bùi Vân Dã cũng thật sự là đang tự hỏi, nói thông đối với hành động này của Bách Phong, nhưng đối với Thiệu Bân thì lại không.

Từ lúc Bách Phong về nước, Thiệu Phong cũng bỏ ra số tiền lớn mới liên hệ được với phó đạo diễn riêng của Bách Phong, cũng không thể thuyết phục Bách Phong hợp tác. Gã đã có tầng quan hệ này, không có đạo lý đi đường vòng.

Phó Viễn này nhịn đến hiện tại chỉ là vì đánh hắn một cái trở tay không kịp sao?

Thiệu Bân sẽ không, Lục Thần cũng sẽ không.

E rằng người muốn cho Bùi Vân Dã trở tay không kịp là một người khác hoàn toàn, Nghĩ vậy lông mày Bùi Vân Dã cũng giãn ra, ngược lại là nhếch môi cười lạnh.

Lâm Hiện nói tiếp: “Còn có, tin tức về ngài và Bách Phong ở trên mạng đã được xóa sạch, không tra được là ai làm.”

Lúc anh nói Trần Diệc Minh cũng đang nghe, nói xong câu này quay đầu nhìn về phía Trần Diệc Minh: “Quạt gió thêm củi* của Trần tổng lúc sau thì lại vẫn còn.”

(*推波助澜 thôi ba trợ tán: lửa cháy thêm dầu (thúc đẩy sự việc tiến triển mạnh và rộng thêm)

Trần Diệc Minh nhăn mày, nghĩ đến cái này liền có chút hối hận.

Anh ngượng ngùng nói: “Không phải tớ đây là không nghĩ tới ông ta sẽ thay đổi sao.”

Nói cho cùng đều là anh ‘khoác lác’ tứ tung vào lúc chưa ký hợp đồng, nhưng Trần Diệc Minh cũng không phải đồ ngốc, sóng thao tác ngày hôm qua cũng là đang âm thầm tạo áp lực cho Bách Phong, dù sao chỉ là chuyện về một tờ giấy hợp đồng, lại không nghĩ rằng Bách Phong thật sự đánh vào mặt anh không kiêng nể gì.

Cái này gọi là vác đá nện chân mình, xem như anh đã được trải nghiệm một cách sâu sắc.

Trần Diệc Minh sau khi làm rõ nguyên do từ chỗ Bùi Vân Dã liền rời đi xử lý dư luận trên mạng cùng với trấn an Trần Nhất Du.

Công ty giải trí Tinh Hải cùng Lục Thần song song đăng weibo tuyên bố hợp tác với Bách Phong, lúc này dư luận trên mạng đang dồn về một phía trào phúng Thiên Thần, cũng may Lâm Hiện đã hành động trước đó, ngoài trào phúng còn có không ít fans của Trần Nhất Du nói là đáng tiếc.

Tin tức về Bùi Vân Dã đã xóa sạch sẽ, cũng không lan đến gần hắn, tuy rằng Bùi Vân Dã cũng không phải thật sự để ý mấy thứ này, so với nó, hắn hiếu kỳ người thò ngang một chân vào chuyện này là ai hơn.

Dù sao chuyện này có Trần Diệc Minh nhọc lòng, hiếu kỳ cũng ở lại trong lòng Bùi Vân Dã trong phút chốc, hắn xử lý công việc từng bước một, chờ đến khi xử lý xong mọi chuyện, ánh mắt hắn lại rơi xuống ‘quà tặng’ bị chịu vắng vẻ ở một bên.

Phần hiếu kỳ kia lại bị câu lên.

Hộp giấy màu đen bị xé mở, lộ ra một tấm gỗ khổ A2* được mυ'ŧ xốp màu ngà bọc kín mít ở bên trong, ngoại trừ mùi nhựa còn có thêm một mùi hăng có chút nặng, Bùi Vân Dã ngửi thấy liền biết phần ‘quà tặng’ này kỳ thật là —— một bức tranh.

(*4开板子.)

Khung gỗ màu đen, điểm thêm vân nền màu trắng, bên ngoài cũng không có ép nhựa* và thủy tinh ngăn cách, chỉ liếc mắt một cái Bùi Vân Dã liền nhận ra bức tranh này.

(*覆膜.)

Phông nền phủ kín màu xanh sẫm gần đen, bông hồng đỏ như máu chồng chất từ chỗ thấp nhất của bức tranh, nụ hoa nửa mở, vờn quanh một gốc hồng màu trắng tuyết ở trong đó, hoa hồng màu trắng bung xòe nở rộ, trong nền tối sậm màu giống như một bóng ma.

Nhìn kỹ viền hoa của bông hồng trắng kia lại dính vài điểm đỏ, như máu như lệ. Hình ảnh cả bức tranh áp lực lại hít thở không thông, lại ẩn chứa vẻ đẹp phá vỡ tự do.

Đây cũng chính là nguyên nhân hấp dẫn Bùi Vân Dã giơ thẻ* khi nhìn thấy ở Kim Thịnh.

(*举牌: giơ tấm bảng đấu giá.)

Tên là ‘Bóng hồng’ lại là vô cùng tương xứng.

Chỉ là bức tranh trước mắt có nhiều hơn một bàn tay tái nhợt dính máu, vài nét bút ít ỏi lại phác họa ra sự nhàn nhã tùy ý của ngắt hoa.

Bùi Vân Dã có thể nhìn thấy rõ nét vẽ của thuốc màu acrylic trong bức tranh, màu sắc diễm lệ giao thoa sáng tối, ngón tay kia thon dài, lòng bàn tay dày rộng, là tay của đàn ông.

Bởi vì thuốc màu chưa khô mà ánh lên màu nước lành lạnh, dưới góc phải còn vẽ một hình hoa hồng đơn giản, không khác với nét bút trên mặt vận đơn là bao, chỉ là tinh tế hơn.

Khóe miệng Bùi Vân Dã nhếch lên một đường cong thật nhỏ, đáy mắt hẹp dài lại dần dần khôi phục lạnh lẽo.