Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 25: Ngọt lắm, rất ngon

: Ngọt lắm, rất ngon.

Sáng sớm, Thẩm Thanh Đường và Tần Di bị đánh thức bởi tiếng hét của Mộ Phi.

Thẩm Thanh Đường tối hôm qua có chút cảm lạnh, hơn nữa lại tiêu hao thể lực quá mức nên có dấu hiệu phát sốt.

Tần Di đứng dậy, nhìn đôi gò má trắng tuyết hơi ửng đỏ của Thẩm Thanh Đường, cau mày, lập tức ôm cậu vào lòng, lấy Thanh Tâm Đan ra đút cho Thẩm Thanh Đường.

Thanh Tâm Đan có hơi đắng, viên thuốc cũng lớn, nhưng Thẩm Thanh Đường không hề phàn nàn khi nuốt nó.

Tần Di thấy vậy, trong lòng có chút áy náy — nếu không phải bị Mộ gia nhắm tới, hiện tại hắn còn có thể rời sơn động đi mua thuốc, sẽ không đến nỗi thế này.

Nhưng lúc này, Mộ Phi lại kêu lên một tiếng.

Tần Di:...

Có chút cáu kỉnh nhắm mắt lại, Tần Di trầm giọng nói: "Ta đi ra ngoài nhìn một chút."

Nói xong, Tần Di tiện tay đắp chăn lên người Thẩm Thanh Đường, chuẩn bị ra ngoài dạy cho Mộ Phi một bài học.

Kết quả Thẩm Thanh Đường vào đúng lúc này đưa tay ra nhẹ nhàng kéo hắn lại.

Tần Di giật mình, quay đầu lại, thấy Thẩm Thanh Đường lặng lẽ chớp mắt nhìn hắn, mỉm cười, giọng nói hơi khàn khàn nhẹ nhàng nói: "Lan Đình, em hơi đói."

Tần Di trong lòng mềm nhũn, lập tức nhỏ giọng nói: "Ta lập tức quay về."

Kết quả, Thẩm Thanh Đường vẫn nắm lấy tay áo hắn không buông.

Tần Di có chút nghi hoặc.

Sau đó Thẩm Thanh Đường âm điệu nũng nịu nhẹ giọng nói: "Em muốn ăn bánh nếp nấu rượu, thêm một quả trứng, nhiều đường một chút."

Tần Di ngẩn ngơ một hồi, sau đó không hiểu sao cong cong khóe miệng.

Cuối cùng hắn thấp giọng nói: "Ta nấu không chắc sẽ ngon."

"Không sao." Thẩm Thanh Đường ho khan hai tiếng, nhưng lại nhìn Tần Di bằng đôi mắt sáng trong veo, "Chỉ cần là Lan Đình chàng nấu là được."

Cũng đã nói đến như vậy rồi, Tần Di còn có thể đáp gì đây, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, hắn cũng sẽ làm.

Huống chi chỉ là nấu một bát bánh nếp rượu với trứng.

Buông màn giường xuống, Tần Di nhanh chóng xoay người rời đi.

• •

Mộ Phi đã rất sốc khi nhìn thấy Hoàng Kim Thảo thượng phẩm vào buổi sáng, y lập tức hét lên.

Kết quả la hét hồi lâu, không thấy trong phòng có động tĩnh gì, liền định đánh thức Tần Di và Thẩm Thanh Đường dậy.

Kết quả vừa tới cửa, Mộ Phi liền đυ.ng phải Tần Di đi ra.

Lần đầu tiên, Mộ Phi nhìn thấy nụ cười tươi như xuân trên khuôn mặt thường ngày lãnh đạm của Tần Di.

Mộ Phi cả kinh, trong nháy mắt sững sờ tại chỗ, thậm chí quên cả chuyện Hoàng Kim Thảo thượng phẩm.

Tần Di nhìn thấy Mộ Phi, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, lạnh lùng nhìn Mộ Phi một cái, vươn tay bình tĩnh đóng cửa lại sau lưng, nói: "Mới sáng ra, đệ la hét cái gì?"

Mộ Phi kích động, lập tức nhớ tới Hoàng Kim Thảo thượng phẩm, nhảy dựng lên nói: "Tần đại ca, ở trong linh điền có Hoàng Kim Thảo thượng phẩm!"

Tần Di thờ ơ nhìn Mộ Phi, đôi mắt đỏ sậm không có chút cảm xúc nào.

Mộ Phi:...?

Sau đó, Tần Di vượt qua Mộ Phi mà đi về phía nhà bếp.

Nhìn thấy ánh mắt cùng động tác của Tần Di, Mộ Phi chậm rãi ý thức được chuyện gì xảy ra, lập tức xoay người đi theo, hưng phấn nói: "Tần đại ca, huynh trồng được Hoàng Kim Thảo thượng phẩm sao? Thật là lợi hại——"

"Là Thanh Đường trồng."

Mộ Phi ngây người.

Phản ứng đầu tiên của y là Tần Di đang nói đùa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Tần Di, y cảm thấy Tần Di không phải nói chơi, trong lòng không khỏi kinh ngạc cùng khó hiểu.

Thẩm Thanh Đường lợi hại như vậy sao?

Nhưng chẳng phải Thẩm Thanh Đường không tu luyện được sao?

Tần Di cảm giác được tâm tình Mộ Phi, lúc này ánh mắt vừa động, liếc y một cái, nói: "Sau này ta sẽ giải thích với đệ."

Mộ Phi gãi gãi đầu, mặc dù trong lòng còn có trăm ngàn điều thắc mắc, nhưng Tần Di đã nói như vậy, cho nên cũng không hỏi nữa.

Dù sao đi nữa cũng là chuyện tốt.

Mà khi Tần Di vào phòng bếp, Mộ Phi có chút kinh ngạc: "Tần đại ca, huynh muốn nấu ăn à?"

Tần Di sắc mặt hơi trầm xuống: "Câm miệng, đi bổ củi."

Mộ Phi cúi đầu trộm cười một tiếng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Tần Di, y cũng ngoan ngoãn đi.

Thực tình mà nói, những viên bánh nếp làm từ gạo nếp lên men và trứng không phải là thứ đắt tiền.

Có rượu nếp ở trong bếp, cũng có gạo nếp và trứng.

Chỉ là tay nghề của Tần Di thật sự không so được với thiên phú tu luyện của hắn, căn bản không dám khen ngợi.

Nửa giờ sau, sau khi Tần Di liên tục thất bại, một bát cháo trứng gạo nếp lên men mới ra lò.

Thấy vậy, Mộ Phi lòng như lửa đốt lau mồ hôi trên mặt, không khỏi nói: "Tần đại ca, như vậy được rồi, dù sao ăn vào bụng đều như nhau cả thôi, hơn nữa, còn đợi thêm nữa, Thẩm ca có thể ngất vì đói mất."

Khi Tần Di nghe những lời này của Mộ Phi, hắn nhướng mày định nổi giận, nhưng cuối cùng, hắn lại im lặng.

Cuối cùng, Tần Di bưng ra một bát cháo trứng gạo nếp lên men không thành công.

Thấy vậy, Mộ Phi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Rốt cuộc, mấy chuyện bổ củi, thêm lửa cũng chẳng dễ dàng gì.

• •

Tần Di trong lòng vừa lo lắng lại có chút chờ mong, bưng bát cháo trứng gạo nếp lên men vào phòng.

Kết quả, hắn đi đến bên giường, vén rèm nhìn, mới kinh ngạc phát hiện Thẩm Thanh Đường lại ngủ rồi.

Nếu là ngày thường, có lẽ Tần Di đã cho Thẩm Thanh Đường ngủ tiếp, nhưng lúc này Thẩm Thanh Đường lại phát sốt, cũng không biết Thanh Tâm đan có tác dụng hay không.

Tần Di không dám chậm trễ, lập tức đặt bát trong tay xuống, đưa tay đỡ Thẩm Thanh Đường dậy.

Kết quả đưa tay sờ trán Thẩm Thanh Đường, Tần Di không khỏi hơi giật mình, vậy mà hạ sốt rồi.

Có vẻ như Thanh Tâm Đan có hiệu quả rồi.

Thở phào nhẹ nhõm, Tần Di đang định nhẹ nhàng đặt Thẩm Thanh Đường trở lại giường, nhưng hàng mi đen nhánh như lông chim lại run lên, một đôi mắt lười biếng mang theo ý cười mở ra.

"Bánh nếp rượu làm xong rồi à?" Thẩm Thanh Đường nhẹ giọng hỏi.

Tần Di:...

Nhìn thấy nụ cười ranh mãnh trong mắt Thẩm Thanh Đường, Tần Di không khỏi muốn nhíu mày, nhưng hắn lại không đành lòng để Thẩm Thanh Đường nhìn thấy mình không vui.

Vì vậy, hắn chỉ liếc Thẩm Thanh Đường một cái, sau đó đưa tay bưng chiếc bát từ bên cạnh sang.

Khi bưng tới, Tần Di tự mình nhìn thứ ở trong bát, không khỏi trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Ta là lần đầu tiên làm, không ngon lắm, em ăn tạm vậy."

"Không sao." Thẩm Thanh Đường cười nói.

Lời vừa dứt, một bát cháo trứng gạo nếp lên men đã xuất hiện trước mặt Thẩm Thanh Đường.

Có một khoảng im lặng ngắn.

Thẩm Thanh Đường khẽ mở mắt, cậu còn chưa kịp nói chuyện, Tần Di ở bên đã cau mày nói: "Nếu em thật sự không ăn được thì cũng không cần—"

Lời còn chưa dứt, Thẩm Thanh Đường đã tiến lại gần, dựa vào thành bát, nhẹ nhấp một ngụm.

Sắc mặt Tần Di hơi thay đổi, nhưng hắn chỉ có thể giữ chặt cái bát, sợ Thẩm Thanh Đường tự làm bỏng mình. Nhanh nhấ𝑡 𝑡ại ﹏ T 𝘳 ù 𝓂 T 𝘳 u y ệ n.𝘝n ﹏

Sau khi Thẩm Thanh Đường nhấp một ngụm, cậu mím môi, vô thức liếʍ khóe miệng, đầu lưỡi mềm mại đỏ hồng liếʍ nhẹ bờ môi mỏng còn dính chút nước.

Sau đó cậu cười nói, "Ngọt lắm, rất ngon."

Nhìn thấy một màn này, Tần Di trong lòng hơi thổn thức, sau đó cụp mắt xuống, không dám nhìn nữa.

Thẩm Thanh Đường phát hiện Tần Di không nhìn mình, cũng không biết có chuyện gì, lúc này nghiêm túc nói với Tần Di: "Lan Đình, chàng cũng thử một chút đi, em không có gạt chàng đâu, nó ngọt lắm."

Tần Di:...

Một lúc sau, Tần Di bưng bát lên, lặng lẽ hớp một ngụm.

Sau khi nếm thử, Tần Di có chút kinh ngạc —— xem ra cũng không khó ăn như trong tưởng tượng, mùi vị cũng không tệ lắm?

Thẩm Thanh Đường nhìn hắn cười.

Tần Di lấy lại tinh thần, không khỏi thấp giọng ho khan một tiếng, nói: "Không tệ."

Thẩm Thanh Đường lại cười, lần này cậu tựa vào trong lòng Tần Di, ngẩng đầu nhìn Tần Di, nhẹ giọng nói: "Lan Đình, em còn muốn ăn nữa."

Tần Di nhíu mày, cảm thấy có chút kỳ quái, thầm nghĩ còn muốn ăn sao không ăn tiếp?

Nhưng nhìn thấy ánh mắt có chút làm nũng của Thẩm Thanh Đường, một lúc sau Tần Di mới hiểu ra.

Sau đó, Tần Di không tự chủ được cong môi, với lấy thìa, từng chút từng chút đút cháo trong bát cho Thẩm Thanh Đường.

Cách Thẩm Thanh Đường ăn vô cùng tinh tế và tao nhã, khiến người ta thích mắt.

Chỉ là khẩu vị cậu hơi kém, không ăn được nhiều, ăn nửa bát liền cảm thấy mệt mỏi, đẩy bát ra, lắc nhẹ tay biểu thị không muốn ăn.

Tần Di thuận thế ăn nốt nửa bát cháo còn lại.

Thấy vậy, Thẩm Thanh Đường không khỏi mím môi cười: "Mai em muốn ăn nữa."

Đặt bát xuống, Tần Di đột nhiên khựng lại, sau đó liếc nhìn Thẩm Thanh Đường, bất đắc dĩ nói: "Được."

Nói thật, để Tần Di nấu ăn so với để hắn luyện công còn khó hơn nhiều.

Nhưng Thẩm Thanh Đường đã nói vậy, sao hắn có thể không đồng ý chứ?

Làm sao hắn có thể không đồng ý đây?

Bên ngoài cửa sổ, Mộ Phi đang ngồi bên cạnh linh điền, trêu chọc Hoàng Kim Thảo thượng phẩm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn thấy trên trời có đàn chim bay ngang qua, không khỏi thầm nghĩ —— bọn họ đưa thứ này tới Thẩm gia, hay để Thẩm gia tự tới lấy đây?

• •

Thời gian trong động rất yên bình, nhưng họ không biết rằng ở trong thành Lăng Dương đã biến hóa khôn lường.

Mộ Diệp hành động rất nhanh, những gì gã làm thực sự nằm trong suy đoán của Tần Di và Thẩm Thanh Đường.

Trần Nhạc, trưởng lão Mộ gia, đã nhanh chóng tuyên bố với thành Lăng Dương rằng Tần Di và Mộ Phi là những kẻ tà đạo.

Trần Nhạc kể rằng hôm đó khi ông ta đang săn thú thì tình cờ gặp Tần Di và Mộ Phi, lúc thủy triều thú đến, đôi mắt của Tần Di có màu đỏ tươi, còn đôi mắt của Mộ Phi thì phát ra ánh sáng vàng đỏ, hai người liên thủ, vậy mà có thể hất bay rất nhiều hung thú lợi hại, những con hung thú đó đã rất sợ hãi khi nhìn thấy Tần Di và Mộ Phi.

Thậm chí cuối cùng, Tần Di và Mộ Phi còn bắt đầu tấn công bừa bãi các tu sĩ xung quanh và làm lão bị thương!

Loại hành vi này quá vô lý, nhất định là tu luyện tà pháp!

Suy cho cùng, trên cơ thể tà tu nặng huyết khí và sát khí, vì vậy những con thú đó mới sợ hãi như vậy. Ngay cả một luyện thú sư như ông ta cũng không thể làm được điều này, Tần Di và Mộ Phi làm sao có thể làm được? Hơn nữa, Tần Di cùng Mộ Phi vừa đối kháng với hung thú lại còn có dư tinh lực vượt bật để phân cao thấp với lão, bọn hắn không phải là tà tu thì là cái gì?

Tin tức vừa truyền ra, thành Lăng Dương náo động, ai cũng cho rằng Tần Di có tài, không ngờ lại lạc lối.

Chỉ là mọi người không biết, Trần Nhạc đã lược bỏ một số chi tiết, ví dụ như ông ta dùng bột phấn cuồng bạo để kích hoạt thú triều, sau đó thấy thú triều không đả thương được Tần Di và Mộ Phi, liền chủ động ra tay tấn công hai người.

Ông ta cho rằng bản thân là Luyện Khí cấp chín, Tần Di cùng Mộ Phi lại bị thú triều giày vò, ông ta nắm chắc mình thắng được Tần Di cùng Mộ Phi, cho nên mới không che giấu thân phận, ông ta đâu có ngờ Tần Di và Mộ Phi lại chạy thoát khỏi tay mình. Đáng giận!

Nhưng chính vì như vậy, Trần Nhạc mới chắc chắn rằng Tần Di và Mộ Phi nhất định là tà tu!

Tán tu bình thường làm sao có được năng lực tuyệt vời như thế?

Mà chỉ cần bọn hắn là tà tu, như vậy Trần Nhạc liền bất khả chiến bại, lão nói cái gì cũng không quan trọng.

Dù sao mọi người cũng sẽ không đứng về phía tà tu mà nói thay cho bọn hắn.

Đồng thời, Trần Nhạc cũng thầm nghĩ nếu có thể huy động sức mạnh của quần chúng để bắt Tần Di và Mộ Phi, lão nhất định sẽ buộc Tần Di và Mộ Phi tiết lộ biện pháp khiến hung thú sợ hãi.

Trần Nhạc đã ghen tị với khả năng săn thú của Tần Di và Mộ Phi từ lâu, bọn hắn thậm chí còn giỏi hơn ông ta với tư cách là một luyện thú sư! Chỉ vì thể diện, ông ta chưa dám ra tay.

Bây giờ Tần Di và Mộ Phi là tà tu, hừ, chỉ cần đến lúc đó có thể bắt được bọn hắn, còn chẳng phải mặc ông ta tra hỏi sao?