Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người

Chương 31

Thường Duật vẫn còn đang thầm cảm khái, đã thấy vẻ mặt Trình Hạo tối sầm quay lại, "Cái đó, ông có thể cho tôi mượn điện thoại được không?"

Thường Duật cũng không hỏi hắn mượn làm gì, chỉ lấy điện thoại trong túi ra đưa cho hắn.

Trình Hạo cầm lấy nhìn thử, mới thấy đây là phiên bản mới nhất của điện thoại quả dứa, "Ông tu hành trên núi còn dùng điện thoại tốt như vậy làm gì?"

"Đây là tiểu sư phụ trong chùa tặng cho ta, còn có một chiếc xe ta chưa dùng tới, nếu con muốn ta có thể gửi cho con. Ta không để ý đến những thứ này." Thường Duật nói với giọng điệu bình thản.

"Còn có xe?" Trình Hạo có chút ghen tị, "Mấy người cũng nhận không ít ha!"

"Xem như là chia hoa hồng trong chùa, nhưng mà tất cả cũng chỉ là vật ngoài thân."

Trình Hạo dù ghen tị nhưng hắn biết cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay(*), kiên quyết muốn ngăn cách bản thân và Thường Duật, "Tôi không muốn đồ của ông, ông giữ lại tự mình dưỡng lão đi!"

(*) Ăn của người ta thì phải nói năng với người ta mềm mỏng hơn.

Nói xong, hắn bước ra vẫy vẫy tay, "Tôi ra ngoài gọi điện, mật khẩu của ông là gì?"

"Không có mật khẩu." Thường Duật nói.

Trình Hạo bước ra ngoài, mở màn hình ra, thấy điện thoại đã được kết nối WIFI, bên trong còn cài rất nhiều phần mềm. Cái gì Weibo, Tiểu hồng thư, WeChat, Baidu, Douban, các ứng dụng video... Còn có diễn đàn thiên sư, xem ra ông ta ở trên núi không phải tu hành, mà là lướt mạng mỗi ngày!

Sau khi tìm thấy số điện thoại của Trương Thiên Sư trên mạng, Trình Hạo nhanh chóng gọi tới, "Alo, tôi là Trình Hạo đây, tôi vừa mượn điện thoại để liên lạc với anh, anh đang ở đâu?"

Trương Thiên Sư bên kia đầu dây thở hổn hển, "Anh cũng biết chọn lúc gọi điện thoại quá, tôi đến cổng chùa Như Ý rồi đây! Anh chờ đợi tính tiền đi!"

"Vãi! Không phải chứ! Sao anh đi nhanh vậy?" Trình Hạo nhức nhối chịu không nổi.

Trương Thiên Sư cười gằn: "Là ai nói nếu không liên lạc được thì tôi phải đến Bồng Sơn?"

Trình Hạo nói: "Tôi cũng không còn cách nào... Tôi với Dư Xuyên bị cái gì mà bốn phép biến hóa làm mắc kẹt đến hai ngày. Mấy thứ đồ trên người cũng mất hết, tối hôm qua mới xem như thoát thân an toàn."

"Bốn phép biến hóa? Ai đã bày ra những thủ đoạn ghê gớm như vậy? Thảo nào tôi thấy nhiều kiểm lâm được phái đi dọc đường... Hở? Hai người đều có thể trốn được hả? Trình Hạo trâu bò ghê!"

"Chuyện dài lắm. Bây giờ tôi đang ở với thần tượng của anh đây. Tôi mượn điện thoại di động của ông ta. Anh có muốn đến không?"

"Ý anh là Thường Duật!" Trương Thiên Sư giật mình, sau đó cười đến nỗi không ngậm miệng được, "Chờ đã! Gửi địa điểm cho tôi!"

"Vậy tôi dùng số của ông ấy thêm wechat của anh, lát nữa gửi qua."

"Được! Anh nhanh lên!" Trương Thiên Sư vội vã cúp điện thoại.

Trình Hạo nhìn vào biểu tượng Wechat trên điện thoại rồi tự hỏi liệu có cần nói Thường Duật một tiếng không? Nhỡ đâu trong wechat có việc gì riêng tư, hắn vô tình nhìn thấy thì không tốt lắm.

Sau khi suy nghĩ một chút, hắn hướng vào phòng hô, "Này, tôi có thể sử dụng Wechat của ông không?"

Thường Duật mở cửa sổ nhìn hắn, "Con muốn làm gì thì làm."

"Cảm ơn!" Trình Hạo nhấp vào WeChat, không ngờ trang chat của Thường Duật lại sạch sẽ lạ thường, thậm chí chỉ có ba ô chat. Một người tên là Thanh Hư, nhìn vào ảnh đại diện là Đức Phật, chắc hẳn là một nhà sư. Một người khác là Nghiêm Minh Lễ, thời gian trò chuyện đã hai năm, người cuối cùng lại là Trình Hạo!. Xi𝙣‎ ủ𝙣g‎ hộ‎ chú𝙣g‎ 𝘵ôi‎ 𝘵ại‎ ==‎ 𝑻r𝐔m𝘵r𝑢‎ yệ𝙣.V𝙣‎ ==

Mình trò chuyện với Thường Duật khi nào? Trình Hạo tò mò mở nhật ký trò chuyện ra, phát hiện mình thật sự đã nghĩ quá nhiều, sau khi Thường Duật thêm hắn vào cũng không nhắn lời nào, chỉ có hắn ngốc nghếch tự hỏi: "Ai vậy?" Sau đó cũng không có ai trả lời lại, khó trách bản thân hắn không có ấn tượng nào.

Theo dõi ảnh hồ sơ trống của hắn ta rồi nhấp vào. Tên WeChat của Thường Duật là "Trừng Tâm", bên trong sạch sẽ không có gì được đăng. Mặt khác, nhìn vào vòng bạn bè của mình, gần nhất là hắn đã đăng bức ảnh tự sướиɠ với Dư Xuyên trên tàu, mỗi người có nửa khuôn mặt, còn có dòng chữ kèm theo là: Ai đẹp trai hơn?

Đúng là chán ngắt! Đã thêm WeChat mà không trò chuyện, mỗi ngày chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình! Trình Hạo nghĩ tới lúc mua chiếc điện thoại mới, hắn phải chặn Thường Duật.

Đoán là Trương Thiên Sư đã mất kiên nhẫn, cuối cùng Trình Hạo cũng gửi yêu cầu kết bạn qua, người bên kia phản hồi chỉ trong vài giây.

Thiếu niên thiên tài Trương Thiên Sư: "Tôi đợi cả ngày rồi đấy! Anh làm gì mà chậm vậy!"

Trừng Tâm: "Gửi vị trí thời gian thực."

Trừng Tâm: "Ở đây, mau tới."

Sau khi thấy Trương Thiên Sư không trả lời, Trình Hạo trả lại điện thoại cho Thường Duật, "Nhân tiện, ông có thấy Bảo Kiếm không?"

Thường Duật khó hiểu, "Bảo Kiếm?"

"Nó là một con mèo màu cam, mập mạp, Dư Xuyên biến nó thành một mặt dây chuyền..."

"Ý con là Thiên Chu phải không?" Thường Duật vẫy tay gọi về phía rừng trúc, chỉ thấy một bóng vàng lao nhanh đến mức dùng mắt thường chỉ có thể nhìn thấy dư ảnh, nó chạy đến dưới chân hắn kiêu ngạo ngồi xổm xuống, khí thế rất giống một con hổ mạnh mẽ.

"Đây vẫn là Bảo Kiếm hết ăn rồi nằm sao..." Trình Hạo kinh ngạc ngồi xổm xuống sờ sờ.

"Nó tên là Thiên Chu, là ta kêu nó đi theo con."

"Ông muốn tôi nuôi nó đến nghèo mạt phải không?" Trình Hạo sờ đầu hàng mập, phát hiện thấy nó dùng ánh mắt khinh thường nhìn mình, nhất thời có phần bi thương, "Nuôi không mày hai năm!"

Bảo Kiếm kêu một tiếng "meo meo", Thường Duật gật đầu, "Nó đang tuần tra nơi này, hiện tại chưa có ai đột nhập."

Trình Hạo nhớ tới Trương Thiên Sư, ngẩng đầu nói: "Chờ chút nữa có một người sẽ đến, không sao chứ?"

"Ai?"

"Ừm... anh ta tên là Trương Thiên Sư, cũng là một thiên sư, là fan của ông đấy."

"Cậu ta đang ở đâu?"

"Vừa nãy gọi điện thì anh ta đang ở chùa Như Ý. Tôi đã gửi địa điểm cho anh ta rồi. Chắc là đang trên đường tới đây."

"Nguy rồi," Sắc mặt Thường Duật hơi đổi, "Ven đường đi ta có bày trận mê tung, đường bình thường không vào được. Ta sẽ đi tìm người, con ở lại đây."

"Được..." Trình Hạo nhìn hắn ta bước nhanh vào rừng, thế nhưng Bảo Kiếm vẫn ở nguyên chỗ cũ.

"Mày không đi cùng ông ta à? Cuối cùng phát hiện ra tao vẫn tốt hả?" Trình Hạo vuốt cằm nó.

"Meo meo." Bảo Kiếm khinh thường kêu một tiếng.

Dư Xuyên vẫn chư tỉnh dậy, trong lúc buồn chán Trình Hạo đã đọc cuốn sách mà Trình Hạo đưa cho hắn.

Không nhìn thì còn tốt, vừa nhìn tới thì Trình Hạo đã cảm thấy như vừa mở ra cánh cửa đến một thế giới mới. Những kỹ năng như tàng hình, thần chú chui xuống đất hau phép bay đều nằm trong kỹ năng nhập môn của thiên sư, và điều cao thâm là kỹ năng cuối cùng, chữ viết tay của Thường Duật. Dòng chữ ngay ngắn và vuông vắn lấp đầy trang giấy, ghi lại các thuật bí mật như kéo dài sự sống hay thuật sống lại.

Trình Hạo cảm thấy khá thích thú, có lẽ là do gen máu di truyền trong gia tộc của hắn, hắn có thể hiểu được những điều bí ẩn khó hiểu này mà không cần thầy dạy, chỉ cần đọc mấy chữ trong sách là có thể hiểu được hầu hết các chiêu thuật.

Không biết tự lúc nào mặt trời đã ngả về tây.

Trong căn nhà gỗ nhỏ yên tĩnh trên đỉnh đồi. Một thiếu niên đẹp như tranh vẽ đang nằm trên giường, còn có một chàng trai trẻ đẹp trai đang ngồi dưới cửa sổ, nếu không phải gánh vác quá nhiều chuyện trên vai thì đã có một khoảng thời gian yên bình.

Thường Duật đã đi rất lâu, cuối cùng trước khi màn đêm buông xuống cũng quay trở lại. Theo sau hắn ta là Trương Thiên Sư rách rưới nhưng tươi cười rạng rỡ.

Trình Hạo đóng sách lại, bước ra ngoài, "Sao anh thành ra như vậy?"

Trương Thiên Sư nói: "Làm sao tôi biết vị trí mà anh gửi tôi đến là ngõ cụt? Vốn là tôi đã bị treo trên vách đá rồi, may mà thần tượng đến đấy!"

"Không phải chỉ là trận mê tung thôi sao? Cái này anh còn không phá được?"

"Tôi!" Trương Thiên Sư ngại ngùng không muốn phát tác trước mặt Thường Duật, thầm nghiến răng nghiến lợi nhìn Trình Hạo, "Anh có biết mê tung do Thường Duật tạo ra biếи ŧɦái như thế nào không! Không thua gì bốn phép biến hóa đâu!"

"Đến mức đó hả? Tôi thấy anh phóng đại để cho mình bậc thang đi xuống thì có!"

Thường Duật nhìn bọn họ trừng mắt phân cao thấp, thức thời đi ra, "Hai người nói chuyện đi, ta đi làm đồ ăn."

"Làm sao tôi có thể để ngài làm được! Để anh ta đi đi!" Trương Thiên Sư chọc vào cánh tay của Trình Hạo.

"Sao anh không đi!" Trình Hạo hỏi ngược lại.

"Tôi vừa từ vách núi leo lên. Không phải tôi đi xa như vậy là do đến cứu anh hả? Anh không biết xấu hổ sao!"

"Đừng cãi nhau nữa, hai người cùng đi." Thường Duật gật đầu, sau đó nhàn nhã đi xem vườn thuốc của mình.

"Đi chung đi, tôi chết đói rồi!" Trương Thiên Sư rút lui, cùng Trình Hạo đi vào bếp.

Nói là bếp, nhưng thực chất là một gian cỏ dựng trên núi, bên trong có bàn dài, bếp đất và một số đồ dùng làm bếp đơn giản.

"Ngay cả đồ ăn còn không có thì làm cái gì!" Trình Hạo lục tung các ngõ ngách, tìm được một thùng gạo và một nồi khoai tây.

"Lúc tôi đến có thấy một con sông nhỏ bên cạnh, bằng không chúng ta đi bắt cá!" Trương Thiên Sư đề nghị.

"Đi bắt cá rồi ai nhóm lửa? Không được..." Trình Hạo chống cằm, đột nhiên nghĩ ra cách, hướng vào trong rừng cây hét lên một tiếng, "Bảo Kiếm!"

Không có phản ứng, Trình Hạo không thể làm gì khác lại phải hét lên: "Thiên Chu!"

Bảo Kiếm từ từ xuất hiện.

"Đây không phải là con mèo linh nhà anh sao?" Trương Thiên Sư tò mò nhìn nó, "Quả nhiên vừa đến Bồng Sơn khí chất cũng thay đổi!"

Trình Hạo nói, "Mày đến con sông bên cạnh bắt cá về đây, trở lại nấu món ngon cho mày!"

Bảo Kiếm nghiêng đầu như đang suy nghĩ.

"Cá kho tộ!" Trình Hạo dụ dỗ.

"Meo meo ~" Chờ ta! Bảo Kiếm vèo một tiếng chạy ra ngoài.

Trương Thiên Sư làm một động tác, "Ngưỡng mộ!"

"Đốt lửa đi!" Trình Hạo đã sẵn sàng để trổ tài.

Khi Bảo Kiếm mang về ba con cá chép lớn, Trình Hạo lại để nó đi đào măng đông. Mùa này măng đông ở Bồng Sơn rất ngon, Bảo Kiếm chạy về mang theo một củ măng đông còn to hơn nó.

"Tiếc là không có thịt, thịt lợn xào măng đông nhất định ăn rất ngon. Dư Xuyên chắc là chưa từng ăn..." Trình Hạo có chút khổ não, "Bảo Kiếm, trên núi chắc có heo rừng phải không? Đi bắt một con heo rừng về đây."

"Này!" Trương Thiên Sư không nhịn được nữa, "Anh để một con mèo đi bắt heo rừng?"

Trình Hạo trầm tư, "Quả thực có chút làm khó nó... Nhưng mà thịt lợn rừng thực sự rất mềm và ngon!"

Bảo Kiếm nghe thấy ăn ngon, liếʍ liếʍ mũi "Meo meo!" Rồi lại chạy ra ngoài.

Mười phút sau, nó quay lại ngậm con lợn rừng trong miệng.

Trương Thiên Sư trừng mắt to như chuông đồng lớn, "Con mèo linh này cũng rất hữu dụng!"

Trình Hạo nhanh chóng làm ba món mặn và một món canh, cá kho tộ, cá viên hấp khoai tây, măng đông xào lợn rừng và canh đầu cá tươi ngon. Trong căn bếp đơn sơ này, hắn đã hóa thân thành đầu bếp năm sao.

Nước miếng của Trương Thiên Sư cũng sắp chảy xuống, "Trình Hạo, anh thật quá phúc đức! Ai cưới được anh thật sự may mắn!"

Trình Hạo nghĩ đến biểu hiện của Dư Xuyên khi nhìn thấy những món ăn này, vui vẻ gắp ra một con cá trong nồi đưa cho Bảo Kiếm. Sau đó dọn vào mâm để Trương Thiên Sư mang thức ăn vào sân, bản thân hắn thì đi gặp Dư Xuyên.

"Dư Xuyên," Trình Hạo đẩy cửa ra, bên trong không có đèn, tối đen như mực. Nghĩ thầm, không phải là còn chưa tỉnh đó chứ? Trình Hạo lại thử hô lên, "Dư Xuyên? Bé Xuyên?"

"Cậu gọi ai đó..." Dư Xuyên ngồi dậy, trong mắt còn mang theo vẻ mơ hồ vừa mới ngủ dậy.

"A... ăn cơm." Trình Hạo càng nhìn y, đáy lòng hắn càng mềm nhũn, không khỏi sờ sờ đầu y, thời điểm lòng bàn tay vuốt lên sợi tóc, đầu quả tim như muốn run lên.

"Trời tối rồi..." Vẻ mặt Dư Xuyên mệt mỏi giang hai cánh tay, "Cậu ôm tôi đi, chữa trị linh thể thật sự là quá lãng phí linh lực!"

Trình Hạo có chút đau lòng bế ngang y lên, "Anh cực khổ rồi, chiều nay tôi cũng đang học một vài bí thuật. Nếu có thể giúp anh là tốt rồi."

"Thật sao?" Dư Xuyên ôm lấy cổ hắn, đôi mắt sáng như sao lấp lánh, "Cậu đần như vậy mà cũng có thể học được?"

"Đừng đánh giá thấp tôi! Đợi lát nữa tôi sẽ làm anh giật mình!" Trình Hạo thề.