Tận Tình

Chương 7: Bóng hồng

Mở mắt ra, trước mắt vẫn là một mảng tối, ý thức cũng có chút mơ màng, nhưng chóp mũi ngửi được mùi nước khử trùng khiến Minh Ương nhanh chóng lấy lại ý thức, cậu ngồi bật dậy, mu bàn tay kéo đến một chuỗi tiếng leng keng loảng xoảng không biết là thứ gì ở một bên.

Đèn đột nhiên sáng lên, Minh Ương híp mắt dưới ánh đèn lắc lư, bỗng thấy rõ một tảng lớn hoa hồng đỏ trắng khiến ánh mắt vốn sắc bén của cậu trở nên trầm tĩnh.

“Tỉnh rồi?” Cửa truyền đến một giọng nói trầm thấp già nua.

Minh Ương ngoảnh mặt làm ngơ, không trả lời cũng không hướng mắt về phía người tới, cậu ngồi trên giường cho tỉnh táo, không thấy quần áo trên người, mấy vết thương hở miệng được quấn băng gạc màu trắng, cảm giác đau đớn ở ngực cũng đã biến mất, chỉ có chút nặng nề khó chịu.

Bác sĩ đứng ở cửa với ông cụ đã sớm đi vào đưa tay đỡ vững giá truyền dịch nghiêng ngả vào lúc ánh đèn sáng lên, ngay vào lúc Minh Ương ngây người vươn tay về phía cánh tay trái ghim kim của cậu.

Minh Ương vốn đang ngồi im bỗng đưa mắt, nhìn thấy ống mềm ở mu bàn tay đã có chút đỏ, cậu dùng sức rút kiêm tiêm ra trước khi bác sĩ đυ.ng tới, máu đỏ vẽ thành một chuỗi hạt châu, sau đó để lại một vệt đỏ dài ở trên khăn trải giường trắng tuyết.

“Cút đi.” Bởi vì sốt cao hôn mê đã lâu, giọng của cậu khô khốc khàn khàn, giọng điệu trầm thấp ra khỏi miệng lại không cho phép chen vào*.

(*不容置喙 bất dung trí uế.)

Minh Thịnh Nhã không bất ngờ với hành động của cậu, phất tay với bác sĩ đang lúng túng không biết làm sao, ra hiệu rời đi trước.

Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Minh Thịnh Nhã mới đi qua ngồi xuống ở sô pha bên cạnh giường, ông tùy tiện gác quải trượng ở một bên, ánh mắt rơi xuống mu bàn tay còn đang chảy máu của Minh Ương, hỏi câu: “Xảy ra chuyện gì?”

Không ai trả lời ông, sau một hồi im lặng thật lâu, Minh Thịnh Nhã mở miệng hỏi tiếp: “Ai ra tay?”

Âm điệu của câu này trầm hơn câu trước, câu từ như quan tâm, giọng nói lại không hề có lo lắng nên có.

Cổ họng khô đến khó chịu, Minh Ương duỗi tay cầm ly nước trên tủ đầu giường lên, chất lỏng ấm áp chảy qua cổ họng, cảm giác đau đớn biến mất rất nhiều, cậu vẫn không có ý định muốn mở miệng.

Máu ở mu bàn tay đã đông lại vẽ thành một cái đuôi nhỏ màu đỏ, không có ai để ý.

Minh Ương nằm ngửa nhìn chằm chằm bức tranh sơn dầu màu đỏ cực lớn trên bức tường đối diện, thật giống như ngồi bên cạnh không phải một người mà là không khí sẽ phát ra âm thanh.

“Minh Ương.” Giọng Minh Thịnh Nhã cao hơn, mang theo chút cảnh cáo.

Lúc này Minh Ương mới xoay đầu, liếc mắt nhìn Minh Thịnh Nhã, sau đó cậu rũ mắt nhìn vết bầm xanh tím đan xen trên eo bụng mình, còn có mấy vết thương đã đóng vảy, Minh Ương bỗng cười một tiếng, rất thấp, lại rất rõ ràng.

Cậu nói: “Ông nha, quên nhanh như vậy sao?”

Miệng vết thương kia nhìn có chút đáng sợ, đặc biệt là càng có vẻ trầm trọng hơn khi ở bên trong một mảng màu trắng, ánh mắt nghiêm nghị của Minh Thịnh Nhã rốt cuộc lóe lên một chút khi đối diện với đôi mắt cười của Minh Ương, chỉ là chưa đến mức đau lòng.

Đây đường nhiên không phải do một ông già đã nằm một nửa người vào trong đất như ông đánh, nhưng cũng không khác gì mấy trong cái nhìn của Minh Ương, những người xưng là vệ sĩ lẫn vào bên cạnh cậu không có người nào là không phải Minh Thịnh Nhã bày mưu đặt kế.

Minh Thịnh Nhã: “Bọn họ không phải đối thủ của cậu.”

Minh Thịnh Nhã đã biết Minh Ương không phải loại dễ chọc từ rất sớm, dù sao lúc Minh Phong còn sống không thiếu tìm cậu để gây phiền toái, mà Minh Ương cũng không chịu thiệt bao nhiêu. Lúc sau lại trốn đến sàn đấm ngầm trà trộn nửa năm, nếu không phải Minh Phong xảy ra chuyện, Minh Thịnh Nhã cũng sẽ không đưa người về, sau đó làm Minh Ương ‘ngoan ngoãn nghe lời’ cũng tốn không ít công phu của Minh Thịnh Nhã.

Sau khi Minh Ương làm náo loạn lễ tang, Minh Thịnh Nhã nhốt người mấy ngày, cho người ta trông chừng Minh Ương, đừng để cậu làm xằng bậy.

Nhưng nếu Minh Ương có thể bị thương, chỉ sợ mấy vệ sĩ kia còn thảm hại hơn.

Mà Minh Thịnh Nhã cũng không phải thật sự biết rõ còn cố hỏi, ông vừa ra viện liền nghe nói Minh Ương đột nhiên chạy trốn, sau khi trở về bị thương rất nặng, nếu không phải vệ sĩ nhặt được người đang hôn mê ở dưới lầu của Lam Quận, chỉ sợ tiêu đề Minh gia mất con lại phải leo lên trang đầu.

Minh Ương không tính toán đàm luận chuyện đánh thắng ai hay không với Minh Thịnh Nhã, cậu rũ mắt nhìn mấy vết máu bầm trên ngực mình, trong đầu hiện lên khuôn mặt hung ác của người nọ, tươi cười tan đi.

Trước giờ đối thủ của cậu chỉ có một.

Minh Thịnh Nhã sống hơn nửa đời có mấy ai dám không coi ai ra gì ở trước mặt ông như vậy, đừng nói chi vẫn còn là một tiểu bối. Nhưng giờ phút này ông ngoài nhẫn nại ra, cũng không có biện pháp khác. Hoặc là tuổi lớn, giờ phút này cảm xúc khi đối mặt với Minh Ương không chút phối hợp như thế này đều bình thản hơn nhiều.

“Làm loạn cũng làm loạn đủ rồi, gọi cậu về không phải để ném mặt mũi của Minh gia, cậu họ Minh.”

Minh Ương lười nghe mấy lời này, ánh mắt cậu lại trở về trên bức tranh diện rộng ở bức tường đối diện, bức tranh này gần như chiếm hết cả bức tường, tông màu đậm tối, phủ bởi mảng lớn màu xanh sẫm, màu đen, những bông hoa hồng đỏ và trắng điểm xuyến ở giữa, như là máu và lụa trắng, từng đóa nở rộ, xinh đẹp rồi lại quỷ dị.

Minh Thịnh Nhã chỉ nhìn lướt qua liền dời mắt, ông chống quải trượng đứng dậy, khoé mắt nhìn thoáng qua Minh Ương, để lại một câu liền rời đi.

“Nghỉ ngơi đủ rồi liền đến Thịnh Thế báo danh, nên làm gì tự cậu biết rõ.”

Không biết qua bao lâu, tiếng di động cắt ngang suy nghĩ chìm nổi của Minh Ương, trong nháy mắt những bông hoa kia giống như khô héo ở trong mắt cậu, hóa thành nước bùn màu đen bị nhấn chìm hoàn toàn.

Trên màn hình di động là một loạt hình ảnh, Minh Ương tùy tay ấn mở, trên mặt thảm màu rượu đỏ, người đàn ông diện mạo tuấn mỹ bước từ trên xe xuống, mặt mày sắc bén, mang theo khí thế người sống chớ gần.

Hờ hững trong mắt Minh Ương tan đi, lúc này mới hiện ra chút sinh động, từng bức ảnh di chuyển theo ngón cái của cậu, thẳng đến cuối cùng hiện ra một bức ảnh chụp bên trong sảnh của bữa tiệc.

Căn phòng vàng son lộng lẫy, mỹ nhân nhảy múa uyển chuyển, ánh mắt Minh Ương dừng lại trên khuôn mặt chỉ lộ ra một bên của Bùi Vân Dã trong đám người một cách chuẩn xác, mặt mày hắn vẫn sắc bén, khóe miệng lại mang theo cười, hơi nghiêng đầu tới gần một người đàn ông diện mạo nho nhã khác, tư thế thân mật bộ dạng trò chuyện với nhau thật vui.

Chút sinh động trong mắt Minh Ương đột nhiên bị thay thế bởi hung ác, ý cười cũng lửng lơ ở mặt ngoài không hiện ở đáy mắt.

Cậu gọi đến số người gửi ảnh, giọng điệu còn lạnh hơn ánh trăng ngoài cửa sổ.

“Địa điểm, liệt kê.”

Nghe vậy giọng nam ở đầu dây bên kia không có một lời vô nghĩa, báo cáo từng hoạt động của Bùi Vân Dã sau khi tiến vào sàn đấu giá, như là, 8h20′ đấu giá vật phẩm thứ mười một ‘Hai viên trân châu đen cực hải’, nâng giá một lần không được; 8h55′ đấu giá một đôi ‘Cài tay áo phỉ thúy’, nâng giá một lần không được; 9h20′ đấu giá bức tranh sơn dầu hiện đại ‘Bóng hồng’, nâng giá ba lượt không được; 10h đấu giá một bộ cờ vây làm từ ngọc bích Hetian, cuối cùng dùng 390 vạn lấy được.

Mà trong suốt buổi đấu giá Bùi Vân Dã cũng không gần gũi với những vị khách ở đó, duy nhất đánh vỡ khoảng cách an toàn Minh Ương đã dặn dò —— từ chi tiếp xúc hoặc là khoảng cách nhỏ hơn 10cm chỉ có Bách Phong, cũng chính là mấy bức ảnh kia.

Khi người đàn ông kết thúc báo cáo, đuôi mắt Minh Ương chậm rãi hạ xuống, “Gửi ảnh chụp của bức sơn dầu kia cùng với thông tin của người mua tới đây.”

Tiếng nói dừng, còn có tiếng ly thủy tinh rơi xuống đất vỡ nát.

“Phòng đấu giá Kim Thịnh đã đưa đồ tới đây, ngoài bộ cờ ngọc bích 361 viên, còn có hai hộp cờ bằng cẩm thạch trắng.” Lâm Hiện đi sau Bùi Vân Dã, chờ Bùi Vân Dã nói đặt bộ cờ giá trị 400 vạn này ở chỗ nào.

Tính cách của Bùi Vân Dã đạm mạc, ngoại trừ một vài ham mê không tiện để lộ, sưu tầm đấu giá xem như một trong những sở thích hắn để cho người khác biết, mà chủng loại vật phẩm lại rất phong phú.

Tham gia các buổi đấu giá lớn nhỏ mua về không ít bộ sưu tập thông qua đấu giá, như là tác phẩm điêu khắc của nghệ thuật tiên phong hiện đại, tranh sơn dầu của Châu Âu thế kỷ XVII, còn có dao mở thư nghe nói là được Công nương nước Anh thế kỷ trước từng sử dụng, cho dù giá trị cao hay thấp hắn đều bày tùy ý ở văn phòng.

Lúc trước Lâm Hiện đều đưa thẳng đến văn phòng, chỉ là do bộ cờ ngọc bích đấu giá được tối qua là Bùi Vân Dã đích thân đến đó lấy về tính toán tặng quà sinh nhật cho Bùi Lăng Phong, cho nên lúc này Lâm Hiện mới hỏi nhiều một câu.

“Để trên bàn.” Bùi Vân Dã nói xong, nghĩ hai giây lại nói tiếp: “Đổi hộp cờ thành hộp gỗ phỉ (*榧木) đấu giá được ở New York lần trước.”

Đêm nay về Tử Kinh Sơn Trang ăn cơm vừa lúc mang về.

“Vâng.” Lâm Hiện đáp xong đang muốn mở miệng, di động tư nhân của Bùi Vân Dã vang lên.

Bùi Vân Dã nghe máy, Lâm Hiện cũng liền lui sang một bên.

“Bùi ca,” Gọi tới chính là Trần Diệc Minh, giọng điệu mang theo cười, “Ngày hôm qua cậu tới Kim Thịnh lấy được thứ gì tốt vậy? Sáng nay liền được lên trang đầu.”

Bùi Vân Dã mặt không biểu tình, “Một bộ cờ.”

So sánh với hỏi thăm lấy được gì, mục đích của Trần Diệc Minh chủ yếu là trêu chọc hắn được lên hot search hơn, Bùi Lăng Phong thích cờ vây cũng không phải bí mật gì, dĩ nhiên anh biết Bùi Vân Dã bỏ mấy trăm vạn lấy được thứ gì.

Trần Diệc Minh cười nói: “Ngày hôm qua Bách Phong cũng ở đó, lúc hai người nói chuyện bị chụp, bởi vì dung mạo xuất chúng của cậu, lúc này mấy bức ảnh kia đã lên đầu hot search rồi.”

Bùi Vân Dã hơi nhăn mày, phòng đấu giá Kim Thịnh làm rất tốt khâu an ninh, bởi vì riêng tư cũng không cho phép chụp lén, mà lấy địa vị của hắn, truyền thông cũng sẽ không vội vàng chạm vào giới hạn của hắn.

Hơn phân nữa vẫn là bởi vì Bách Phong, hắn xem như bị ngộ thương.

“Là truyền thông nhỏ, theo Bách Phong nửa tháng.” Dĩ nhiên Trần Diệc Minh cũng biết truyền thông nhỏ này nhìn chằm chằm vào là Bách Phong, hai ngày trước anh dẫn Trần Nhất Du đi gặp Bách Phong cũng bị chụp, còn may Trần Nhất Du đủ nhạy bén phát hiện kịp thời, tuy rằng không có truyền lên mạng, nhưng Trần Diệc Minh cũng giấu giếm, tin tức Bách Phong có ý định hợp tác với Thiên Thần đã lan truyền ra ngoài ở phạm vi nhỏ.

“Độ hot này vừa lúc đè bẹp tuyên truyền bộ phim mới của Thiệu Bân, hiện tại trên mạng đều đang thảo luận cậu có phải nam chính cho bộ phim mới của Bách Phong hay không.” Trần Diệc Minh rất vui sướиɠ khi người gặp họa, chậc chậc nói: “Đoán chừng Thiệu Bân kia giận không nhẹ.”

Bùi Vân Dã đã nhìn thấy quảng cáo popup ở màn hình máy tính, là lúc hắn và Bách Phong một trước một sau đi ra từ chỗ đấu giá, bị chụp mấy bức ảnh dẫn đến mấy câu nghị luận mà thôi, Bùi Vân Dã hoàn toàn không để ý, huống hồ Trần Diệc Minh có thể sử dụng sóng nhiệt này mang tới lợi ích càng mở rộng hơn.

“Xem ra, cậu và Bách Phong trò chuyện không tệ?” Bùi Vân Dã hỏi.

Từ sau ngày ở Hoa Nhạn Đình Bùi Vân Dã cũng không còn để ý chuyện này, ngày hôm qua gặp được Bách Phong cũng chỉ là ngẫu nhiên.

“Nếu Bách Phong đã xem bản thảo của Tiểu Du, làm sao sẽ không có hứng thú.” Trần Diệc Minh tương đối tự tin.

Nếu không phải danh tiếng Bách Phong đủ lớn mang tới lợi ích không thể đoán trước, hơn nữa Trần Nhất Du đặc biệt kiên trì, Trần Diệc Minh cũng sẽ không vội vàng ‘cầu người’ hết lần này đến lần khác.

Trần Nhất Du người này có chút ỷ tài tự ngạo, nhưng ở phương diện sáng tác kịch bản thật sự là diệu bút sinh hoa*, không ai bằng. Khiến người ta không thể không phục, hơn nữa quan hệ của cậu và Trần Diệc Minh là cắt không đứt, gỡ càng rối, dĩ nhiên Trần Diệc Minh xem cậu như là bảo bối cần gì cứ lấy.

(*妙笔生花: chỉ văn chương viết ra hay, dùng để ví với tài năng sáng tác.)

Trần Diệc Minh cúp máy, Lâm Hiện cũng đã biết tin tức trên các trang mạng, anh điều tra một chút dĩ nhiên phát hiện Trần Diệc Minh cũng thả hai tin Bách Phong và cậu ta gặp mặt ngay sau đó, thuận tiện giải thích thân phận của Bùi Vân Dã.

Xem như hoàn toàn chứng thực Bách Phong muốn hợp tác với Thiên Thần.

Chỉ là còn chưa tới ngày hôm sau, ảnh chụp của Bùi Vân Dã và Bách Phong bị xóa đến không còn dư thừa, cùng lúc với dư luận xoay ngược, Bùi Vân Dã nhận được một món đồ chuyển phát nhanh không đề tên.