Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người

Chương 48

Thường Duật chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới, Trình Hạo không nhìn rõ mặt hắn ta cũng không biết hắn ta đang suy nghĩ gì.

"Thì ra đó là tháp Linh Lung," Trình Hạo cười nói, "Tôi còn muốn leo lên cơ, nhưng anh diễn viên này không biết sao bỗng nhiên trúng gió, chúng tôi đành phải đưa anh ta về."

Thường Duật nói: "Cậu ta không phải bị trúng gió, ở đây ta có đặt một trận ngải hồn, một khi cậu ta tới gần sẽ gây ra ngạt thở, co thắt."

"A?" Trình Hạo biết đã đến thời điểm diễn xuất, nghiêng đầu khó hiểu hỏi: "Tại sao?"

Thường Duật dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, trong rừng cây có một tòa tháp đá cao lớn, giọng điệu hắn ta lưu luyến nói: "Ta giấu một cố nhân ở bên trong, không muốn người khác phát hiện."

Tim Trình Hạo đập thình thịch, hắn biết cố nhân đó là ai cũng hiểu rõ mình sắp làm gì người đó. Ai cũng nói xa quê hương lâu ngày, đến ngày gần về thì hồi hộp lo lắng, nhưng đối với hắn sắp gặp lại người thân mới lo lắng. Nghĩ đến đây, bước chân hắn trở nên nặng nề.

"Sao vậy?" Thường Duật thấy hắn không đi theo, quay đầu nhìn hắn, thấy hắn cau mày, an ủi nói: "Yên tâm, ta cố ý tới đây là để cho con gặp người ấy, lát nữa con sẽ biết là ai, vào đi."

Trình Hạo đành phải kéo Triệu Hưng Lam đang run rẩy hai chân đi tới. Điều kỳ lạ là dọc đường đi, Triệu Hưng Lam không có phản ứng gì lạ giống như lần trước lúc đến tháp Linh Lung, chỉ mơ màng để Trình Hạo kéo mình, chắc là Thường Duật đã giải trận pháp.

Lần trước Trình Hạo bị Triệu Hưng Lam làm phiền không kịp nhìn kỹ, lần này đến gần mới phát hiện trong tháp đá không có cửa sổ, phía dưới chỉ có một cánh cửa với một cái gõ cửa đồng rỉ sét và một ổ khóa kim loại màu đen treo trên đó. Nhìn những vết đυ.c trên gạch đá đã bị gió mưa bào mòn, có vẻ như tòa tháp tinh xảo này đã được xây dựng từ nhiều năm.

Thường Duật lấy chìa khóa trong túi ra, gõ nhẹ ổ khóa vài cái sau đó cửa phát ra âm thanh rồi mở ra.

Tay Thường Duật hơi run, hắn ta cũng không vội đi vào ngược lại cầm một cây đèn ở cửa, sau khi thắp ngọn lửa lên, hắn mơ hồ có thể nhìn thấy toàn cảnh của tầng này.

Trình Hạo nuốt nước miếng, cảm giác được ánh nến mờ ảo khiến tòa tháp trở nên quỷ dị, vừa nhìn xung quanh, hắn lập tức rùng mình. Toàn bộ tầng một chứa đầy những bức tượng hoà thượng lớn nhỏ bằng gốm, mặc áo cà sa hoa văn hai bàn tay chắp lại, tất cả đều quỳ về một hướng. Những bức tượng gốm được đặt dày đặc trên nền đất ẩm ướt, chỉ để lại một lối đi dẫn lên tầng hai, không có chỗ để đặt chân.

Lúc này, ánh mắt Triệu Hưng Lam nhìn thẳng vào tượng gốm, nói: "Có nhiều nhà sư như vậy, rất vui được gặp lại các thầy... thật sự tốt quá"

Trình Hạo kéo anh ta lên, lắc đầu Triệu Hưng Lam nhỏ giọng nói: "Nhìn cho rõ! Đó không phải là người!"

Triệu Hưng Lam ngoảnh mặt làm ngơ, giống như ở bên trong có người chào hỏi, anh ta đáp lại: "A Di Đà Phật, cảm ơn thầy lần trước đã giải quyết chuyện bê bối cho con. Lần này làm phiền thầy giúp con giải quyết chuyện cấm sóng..."

Ban đầu Trình Hạo còn tưởng rằng mình bị hoa mắt, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, những bức tượng gốm vốn đang quỳ đã thay đổi tư thế, tất cả đều ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Những bức tượng gốm được chế tác rất đẹp mắt, biểu cảm trên khuôn mặt cũng khác nhau, có bức thì nheo mắt như đang nhìn, có bức trừng mắt như không chào đón sự xuất hiện của họ, có bức lại đang mỉm cười nhướng mày, tựa hồ rất vui vẻ... Trình Hạo càng nhìn càng cảm thấy vẻ mặt bọn họ rất sinh động, giống y như người sống, thậm chí hắn cũng không khỏi muốn chào hỏi bọn họ.

Thường Duật quay người lại, giọng nói như suối lạnh dội xuống đầu, gọi lại lý trí của hắn: "Đừng nhìn vào mắt bọn họ!"

Trình Hạo phục hồi tinh thần lại, làm gì có nhà sư với biểu cảm khác nhau nào? Chỉ có một phòng đá lạnh đựng đầy tượng gốm. Hắn vội vàng bịt mắt Triệu Hưng Lam, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám nhìn xung quanh nữa.

Triệu Hưng Lam trong tay Trình Hạo kêu loạn lên: "Không thấy, không thấy! Các thầy, mau cứu con!" Cũng may anh ta không có bao nhiêu khí lực, cũng không bỏ ra bao nhiêu sức lực giãy dụa. Anh ta bị hắn xách đi giống như một con gà đang chờ bị làm thịt, Trình Hạo cũng không biết rốt cuộc anh ta đã nhìn thấy gì.

Thường Duật không ở lại tầng một lâu, hắn ta cầm đèn trong tay chậm rãi đi lên cầu thang, nói: "Theo ta."

Trình Hạo theo sát, khóe mắt nhìn thấy nhóm tượng gốm kỳ lạ cùng ngẩng đầu lên, vẻ mặt buồn bã nhìn bọn họ đi lên tầng hai.

Nhìn từ bên ngoài, tòa tháp đá này chỉ cao khoảng mười mét, tuy có bảy tầng nhưng càng lên càng hẹp, hai tầng trên cùng không thể chứa người. Chắc hẳn bề ngoài nó chỉ được làm giống như bảy tầng, nhưng thực tế chỉ có năm tầng bên dưới mới có thể leo lên được.

Trình Hạo rất nhanh đã cảm thấy có gì đó không ổn, theo logic mà nói, cầu thang từ tầng một lên tầng hai sẽ không dài như vậy, hắn đếm bậc thì phát hiện mình đã leo gần trăm bậc rồi, nhưng mãi vẫn chưa lên tới tầng hai. Cây nến trong tay Thường Duật yếu ớt như hạt đậu, chỉ có thể chiếu sáng một khoảng không gian nhỏ bé xung quanh ba người, nhìn lên trên chỉ có bóng tối vô tận.

Thường Duật bước đi vững chắc từng bước, nhưng như vậy càng làm lòng Trình Hạo cảm thấy bất an. Hắn nhớ lại lời Trương Thiên Sư nói với hắn vào buổi sáng, lặng lẽ thả bàn tay đang che mắt Triệu Hưng Lam ra, siết chặt lá bùa giấu trong góc áo.

"Chỉ cần lá bùa phân tán được dán vào linh thể của Tâm Trừng, các mảnh linh hồn sẽ tự động thoát ra sau đó quay trở lại với chủ nhân theo lực hấp dẫn của linh hồn. Nhưng quá trình này sẽ kéo dài một khoảng thời gian, anh cần cố gắng hết sức để giữ Thường Duật lại." Trương Thiên Sư nghiêm túc nói: "Tôi đã đặt một pháp khí lên người Triệu Hưng Lam, ngay cả Thường Duật cũng không thể tìm thấy nó, nó có thể giúp tôi cảm nhận được tình hình của anh. Một khi thành công, tôi sẽ hỗ trợ anh ở dưới tháp Linh Lung, cố gắng giúp hai người rút lui."

Nhưng dù sao thì Trương Thiên Sư cũng chưa từng đến tháp Linh Lung nên hắn ta sẽ không biết nơi này sao có thể tà ác như vậy. Trình Hạo âm thầm thở dài, chỉ có thể đi từng bước một.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ, trước mắt đột nhiên xuất hiện một tia sáng, Trình Hạo ngẩng đầu, cuối cùng nhìn thấy cửa đá tầng hai. Bên trong dường như có ánh sáng, ánh sáng rực rỡ chiếu ra từ khe cửa.

Thường Duật đứng trước cửa đá thở dài một hơi, đặt tay lên cửa sau đó đẩy ra phía trước hỏi hắn: "Trình Hạo, con có biết bên trong là ai không?"

"À..." Trình Hạo biết lúc này không cần thiết giả ngu nữa, thế là đáp: "Là Tâm Trừng đúng không?"

Thường Duật gật đầu, trong giọng điệu có chút tán thưởng: "Xem ra con rất thông minh."

Vẻ mặt Trình Hào phức tạp hỏi: "Ông định hồi sinh cho bà ấy sao?"

Thường Duật ừ một tiếng, dùng sức đẩy cửa đá ra.

Đây là một căn phòng bằng đá hình vuông, bên trong có hàng trăm ngọn đèn hoa sen được thắp sáng, chẳng trách trong bóng tối lại sáng như vậy. Những chiếc đèn hoa sen được xếp thành chín hàng, gần như tạo thành một vòng tròn, ở giữa có một chiếc giường đá, trên đó có một người phụ nữ đang nhắm mắt ngủ say.

"Trình Hạo, con lại đây nhìn xem..." Thường Duật đi từ khe hở giữa những đèn sen đến bên giường đá, trìu mến nhìn người phụ nữ đang ngủ say, nhẹ giọng nói: "Tâm Trừng, anh dẫn máu thịt của chúng ta đến."

Dù sao Triệu Hưng Lam cũng đã mềm nhũn như bùn, Trình Hạo đặt anh ta ở cửa ngồi dựa vào tường, còn hắn bước tới bên kia giường đá.

"Đừng chạm vào cô ấy," Thường Duật nói, "Linh hồn của cô ấy vẫn còn rất yếu ớt." Giọng nói của hắn ta rất nhẹ nhàng, như sợ nói lớn hơn một chút sẽ làm phiền đến người phụ nữ ấy vậy.

Trình Hạo nghe lời cúi đầu, lần đầu tiên nhìn thấy Tâm Trừng, hắn không khỏi nín thở. Không phải hắn bị thu hút bởi vẻ đẹp của cô, cũng không phải vì mũi và môi của cô giống hắn bao nhiêu mà vì trên cơ thể cô có vô số vết nứt không đếm được. Giống như một con búp bê sứ bị vỡ được ghép lại từng chút một vậy.

"Con sợ?" Thường Duật khẽ cười, "Cô ấy là mẹ của con... nhưng không sao, cô ấy sẽ sớm trở lại thành người bình thường thôi, giống như Dư Xuyên vậy."

"Ông không mang Triệu Hưng Lam tới để chữa bệnh phải không?" Trình Hạo cố ý hỏi.

"Con đã biết rồi, còn hỏi lại làm gì." Thường Duật cũng không có gì kinh ngạc, ánh mắt hắn ta vẫn nhìn Tâm Trừng không nỡ rời đi, không chút kinh ngạc hay bối rối nói: "Nguồn gốc của đèn hoa sen có vẻ như con, Dư Xuyên và cậu thiên sư Trương kia đều đã hiểu rõ, vì sao ta tới đây, làm sao để hồi sinh cho Tâm Trừng, cả ba đều biết, vậy con còn thắc mắc cái gì?"

"Ông biết hết mọi chuyện?" Trình Hạo cau mày, trong lòng có chút bất an, "Vậy tại sao ông lại bảo tôi đi theo?"

Lúc này Thường Duật mới liếc nhìn hắn, trong mắt vẫn tràn đầy vẻ trìu mến chưa rút đi, bình tĩnh nói: "Nếu ta không sắp đặt tình huống này, sao con có thể tình nguyện đi cùng ta đến tháp Linh Lung? Vì Tâm Trừng, ta chỉ có thể làm như vậy."

Trình Hạo như bị sét đánh, sửng sốt, phải một lúc sau mới hiểu ra, hắn lẩm bẩm: "Người thích hợp nhất cho thân thể của Tâm Trừng... không phải là Triệu Hưng Lam mà là tôi?"

Dư Xuyên có một giấc mơ, lúc y mới mười hai mười ba tuổi vẫn là một thiếu niên còn ngây thơ, y gặp được Thường Duật. Tuy tuổi hai người không cách xa nhau nhưng tính cách lại khá khác nhau, Thường Duật thì sâu sắc ổn trọng, trong khi y lại đơn thuần vô tư.

Thường Duật thường xuyên kể cho y nghe những trải nghiệm trong chuyến du hành, điều này khiến Dư Xuyên khao khát thế giới bên ngoài biệt thự Đạp Tuyết. Lúc đó y mới khỏi bệnh nặng, con đường xa nhất mà ông nội cho phép y đi chính là đài phun nước trước biệt thự, vì vậy y không hiểu tại sao một loài động vật dễ thương như gấu trúc lại chỉ có thể lớn lên ở Tây Nam.

Sau đó Thường Duật hỏi y: "Nếu được lựa chọn, cậu muốn đi nơi nào nhất?"

Dư Xuyên vẫn còn bị sự mới lạ của gấu trúc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nên không cần suy nghĩ mà nói: "Tây Nam!"

Thường Duật gật đầu.

Đêm trước sinh nhật thứ mười tám của y, ông nội và Thường Duật tổ chức sinh nhật cho y, Thường Duật nâng ly rượu lên chúc mừng y cuối cùng đã trưởng thành, ông nội cũng nhìn y với đôi mắt đẫm lệ.

Dư Xuyên uống một ngụm rượu sau đó choáng váng ngã trên bàn, trong tầm mắt mơ hồ phản chiếu một khuôn mặt quen thuộc, người đó bất đắc dĩ nói: "Vì Tâm Trừng, tôi chỉ có thể làm như vậy."

Cuối cùng y mất đi người bạn đầu tiên trong đời.

Trương Thiên Sư xông vào trong chính điện. Thanh Hư không thể ngăn cản hắn ta, đành phải niệm Phật sau lưng hắn ta nói: "Mỗi một ly rượu đều có duyên. Thí chủ đã quá muộn."

Trương Thiên Sư không hiểu ý nghĩa những lời này, hắn ta đang chuẩn bị thổi tắt những chiếc đèn hoa sen được thắp sáng bằng những mảnh linh hồn, đột nhiên hàng trăm chiếc đèn hoa sen trước mặt hắn ta bị dập tắt, mà điện thờ phía trước cũng không còn tiếng gió nữa. Hắn ta vội vàng bước tới, nhặt một chiếc đèn hoa sen lên nhìn.

Bên trong đèn sen, bấc đèn đen kịt chỉ còn tro tàn, trong tay vẫn còn có than cháy, nhưng hình như không phải là từ cơ thể người.

Trương Thiên Sư đặt nó dưới mũi ngửi, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi, "Đây là... giả?"

"Đúng là giả." Thanh Hư đi tới phía sau hắn ta.

"Đồ thật là ở đâu!"

"Ở tháp Linh Lung."

"Tháp Linh Lung..." Trương Thiên Sư suy nghĩ một chút, đột nhiên hiểu ra, sắc mặt trắng bệch nói: "Đây là một cái bẫy! Cái bẫy nhắm vào Trình Hạo!"

Thanh Hư ở phía sau dường như đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, hắn ta nhắm mắt lại mỉm cười nói: "Không tệ."