"Thường Duật thật sự không ra ngoài?" Nhờ thể chất dị thường nên Trình Hạo chỉ nghỉ ngơi có một đêm, ngày hôm sau thị lực và cơn đau đầu đều biến mất. Nhưng không biết vì sao, hắn vẫn rêи ɾỉ nằm trên giường, kéo Dư Xuyên nằm cùng mình, "Chỉ là một chiếc đinh hồn ông ấy đưa cho tôi thôi, sao có thể dễ dàng chết như vậy?"
"Tôi cũng nghĩ vậy..." Dư Xuyên nói.
"Đừng nghĩ nhiều nữa!" Trương Thiên Sư thu dọn hành lý, tỏ vẻ chuẩn bị xuống núi: "Bây giờ mọi chuyện đã giải quyết, chúng ta nhanh chóng đi thôi."
"Cậu cứ thế mà đi à?" Trình Hạo nhoài người ra khỏi giường, "Sao đi vội thế?"
"Chú ba liên lạc cho tôi một cô gái, đang đợi tôi quay lại hẹn gặp mặt! Tôi đã để cô ấy đi hai lần rồi. Chú ba của tôi nói nếu ngày mai tôi còn không đến, sau này sẽ để tôi tự mình giải quyết, có thể không vội được chắc!" Trương Thiên Sư nhìn thoáng qua hắn thấp giọng lẩm bẩm: "Không giống anh, quen được Bạch Phú Mỹ (*)..."
(*) 白富美 (Bái fùměi): từ lóng Bạch Phú Mỹ.
Bạch (trắng trẻo), Phú (giàu có), Mỹ (xinh đẹp).
Dư Xuyên bị Trình Hạo ôm trong ngực giống như một con búp bê nhồi bông, nghe nói nếu ôm như vậy có thể làm hắn bớt đau lại còn sưởi ấm, nghe Trương Thiên Sư nói xong y khó hiểu hỏi: "Bạch Phú Mỹ là gì?"
"Ừm..." Trình Hạo vắt óc giải thích: "Bạch Phú Mỹ là đang khen anh đó, cũng giống với Cao Phú Soái (*)!"
(*) 高富帅 (Gāofù shuài): từ lóng Cao Phú Soái.
Cao (cao to), Phú (giàu có), Soái (đẹp trai).
"Ồ..." Dư Xuyên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Trương Thiên Sư không thèm nhìn bọn họ nữa, khoác túi vải lên vai, mở cửa nói: "Tôi đi đây!"
Trình Hạo nói: "Khoan đã, chuyện giữa Thanh Hư và Triệu Hưng Lam phải giải quyết thế nào đây?" Khi cửa mở ra, bọn họ đều nhìn thấy trong sân cỏ dại mọc hoang suốt một đêm.
Trương Thiên Sư bước ra ngoài, quay lại nói: "Thanh Hư ấy hả, ngày hôm qua quay về đây tôi đã không nhìn thấy anh ta rồi. Tôi nghĩ anh ta đã chạy trốn rồi. Về phần Triệu Hưng Lam, anh ta vẫn chưa biết gì đâu, tôi kêu anh ta ở yên trong tòa nhà. Chừng nào hai người xuống núi nhớ dẫn theo anh ta xuống luôn nhé!"
"Ê! Mắc gì kêu là chúng tôi dẫn anh ta xuống!" Trình Hạo không muốn liên quan gì đến tên diễn viên đó nữa.
"Hôm qua không phải tôi dùng chiêu đổi thân với anh ta sao? Chắc anh ta sợ đến mức đến giờ vẫn chưa tỉnh táo đâu, chỉ có thể trông cậy vào anh!" Trương Thiên Sư sốt ruột xua tay, "Tôi thật sự phải đi rồi. Có việc thì liên lạc qua WeChat!"
Nhìn thấy Trương Thiên Sư vội vàng biến mất, Trình Hào tức giận nói: "Đúng là không có nghĩa khí!"
Hiện tại Dư Xuyên không còn là linh thể, y đã có nhịp tim và nhiệt độ cơ thể bình thường của con người, đương nhiên sẽ cảm nhận được nóng lạnh, y rụt cái cổ lộ ra ngoài thở ra: "Lạnh quá!"
Trình Hạo lấy chăn che cho y, đôi bàn tay ấm áp ôm lấy y: "Vậy chúng ta cũng nhanh chóng xuống núi thôi. Trên núi mùa này thực sự quá lạnh."
"Vết thương của cậu đã lành chưa?" Dư Xuyên vừa nói, hơi thở ấm áp của y phả vào cổ Trình Hạo, giống như đuôi mèo lông xù quét qua.
"Vết thương cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng tôi đột nhiên nghĩ tới Bảo Kiếm, không biết bây giờ nó ở đâu..." Trình Hạo có chút lo lắng, Bảo Kiếm tham ăn như vậy, ở trong núi hoang không có ai thế này nó biết đi đâu tìm thức ăn?
"Vậy chúng ta đi tìm nó đi!" Dư Xuyên nói xong nhanh chóng bò xuống giường, y chỉ mặc một lớp quần áo nên vừa mới xuống đã bị đông lạnh làm cả người run rẩy.
"Bên ngoài lạnh lắm, anh nằm xuống trước đi!" Trình Hạo kéo y trở về, tự mình mặc áo khoác rồi bước xuống giường, "Ở đây nhất định có quần áo mùa đông, để tôi đi tìm."
"Vậy cậu mau trở về đó!" Dư Xuyên quấn mình vào trong chăn như kén tằm, lộ ra khuôn mặt trắng hồng.
"Ừ!" Trình Hạo chu đáo đóng cửa lại cho y, ngăn gió lạnh lùa vào, đi đến sân nơi Thanh Hư từng ở.
Hắn chưa đến đấy bao giờ, hắn thường chỉ nhìn thấy Thanh Hư trở về vào ban đêm rồi lặng lẽ biến mất trong bóng tối.
Trình Hạo đi vào trong sân nhỏ, giống như những nơi khác, các miếng gạch mọc đầy cỏ dại, cột và khung cửa sổ bong tróc sơn đỏ, mái nhà phủ đầy lá. Dường như chỉ trong một đêm, ngôi chùa uy nghi này đã mất đi vẻ hào nhoáng, già đi mấy chục tuổi.
Khi hắn đến phòng ngủ, bàn ghế và giường đã được sắp xếp ngay ngắn, không có dấu vết của người quay lại. Hắn đi thẳng đến tủ lấy ra hai bộ quần áo kaki độn bông, tuy đều là áo choàng tu sĩ đơn giản nhưng lại dày dặn có thể chống lạnh.
Trình Hạo lấy bộ quần áo bông ra cũng không ở lại lâu, lập tức trở về chỗ ở, đầu tiên hắn quấn Dư Xuyên trong bộ quần áo bông dày, sau đó mới tự mặc vào bộ quần áo tu sĩ giống y, hai người bọn họ đi ra ngoài để tìm Bảo Kiếm.
"Ây tôi mặc bộ này nhất định rất xấu!" Dư Xuyên đá đá đôi chân nặng nề quấn trong áo bông của mình, gần như không cử động được.
"Đâu có! Anh mặc trông đẹp lắm!" Trình Hạo nhìn chằm chằm vào vòng eo thon gọn không thể che được bởi áo tu sĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của y, bây giờ hắn rất muốn ôm hôn y...
"Nói dối! Cậu mặc vào giống như con gấu lớn vậy, chắc chắn tôi cũng không đẹp!" Dư Xuyên hừ một tiếng, bỏ lại hắn phía sau nhanh chân đi về phía trước.
"Khoan đã! Ai trông giống gấu lớn hả?" Trình Hạo đuổi theo, cánh tay chạm vào y, "Thật sự rất đẹp. Tôi không lừa anh đâu, anh mặc gì cũng đẹp!"
Vành tai Dư Xuyên giật giật, hơi ửng đỏ, cúi đầu đá đám cỏ dưới chân. Những ngọn cỏ xoay tròn, bỗng nhiên có một vật màu trắng rơi xuống trên đó, tiếp theo là cái thứ hai, thứ ba...
Dư Xuyên chớp mắt, đưa tay ra hứng lấy một bông tuyết sáu cánh trắng tinh, ngạc nhiên nói: "Có tuyết rơi à?"
Trình Hạo cũng chú ý tới: "Đúng rồi, bây giờ là cuối tháng mười hai, có tuyết rơi!"
Hai người cùng nhau ngẩng đầu lên, vô số bông tuyết trên bầu trời nhẹ nhàng rơi xuống mặt, sau đó tan thành giọt nước trên da họ.
Trình Hạo thở phào nhẹ nhõm, sương mù trắng xóa tầm mắt, hắn quay đầu nhìn Dư Xuyên đang vui vẻ lấy tay hứng tuyết.
"Có đẹp không?" Trình Hạo mỉm cười, nhìn thấy trên tóc y có mấy bông tuyết, hắn giơ ta giúp y phủi từng bông xuống.
"Đẹp lắm, đã lâu rồi tôi không thấy tuyết!" Dư Xuyên phát hiện mình không thể hứng được tuyết, đành buông đôi bàn tay đỏ bừng vì lạnh xuống.
"Không đẹp bằng anh..." Trình Hạo thừa dịp nắm lấy tay y, "Một lát nữa sẽ rơi nhiều lắm, chúng ta đi nhanh thôi."
Dư Xuyên được hắn ôm, một luồng hơi ấm từ trong lòng bàn tay truyền vào cơ thể y vì vậy y không có phản kháng. Dư Xuyên lắc lắc tay bước đi nhẹ nhàng.
Họ bước đi chậm rãi trên tuyết, dưới chân là ngôi chùa cổ đổ nát, giống như họ đang ở trong một thế giới giả tưởng. Không khí trong lành lại lạnh lẽo, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi.
"Bảo Kiếm..." Trình Hạo vừa đi vừa hô lớn, nhìn quanh toàn bộ ngôi chùa.
"Kỳ lạ không có ở chỗ này." Hai người đi vòng trở lại đại sảnh, lúc này tuyết đã phủ một tầng mỏng trên mặt đất, sau lưng hai hàng dấu chân chạy song song đã rất rõ ràng.
Dư Xuyên suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi biết nó ở đâu."
Ở phía sau núi, tuyết càng dày đặc hơn, cả khu rừng gần như trắng xóa.
Hai người đi trở lại tàn tích của tháp Linh Lung, nhìn thấy một con mèo mập màu cam không ngừng di chuyển ra vào đống đá, dường như đang lục lọi thứ gì đó.
"Bảo Kiếm!" Trình Hạo hét lớn.
Con mèo màu cam di chuyển một lúc rồi quay lại, đúng là khuôn mặt to tròn của Bảo Kiếm. Cả người nó đầy bụi bặm, liếʍ móng vuốt nhìn hai người đi tới sau đó tiếp tục chui đầu vào trong đống đổ nát.
"Không phải là tìm Thường Duật đó chứ?" Trình Hạo tiến lên muốn nhấc nó ra, không ngờ Bảo Kiếm nhìn mập mạp nhưng thân thể lại như chất lỏng trượt vào trong khe hở, khiến hắn không thể chạm vào được.
"Chúng ta chờ xem." Dư Xuyên đứng dưới gốc cây tùng tránh tuyết.
Một lúc lâu sau, từ sâu trong đống đổ nát có tiếng mèo kêu lên, cuối cùng Bảo Kiếm cũng thò ra, chạy đến chỗ hai người rồi bỏ thứ trong miệng xuống.
"Đây là cái gì?" Vì Dư Xuyên chưa từng nhìn thấy qua đinh hồn nên khi nhìn thấy Bảo Kiếm đặt cây đinh trên mặt đất, y tỏ vẻ khó hiểu.
Trình Hạo cau mày, cầm cây đinh hồn lên nhìn, một nửa cây kim sắc nhọn đã nhuốm máu khô, nửa còn lại phủ đầy ánh sáng lạnh lẽo, hắn chợt hiểu ra: "Ông ta gọi mày tới à?"
Bảo Kiếm chỉ meo meo, quay người chạy về phía ngôi chùa.
"Quả nhiên Thường Duật không chết." Trình Hạo nhìn bóng dáng Bảo Kiếm, thấy nó dừng lại ở đâu đó phía trước, thỉnh thoảng quay lại nhìn, tựa như đang chờ đợi bọn họ.
"Sao cậu biết?" Dư Xuyên quay đầu nhìn hắn.
"Trên này vết máu rất đậm, giống như đã rút ra rất lâu, nếu Thường Duật còn ở bên trong, Bảo Kiếm không thể cứ như vậy mang đinh hồn trở về." Trình Hạo thu hồi đinh hồn, "Chúng ta đi thôi, xem xem nó muốn làm gì."
Dư Xuyên gật đầu, hai người theo Bảo Kiếm trở lại chùa.
Dừng lại trước cổng chính Kinh Các, hai cánh cửa gỗ đóng chặt, ngoài cửa tuyết mịn màng, không có dấu hiệu có người qua lại. Bảo Kiếm nhảy lên phần thân trên của nó dựa vào cửa, dùng trọng lượng của mình dễ dàng đẩy cửa mở ra.
Hai người theo sau đi vào, cẩn thận nhìn xung quanh, sợ Thường Duật đột nhiên xuất hiện.
"Meo ~" Bảo Kiếm nhảy lên tủ, ngậm một tờ giấy trong miệng, trèo lên ống quần của Trình Hạo rồi trèo lên vai hắn.
"Gì vậy?" Trình Hạo lấy tờ giấy từ trong miệng nó ra, phát hiện bên trên viết một dòng chữ không có chữ ký, nhưng ngẫm lại cũng biết là của ai.
"Thư?" Dư Xuyên hỏi: "Trong đó viết gì vậy?"
Trình Hạo nhìn nội dung phía trên, cười lạnh.
Dư Xuyên đọc xong im lặng một lúc, dừng lại một chút mới nói: "Anh ấy đi rồi."
"Đi rồi." Trình Hạo hạ tay xuống, tờ giấy nhẹ nhàng rơi xuống đất, một cơn gió thổi qua, cuốn nó bay càng ngày càng xa...
"Chúng ta cũng phải đi thôi." Trình Hạo thở dài một hơi, lại nắm lấy tay Dư Xuyên, đi ra ngoài cửa. Bảo Kiếm ngồi xổm trên vai hắn, nó quay đầu lại nhìn chăm chú về nơi tờ giấy bay đi.
Trong gió tuyết ảm đạm, dòng chữ dần dần mờ đi, trên lá thư mơ hồ đọc được: Trái tim này đã chết, ta không có ý định bước vào thế giới này nữa, thay ta chăm sóc Dư Xuyên và Thiên Chu. Cuối cùng, hoà hợp một thể với đất trời, không hẹn gặp lại.
"Trình Hạo! Đợi tôi với!" Hai người cùng một mèo vừa bước ra khỏi đại sảnh, phía sau truyền đến một tiếng hét lớn, Triệu Hưng Lam mặc một bộ đồ diêm dúa chạy về phía hai người.
"Đệt... sao tôi lại quên mất còn anh ta!" Trình Hạo đau đớn kêu lên, xem ra kế hoạch ở riêng với Dư Xuyên trong thế giới hai người thất bại rồi!
------------
Tác giả: Suy nghĩ dùng câu nào để khái quát về thụ đây! Cha không đau mẹ không yêu cỏ đuôi chó cứng cỏi thụ!