Grand Hyatt* nằm ở khu vực phồn hoa nhất của trung tâm thành phố Nghi Lăng, mỗi khi màn đêm buông xuống chính là giờ phút tòa kiến trúc này bừng bừng sức sống, ánh đèn lấp lánh như biển sao nở rộ, bảng hiệu đèn led vô cùng bắt mắt.
(*君悦嘉城 quân duyệt gia thành, này tui nhờ vào google dịch, k đảm bảo chính xác.)
Cùng với một đường sáng trắng hiện lên, tiếng động cơ từ xa đến gần, một chiếc siêu xe Aston Martin màu xám tro giảm tốc độ dừng ở trước cửa, cửa xe từ từ mở ra, Bùi Vân Dã một tay cầm điện thoại, một tay ném chìa khóa xe về phía nhân viên của bãi đậu xe.
“Tới rồi.” Giọng nói của hắn trong trẻo lạnh lùng, hai từ trầm thấp mới vừa phun ra từ đầu lưỡi liền trực tiếp cúp máy.
Vừa ngẩng đầu liền thấy Trần Diệc Minh đi ra từ câu lạc bộ, Trần Diệc Minh nhìn thoáng qua chiếc xe kia lông mày hơi nhướng, đi về phía người tới.
“Ồ, sao hôm nay cậu lại chạy xe này, không phải nói xe này quá rêu rao sao.”
“Có rêu rao cũng chỉ là chiếc xe.” Bùi Vân Dã nói một cách nhàn nhạt, hai người cùng đi về phía cửa Hyatt.
Trần Diệc Minh bật cười, nâng mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Bùi Vân Dã, cười nói: “Cũng phải, xe này còn không hút tình bằng gương mặt này của cậu.”
Nghe vậy Bùi Vân Dã liếc mắt nhìn cậu ta, không phủ định.
Hơi ấm bên trong phả vào mặt, cũng không thể hòa tan băng lạnh ở trên mặt Bùi Vân Dã, hắn duỗi tay cởi nút áo khoác, cô gái phục vụ mặc sườn xám cách tân lập tức đi tới, gật đầu tiếp nhận áo khoác màu đen Bùi Vân Dã cởi ra.
Trần Diệc Minh đã sớm quen khuôn mặt lạnh này của Bùi Vân Dã, tóm lại người tới cũng đã khiến tâm tình của anh không tệ rồi.
Hai người xuyên qua sảnh lớn đi thẳng về phía thang máy chuyên dụng của lầu Ngư Thủy.
“Hôm nay cứ khăng khăng bảo tớ đến là vì chuyện gì.” Bùi Vân Dã rũ mắt, sửa lại cổ tay áo sơmi, mặt kính của thang máy vừa vặn phản chiếu sườn mặt của hắn, mũi cao thẳng, đường cong quai hàm góc cạnh gọn gàng.
“Cũng không có chuyện gì.”
Trần DIệc Minh ậm ừ nâng mắt liền đối diện với đôi mắt cũng nâng lên của Bùi Vân Dã trong gương, đạm mạc chợt lóe qua kia khiến anh sửa lại miệng: “Không phải, có việc.”
Nhân viên trong thang máy ấn tầng lầu cho bọn họ, gật gật đầu lui ra ngoài.
“Vẫn là chuyện về bộ điện ảnh < Tầm Mịch>, Lâm Viễn Đông muốn chen chân vào.”
Trần Diệc Minh nói xong quan sát sắc mặt của Bùi Vân Dã, phát hiện hắn không có biểu tình gì, không ngoài ý muốn cũng không bất mãn, lòng biết rõ Bùi Vân Dã căn bản không để chuyện của một năm trước ở trong lòng, cho nên anh tiếp nhận số tiền đầu tư kia của Lâm Viễn Đông cũng không có gì.
“Tiền bạc không có vấn đề, tuy rằng lần này đầu tư lớn, nhưng tớ có lòng tin đối với bản thân tiểu Du.” Nói đến đây biểu tình thoải mái mà kiêu ngạo vốn có trên mặt Trần Diệc Minh dần nhiễm chút phiền muộn, “Chỉ là mấy đạo diễn ký hợp đồng với công ty, tiểu Du chướng mắt, nói là xứng… không đạt yêu cầu của em ấy.”
“Ừ.” Bùi Vân Dã đáp lại, hỏi một cách nhàn nhạt: “Cậu ấy muốn ai?”
Trần Diệc Minh hiếm khi có lúc chần chờ, mở miệng nói ra một cái tên.
“Đạo diễn Bách, Bách Phong.”
Nghe vậy, Bùi Vân Dã nâng mắt, “Khẩu khí thật không nhỏ.”
“Còn không phải sao.” Trần Diệc Minh lắc đầu, trong bất đắc dĩ ẩn chứa chút sủng nịnh.
Đâu chỉ là khẩu khí không nhỏ, dã tâm còn lớn hơn nữa.
Bách Phong.
Cái tên này đã rời khỏi vòng giải trí trong nước hơn mười lăm năm, nhưng đây cũng không đại biểu anh ta vắng mặt ở giang hồ, giang hồ liền không có truyền thuyết của anh ta.
Chẳng qua mấy năm này Bách Phong vẫn luôn phát triển ở nước ngoài, chưa bao giờ đặt chân vào giới giải trí trong nước, muốn mời đến khó khăn không nhỏ.
“Tin Bách Phong về nước cũng không biết thật hay giả.” Trần Diệc Minh nói: “Là thật mà nói, chúng ta thử một lần cũng không có gì chê trách, lỡ như thật sự có thể kéo đạo diễn Bách tới…”
Đinh một tiếng, cửa thang máy mở, Bùi Vân Dã cũng không sốt ruột ra cửa, mà đưa mắt liếc nhìn Trần Diệc Minh.
“Là thật.”
Trần Diệc Minh chớp chớp mắt ngây ra một lúc, tiếp theo trên mặt liền lộ ra vui mừng: “Đệch! Thật sao?”
Lời này nói ra từ trong miệng người khác, Trần Diệc Minh còn phải suy xét tính chân thật, dù sao lúc tin tức này vừa mới truyền ra tất cả mọi người đều xem là chuyện đùa. Mà hiện tại nói ra lời này chính là Bùi Vân Dã, như vậy liền không cần suy xét tính chân thật.
Một giây trước Trần Diệc Minh còn cảm thấy Trần Nhất Du đang nằm mơ, hiện tại thấy bộ dạng bình tĩnh này của Bùi Vân Dã, lòng đã mặc sức tưởng tượng đến cảnh sau khi lôi kéo được đạo diễn Bách về Trần Nhất Du sẽ vui chừng nào, mà anh thì lại kiếm được vàng đầy chậu như thế nào.
Bùi Vân Dã ném xuống hai chữ liền đi ra ngoài, Trần Diệc Minh lập tức theo sau: “Sao trước giờ cậu chưa từng nhắc đến tin tức này, có phải cậu đã tính toán trước rồi phải không?”
Phòng của Hyatt nối nhau bằng một hành lang dài, phòng Ngư Thủy chính là một phòng tận cùng bên trong ở tầng 28, tầm nhìn tốt nhất và cao cấp nhất, tới tới lui lui luôn là mấy người của tầng cao nhất ở trong giới.
Hai người đi vào trong, Bùi Vân Dã chưa mở miệng trả lời, chợt nghe một giọng nam cao xen vào.
“Ồ, này không phải Bùi thiếu sao? Hiếm nha.”
Cửa của gian phòng bên cạnh mở ra, Bùi Vân Dã theo tiếng nhìn qua, thấy hai người đàn ông một cao một thấp đi ra từ phòng bên cạnh phòng Ngư Thủy, chính là Lục Thần cùng Triệu Bân, lên tiếng chính là người sau.
“Lục thiếu, tiểu Thiệu tổng.”
Khóe miệng Bùi Vân Dã cũng vẽ ra một độ cong thật nhạt, ý cười cũng không rõ, ánh mắt cũng chỉ dừng ở trên mặt Lục Thần tướng mạo tuấn tú, cho nên câu ‘tiểu Thiệu tổng’ phía sau nghe có lệ hơn.
Bởi vì tiếng ‘tiểu Thiệu tổng’ này, cũng bởi vì câu ‘Lục thiếu’ kia, ý cười trên mặt Thiệu Bân cứng nửa phần, tiếp theo lại nhanh chóng thu lại biểu tình, nhìn thoáng qua Trần Diệc Minh đằng sau Bùi Vân Dã, cười ha hả: “Trần thiếu cũng có đây, vẫn là mặt mũi của Trần thiếu lớn, có thể mời được Bùi thiếu.”
Gặp phải ‘người quen’ Trần Diệc Minh không hỏi tiếp Bùi Vân Dã chuyện về Bách Phong, cũng bày ra một bộ nhân mô cẩu dạng xa cách, gật gật đầu với Lục Thần, mở miệng: “Tiểu Thiệu tổng cũng không kém là bao, có thể khiến Lục Thiếu diễn vai nam chính của bộ phim mới.”
Nói xong Trần Diệc Minh lại chuyển hướng Lục Thần cười nói: “Hiện tại Lục thiếu chính là nam thần quốc dân.”
Lục Thần cười cười, trên mặt có chút thẹn thùng, “Nam thần cái gì, tôi chính là thích đóng phim.”
Bùi Vân Dã sau một tiếng tiếp đón lúc đầu cũng không nói lời nào nữa, ánh mắt hắn quét qua Thiệu Bân, trực tiếp rơi vào cánh cửa để mở của gian phòng phía sau gã ta, bên trong cả trai lẫn gái khói mù lượn lờ, chỉ quét mắt một cái liền thấy không ít đám nhị đại quen mắt, trong đó có rất nhiều dòng dõi của Minh gia.
Minh gia vừa treo lụa trắng, những người này lại đến đây chơi đến cao hứng, độ cong khóe miệng của Bùi Vân Dã dần biến mất, thu tầm mắt về không nói lời nào.
Trần Diệc Minh cũng không có ý định nói nhiều với người trước mặt, hàn huyên hai câu liền cùng Bùi Vân Dã đi đến phòng Ngư Thủy.
“Minh gia thật sự để cho Lục Thần vào giới giải trí cũng là thật bất ngờ, còn đi theo trộn lẫn cùng với Thiệu Bân.”
Trần Diệc Minh một bên đi một bên nói, “Lấy tư tưởng cũ kỹ kia của Minh Thịnh Nhã sao sẽ đồng ý để cháu ngoại của mình đi làm diễn viên chứ?”
Bùi Vân Dã: “Cậu cũng nói là cháu ngoại.”
Trần Diệc Minh: “Sau khi đứa cháu ruột Minh Phong xảy ra chuyện, cháu ngoại cũng chẳng khác nào cháu ruột.”
Tuy nói vợ cả của Minh Thịnh Nhã bởi vì khó sinh qua đời mà không quá yêu thích Minh Tuệ Lan, kèm với đó cũng không coi trọng hai anh em Lục gia, nhưng dù sao hai đời thừa kế của Minh gia lần lượt qua đời, tới tình cảnh hiện tại, cũng chỉ có hai người cháu ngoại này.
Trần Diệc Minh chậc một tiếng, lại nói tiếp: “Nói không chừng gia sản của Minh gia thật đúng là sẽ tới trên tay Lục gia, tớ nghe nói Lục Minh đã bắt đầu tiếp nhận sản nghiệp của Minh gia, Minh Thịnh Nhã đã giao Thiên Minh cho Lục Minh.”
Nhân viên kéo cửa phòng ra, Bùi Vân Dã nghe xong cười khẽ một tiếng, phủ định: “Sẽ không, Minh Thịnh Nhã không có khả năng để Minh thị sửa họ.”
Nói xong Bùi Vân Dã cũng đã đi vào trong.
Dựa vào gia phong bảo thủ cũ kỹ của Minh gia, còn có thủ đoạn của Minh Thịnh Nhã, chắc chắn sẽ không để cho một gia tộc trăm năm như Minh thị sửa thành họ Lục.
Trần Diệc Minh cũng vô cùng tán đồng với điểm này, nhưng trước mắt Minh gia điêu tàn, Minh Thịnh Nhã ba đời độc đinh* đến đời đứa cháu trai duy nhất Minh Phong này, hai ngày trước cũng đã không còn bởi vì sự cố chữa bệnh.
(*三代单传: liên tục ba đời đều là con một.)
Đầu gật được một nửa, Trần Diệc Minh lẩm bẩm nói ra nghi vấn:
“Chính là hiện tại Minh gia đã không có ai nha.”
Trong phòng đã có năm người, ba nam hai nữ, Lâm Viễn Đông ngồi ngay ngắn ở vị trí đối diện, hai cặp một nam một nữ ngồi tách ở hai bên tay cậu ta, khác với gian phòng của Thiệu Bân, không khí của gian phòng này rất trầm tĩnh, âm nhạc nhẹ nhàng hòa lẫn với tiếng trò chuyện cũng không phiền người.
Bùi Vân Dã vừa vào cửa liền hấp dẫn toàn bộ ánh mắt, căn phòng lâm vào an tĩnh ngắn ngủi, trò chuyện với nhau cũng không tiếp tục, chỉ nghe được tiếng nhạc hòa tấu quạnh quẽ, cho nên những lời này của Trần Diệc Minh đặc biệt rõ ràng.
Bùi Vân Dã không trả lời đi thẳng đến chỗ sô pha đơn ngồi xuống, sau đó vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới, “Rum, thêm đá.”
“Minh gia không có ai cái gì?” Lâm Viễn Đông hỏi một câu trước, lúc này mới đưa ánh mắt về phía Bùi Vân Dã, cẩn thận hô một câu: “Bùi thiếu.”
Bùi Vân Dã không quá thân thiện cũng không hoàn toàn phớt lờ người, nhưng chỉ cần hắn ngồi xuống bên kia, khí tràng quanh thân cũng đã khiến người ta không dám mở miệng, ngoại trừ Lâm Viễn Đông hai người đàn ông còn lại đều kinh ngạc Bùi Vân Dã thật sự sẽ đến, mà bạn nữ hai người bọn họ mang tới sau khi ánh mắt rơi xuống trên mặt Bùi Vân Dã liền cúi đầu xuống giống như sợ hãi.
Trần Diệc Minh không trả lời câu hỏi kia, mà nháy mắt về phía Lâm Viễn Đông giống như oán trách.
“Bùi thiếu Bùi thiếu cái gì, trước kia cậu chính là kêu Bùi ca, như thế nào một năm không gặp còn xa lạ?”
Lâm Viễn Đông đối diện nghe vậy lại là nhếch miệng cười một tiếng với Bùi Vân Dã, hô câu, “Bùi ca.”
Bùi Vân Dã không có ý kiến gì* đối với lời nói của Trần DIệc Minh, tiếp nhận ly rượu nhân viên phục vụ đưa tới, sau khi nhấp một ngụm rượu mới nâng mắt đặt tầm mắt đến trên mặt Lâm Viễn Đông.
(*不置与否 bất trí dữ phủ: nói cũng đc k nói cũng đc, k cho thái độ.)
Bùi Vân Dã là mắt lá liễu tiêu chuẩn, nên là bộ dạng mắt hàm thu thủy, lại bởi vì xương lông mày hơi cao, mày kiếm bén nhọn tạo nên sắc bén chỉ mình hắn có, một cái liếc mắt này không có cảm xúc gì, nhưng ánh sáng sâu bên trong con ngươi đen như mực vẫn khiến Lâm Viễn Đông vô thức nín thở.
Im lặng hai giây, Bùi Vân Dã bông nhếch miệng, “Gầy hơn.”
Khii hai chữ thân mật này vừa ra khỏi miệng hắn, trong nháy mắt mũi nhọn đều hóa thành nước thu.
Lâm Viễn Đông thở phào nhẹ nhõm, lúc này trên mặt mới lộ ra ý cười, cậu nâng ly rượu trong tay lên cụng với Bùi Vân Dã.
“Hôm qua Diệc Minh còn nói em chắc nịch.”
Bùi Vân Dã cười nhạt, uống cạn nước rượu màu nâu trong ly đến đáy, Lâm Viễn Đông nhìn thấy cũng uống hết theo.
Hai người bọn họ kết thúc một ly, người ở đây đủ loại tâm tư, Lâm Viễn Đông cùng Trần Diệc Minh là thật sự thở phào nhẹ nhõm, mà hai người đàn ông còn lại thì liếc nhau, đè xuống nghi hoặc trong lòng, ngay sau đó bày ra một gương mặt tươi cười.
Xem ra trước đó nói hai nhà Bùi Lâm trở mặt hơn phân nửa là giả, có thể lẫn vào trong vòng này của bọn họ đều là tinh ranh*, hai ba câu liền kéo lại bầu không khí, đám người bắt đầu nâng ly chạm cốc.
(*人精 nhân tinh: người đặc biệt có tâm nhãn, đặc biệt khôn khéo, k dễ lừa gạt, khéo đưa đẩy cũng không hại người.)
Mặc dù Lâm Viễn Đông là người của Lâm gia, nhưng cũng không phải người thừa kế thứ nhất, hai năm không gặp, sau khi Bùi Vân Dã tiếp nhận gia nghiệp của Bùi gia khí chất cả người liền càng hung hiểm hơn, vừa thấy mặt vẫn là có chút sợ hãi. Càng đừng nói tới trước khi cậu xuất ngoại vẫn còn có chút xung đột với Bùi Vân Dã, lúc sau ở trên phương diện làm ăn, Bùi Vân Dã cũng không trút giận lên Lâm gia.
Nói là bởi vì chuyện chọn đạo diễn cho mới gọi Bùi Vân Dã tới, nhưng sau khi Trần Diệc Minh vào cửa vẫn luôn tán gẫu với Lâm Viễn Đông về mấy chuyện thú vị trong một năm anh ở nước ngoài, dù sao Bách Phong là thật sự phải về nước, yêu cầu của Trần Nhất Du đã thành công một nửa.
Phòng Ngư Thủy ở trên tầng cao, cửa sổ sát đất có thể thu hết cảnh đêm của Lăng thị vào đáy mắt một cách rõ nét, ánh đèn lập lòe đều là ồn ào náo động, cách thủy tinh vừa rực rỡ lại vừa an tĩnh, ngồi ở chỗ này thật giống như có thể xem trọn phồn hoa của thành phố này, công trình biểu tượng* của Lâm Giang cũng chỉ là một điểm đom đóm dưới chân.
(*地标 điểm mốc.)
Người đến Hyatt đều thích gian phòng này, nhưng người chân chính đi vào gian phòng này ít càng thêm ít.
Bùi Vân Dã liền ngồi một bên an tĩnh uống rượu, trong đầu suy tư về các loại tin tức ồn ào hai ngày nay, Minh Phong qua đời, Lục Minh bắt đầu tiếp nhận một bộ phận sản nghiệp của Minh gia, Thiệu Bân cùng Lục Thần trộn lẫn với nhau, vũng nước Minh gia này, đã có người gấp không chờ nổi muốn xông vào.
“Đúng rồi, vừa rồi cậu nói Minh gia không người là có ý gì?”
Tán gẫu tán gẫu lại vòng trở về.
“Ài,” Người đàn ông đối diện tay đang không ngừng vuốt ve bạn nữ tiếp lời: “Đừng nói là Lâm thiếu gia còn chưa biết chuyện Minh Phong gặp tai nạn xe cộ trở thành người thực vật hai năm trước cuối cùng đã tắt thở nha.”
Ở trong vòng này, chuyện liên quan đến sống chết của người thừa kế, không có khả năng có người không biết.
Lâm Viễn Đông nâng mắt, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tôn Minh tay chân không an phận phía đối diện.
“Con độc đinh ba đời không còn,” Tôn Minh giống như uống nhiều, không cảm giác được sự bất mãn của Lâm Viễn Đông, cười đặc biệt tùy ý: “Nhưng còn không phải là Minh gia không người sao, ha ha ha.”
Gã vừa nói xong, Triệu Hi Phi đối diện cũng cười theo, hai người bắt đầu cười cợt giống như chế giễu.
Đối với cái chết của Minh Phong những người như bọn họ có thể kinh ngạc, cũng có thể tiếc hận, cũng có thể sẽ khổ sở, nhưng căn bản không có khả năng có vài phần thật tình.
Bánh kem tổng cộng chỉ lớn như vậy, Minh gia chiếm cứ đã lâu, thống trị quá nhiều cũng quá lâu, là nên đổi người.
Thiên hạ nhốn nháo, đều vì lợi mà tới; thiên hạ nhốn nháo, đều vì lợi mà đi*. Người mừng rỡ xem náo nhiệt giống như Tôn Minh dĩ nhiên số lượng không ít, vòng này của bọn họ, trước giờ ích lợi là trên hết.
(*天下熙熙, 皆为利来; 天下攘攘, 皆为利往: người trong thiên hạ vì lợi mà chen chúc nhau tới; vì lợi ích mà ai đi đường nấy. Chỉ chúng sinh trong thiên hạ vì lợi ích của từng người mà bôn ba.)
“Khoảng thời gian trước còn nghe nói Minh Phong đã khôi phục chút thần trí, nói không chừng thật đúng là có khả năng tỉnh lại, hắc, tôi còn muốn nói đây thật là kỳ tích chữa bệnh, không nghĩ tới kết quả cuối cùng lại là sự cố chữa bệnh.”
Triệu Hi Phi cũng ôm bạn nữ của mình dựa vào sô pha, lắc đầu thở dài vô cùng tiếc nuối: “Chết vào gây tê quá liều, Minh gia này cũng là xui xẻo, thật không biết tổ tông gây nghiệp gì.”
Từ sau khi Minh Phong xảy ra chuyện Minh gia bị ảnh hưởng hoặc nhiều hoặc ít, cũng cho đám thế gia này đó của bọn họ cơ hội tranh đoạt, trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, cho nên xí nghiệp ngoại lai như Thiệu gia mới có cơ hội đυ.ng đến bên cạnh vòng của những thế gia bản địa này.
“Cũng là do bọn họ xui xẻo, Minh gia chiếm đầu đã bao lâu rồi?” Tôn Minh hừ một tiếng, “Lão gia tử của Minh gia cũng không sống được lâu lắm, thật đúng là không biết gia sản này rơi vào trong tay đứa cháu ngoại nào.”
Đứa cháu ngoại này cũng chính là nói hai đứa con trai Lục Minh và Lục Thần của Minh Tuệ Lan, Lục gia làm chính trị, hai năm trước bởi vì lập trường chính trị bị kéo xuống, nhưng Minh gia vẫn còn, tiếng Lục thiếu vừa rồi của Bùi Vân Dã, bán không phải mặt mũi của Lục gia hiện tại đang xuống dốc, mà là Minh gia.
Lấy thủ đoạn của Lục Minh, hơn nữa Lục Thần được ngầm đồng ý vào giới giải trí, ‘người thừa kế’ này cũng đã rõ ràng.
Hai ly rượu của Bùi Vân Dã thấy đáy, đảo qua người chuyện trò vui vẻ trước mắt, lại xem cảnh đêm rực rỡ nơi xa bỗng nhiên không còn hứng thú.
“Không rơi được,” Lâm Viễn Đông nói tiếp, cậu quơ quơ ly rượu thuận miệng ném ra một quả bom hạng nặng: “Minh Chính Tân trước khi chết còn để lại một đứa con riêng, đã được Minh Thịnh Nhã đón về.”
Cậu ta vừa nói lời này, căn phòng lại lâm vào im lặng, một hai giây sau Tôn Minh và Triệu Hi Phi liếc nhau, cả mặt đều là vẻ ngạc nhiên.
Trần Diệc Minh cũng là giật mình, nhưng anh theo bản năng quay đầu nhìn Bùi Vân Dã.
Bùi Vân Dã vẫn là vẻ mặt nhàn nhạt, hắn ngắm nhìn ánh đèn nơi xa, ánh mắt thâm trầm, ly thủy tinh và mặt bàn cẩm thạch chạm nhẹ vào nhau, nhân viên phục vụ bên cạnh tiến lên đổ rượu vào ly cho hắn.
Khó trách vừa rồi Bùi Vân Dã nói ‘Minh Thịnh Nhã sẽ không để Minh thị sửa họ’, anh còn tưởng rằng là nói con nối dõi sau khi Lục Minh làm người thừa kế sẽ sửa thành họ Minh, không nghĩ tới thế nhưng là ý này.
Chuyện có con riêng ở trong vòng này của bọn họ là quá mức bình thường, bên ngoài một kiểu, sau lưng một kiểu, ai không có vài anh chị em cùng cha khác mẹ.
Nhưng Minh gia thì khác, Minh gia trăm năm thế gia, gia phong bảo thủ đứng đắn, không cho phép người phụ trách có chút đạo đức bại hoại, cho nên dù bên ngoài có gì đó cũng nhất định sẽ che chắn đến cẩn thận, hoặc là thai chết trong bụng.
Hai năm trước Minh Phong cũng đã xảy ra chuyện, nếu còn có một đứa cháu trai không có đạo lý Minh Thịnh Nhã lúc ấy không đón người trở về.
“Thật?!” Tôn Minh lấy lại tinh thần, đột nhiên rút tay ra khỏi ngực bạn nữ, “Lâm thiếu không nói giỡn chứ.”
Triệu Hi Phi: “Đúng vậy, Lâm thiếu, sao Minh gia sẽ có con riêng được.”
“Sao tôi sẽ lấy chuyện này ra nói giỡn?” Lâm Viễn Đông hất cằm, nói: “Hai ngày nữa đến tang lễ của Minh Phong, các cậu đi chẳng phải sẽ biết.”
Lâm Viễn Đông quả thật không cần nói giỡn chuyện này, hơn nữa Lâm gia và Lục gia còn có quan hệ thông gia, chuyện Lâm Viễn Đông biết một số chuyện bọn họ không biết như thế này thật bình thường, Tôn Minh hơi tỉnh rượu, cười đến nịnh nọt: “Vẫn là tin tức của Lâm thiếu nhanh nhạy, mới về nước cũng đã biết rõ mọi chuyện.”
Tin tức người thừa kế mới của Minh gia lan truyền nhanh chóng, gần như là nháy mắt liền truyền khắp phòng Ngư Thủy như cá đổ vào biển, đối với vị ‘con riêng’ này, các nhà đều vô cùng tò mò, cũng đều muốn xem kịch.
||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
“Cũng không biết vị ‘Minh thiếu’ này có thể cầm cự được đến ngày kế thừa gia sản hay không.”
“Con riêng này rốt cuộc là ai, tên là gì?”
Bùi Vân Dã dùng ngón trỏ gõ gõ thành ly, hắn không có hứng thú đối với con riêng, cho nên lúc ấy sau khi tra được chút manh mối cũng liền không tiếp tục đào sâu nữa.
Là người hay quỷ tóm lại cũng phải trồi lên mặt nước.
Lâm Viễn Đông uống xong ly rượu, thuận miệng nói cái tên.
Ngón tay Bùi Vân Dã bỗng khựng lại, suy nghĩ hỗn loạn trong đầu lập tức biến mất, lại đột nhiên trồi lên một bóng hình ẩn hiện trong nháy mắt.
Tiếng nói chuyện bên kia vẫn còn đang tiếp tục, chỉ là âm thanh bắt đầu trở nên lúc có lúc không.
Ngọn đèn hoa mỹ trước mặt bỗng chốc phụt tắt, hình ảnh nhốn nháo chen chúc trong đầu cuối cùng chỉ để lại một khuôn mặt thanh niên vô cùng xinh đẹp, cậu bị sương đen cắn nuốt lại được ánh sáng phác họa, đuôi mắt dính máu hiện lên giống như sương mù, ý cười hoang dã khó thuần như có như không kia khiến Bùi Vân Dã không tự chủ được nheo nheo mắt.
“Minh Ương.”