May Mắn Gặp Được Em

Chương 3: Chu Húc, cậu có người mình thích chưa?

Tính cách con trai mình thế nào, Chu Ngữ Chức hiểu hơn ai hết. Tử nhỏ đã lạnh lùng khó gần, rất ghét làm những chuyện vô nghĩa.

Bà quay đầu nhìn Lương Tranh, nói: “Cứ kệ nó, chờ chú Chu của con về rồi chúng ta cùng đi ăn tối nhé!”

Lương Tranh cong môi cười lễ phép.

Chu Húc vừa về đã vọt ngay vào phòng tắm. Thay một bộ quần áo sạch sẽ thoải mái, lúc xuống lầu, Chu Ngữ Chức và Lương Tranh đã đi rồi.

Anh vào bếp, mở tủ lạnh lấy chai nước khoáng rồi cũng ra ngoài.

Lúc đến sân bóng rổ, bọn Tần Tống đã đánh được hơn nửa hiệp, đang ngồi trên sân để nghỉ.

Vừa nhìn thấy Chu Húc tới, Tần Tống đã ném bóng về phía anh, “Còn tưởng ông không tới cơ đấy.”

Chu Húc dễ dàng đón bóng, thuận tay ném về phía rổ. Quả bóng vẽ một đường cong hoàn mỹ trên không trung rồi gọn ghẽ lọt qua túi lưới.

Chu Húc vừa tới đã liên tiếp ghi điểm, phối hợp với Tần Tống vô cùng ăn ý, nửa hiệp sau hoàn toàn làm chủ bóng, giành được chiến thắng áp đảo.

Kết thúc trận cầu, đội thua trận ra về trước.

Sân bóng thoáng chốc trở nên vắng vẻ, chỉ còn Chu Húc và mấy người bạn.

Chu Húc đang ngồi trên bậc thang khán đài uống nước thì Tần Tống đi tới, cúi người với lấy bình nước của mình, vặn mở nắp, “Sao tự nhiên hôm nay lại chạy tới Cố cung thế? Nhàn rỗi không có việc gì làm à?”

“Đưa người khác đi.” Chu Húc uống xong ngụm nước, vặn nắp lại, đi xuống khỏi khán đài, thuận tay ném luôn vỏ chai đã uống hết vào thùng rác dưới bậc thang, sau đó đi ra ngoài.

Tần Tống lập tức đuổi theo sau, “Không phải chứ? Mặt mũi ai lớn thế mà phải để cậu tự mình đưa đón?”

Tần Tống vô cùng kinh ngạc. Hai người bọn họ chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, tính cách Chu Húc thế nào cậu ta còn không biết chắc? Người ghét phiền phức như Chu Húc mà lại có thể đưa người khác đi dạo Cố cung?

Tần Tống càng nghĩ càng hiếu kỳ, đuổi theo hỏi đến cùng: “Rốt cuộc là ai thế? Ai mà mặt mũi lớn thế?”

Dáng vẻ Chu Húc đến là mệt mỏi, đáp qua loa, “Con gái của bạn thân mẹ tôi.”

“Holy shit! Thế á?!” Tần Tống nghe vậy càng thêm kinh ngạc, “Con gái à? Cậu đi cùng với con gái á? Sao? Có xinh không?”

Chu Húc ghé vào một cửa hàng tiện lợi bên đường, ngữ khí vẫn nhạt nhẽo như thường, “Không để ý.”

Lúc Lương Tranh và chú dì ăn tối về đã hơn 10h.

Tính cách Lương Tranh vốn vui vẻ hoạt bát làm Chu Ngữ Chức càng lúc càng quý mến cô gái nhỏ này, hai dì cháu cứ ríu rít nói chuyện cả buổi, Chu Ngữ Chức còn đòi nhận Lương Tranh làm con gái. Nào có giống như thằng con trai nhà mình cơ chứ, lạnh lùng đáng ghét, chẳng tri kỷ chút nào cả.

Lương Tranh nghe vậy không khỏi chột da, thầm nghĩ, thế mà mẹ Lương còn ghét bỏ mình ba ngày không có trận đòn nào là đã muốn lên mái nhà lật ngói.

Xuống xe, Chu Ngữ Chức kéo tay Lương Tranh vào nhà, hào hứng thảo luận ngày mai sẽ đi những đâu chơi.

Ngày mai Chu Ngữ Chức có thời gian, nên bà quyết định sẽ đích thân đi cùng với Lương Tranh.

Vừa vào tới nhà đúng lúc gặp Chu Húc đang từ trên lầu đi xuống để lấy thêm nước.

Chu Ngữ Chức hỏi: “Con ăn cơm chưa?”

Chu Húc: “Dạ, ăn qua loa rồi ạ.”

“Thế thì được. Mẹ còn định mua đồ ăn về cho con nhưng nghĩ lại thì có xách về cũng chưa chắc con đã ăn nên thôi.”

Chu Ngữ Chức ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, quay sang nói với Lương Tranh: “Hôm nay đi cả ngày chắc Tranh Tranh cũng mệt rồi phải không con? Về phòng nghỉ ngơi cho tốt, mai dì đưa con đi chơi nhé!”

Lương Tranh gật đầu, ngoan ngoãn nở nụ cười, “Vâng ạ, con cảm ơn dì. Dì chú cũng đi ngủ sớm đi ạ.”

Chu Ngữ Chức cười một tiếng rồi xoa đầu Lương Tranh, “Được rồi, con mau về phòng đi.”

Vừa lúc Chu Húc lấy nước xong, hai người một trước một sau đi lên lầu.

Lầu ba cũng xem như là địa bàn của Chu Húc, yên tĩnh vô cùng.

Lên tới nơi, trước khi Chu Húc vào phòng, Lương Tranh đã kịp gọi với lại, “Chu Húc.”

Động tác vặn tay nắm cửa của Chu Húc dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía cô.

Lương Tranh nhìn anh, khóe môi cong lên, chân thành nói lời cảm ơn, “Hôm nay cảm ơn cậu nhé!”

Chu Húc vẫn chỉ nhìn cô chẳng nói chẳng rằng, một lát sau mới “Ừ” một tiếng như có như không rồi đẩy cửa đi vào phòng.

Lương Tranh đừng bên ngoài, nhìn cửa phòng Chu Húc đóng lại, trầm mặc mấy giây rồi về lại phòng mình.

Tắm rửa thay quần áo xong xuôi, ngồi trước bàn trang điểm sấy tóc, toàn thân khoan khoái dễ chịu.

Cô ngồi xếp bằng trên giường gọi điện thoại về cho mẹ, thao thao bất tuyệt một hồi hôm nay đã đi những đâu, thưởng thức mỹ thực gì, tâm trạng vui vẻ ra sao.

Hai mẹ con hàn huyên với nhau gần nửa tiếng đồng hồ, trước khi cúp máy, Lương Tranh đột nhiên hỏi, “Mẹ, mẹ có biết Chu Húc học đại học Cambridge không?”

“Biết.” Mẹ Lương nói: “Mẹ nói với con từ lâu rồi mà, Chu Húc người ta không phải là loại ưu tú bình thường đâu, nào có giống con.”

“Con thì làm sao, thành tích của con cũng tốt mà.” Lương Tranh không phục cãi lại.

Mẹ Lương hừ một tiếng, nói: “Con lại còn không biết tính mình à? Từ bé đã ham chơi lười học. Nếu không phải mẹ cầm gậy đuổi con 3 vòng quanh nhà liệu con có thành thật ngồi vào bàn học bài không?”

Lương Tranh nghe mẹ nói chỉ cười, cuộn mình vào trong chăn.

Hai mẹ con trêu qua ghẹo lại một hồi, mẹ Lương cũng không nhịn cười nổi, nói: “Thôi thế nhé, muộn rồi đấy. Con đi ngủ sớm đi, ngày mai ra ngoài chơi nhớ phải ngoan đấy, đừng gây phiền phức cho dì Chức Ngữ của con. Hết tiền thì nói với mẹ, mẹ bảo ba chuyển cho con.”

“Con biết rồi mà.” Trong căn phòng yên tĩnh, Lương Tranh có thể nghe được tiếng gió từ điều hòa thổi nhè nhẹ, cô kéo tấm chăn mỏng lên, nhắm mắt lại, nói khẽ khàng: “Mẹ với ba cũng đi ngủ sớm đi nhé. Ngủ ngon.”

Lương Tranh ở lại nhà họ Chu 10 ngày, dì Chức Ngữ đã đưa cô đi hết một vòng tất cả các điểm vui chơi du lịch từ to đến nhỏ khắp Bắc Kinh.

Qua 10 ngày, dì chú Chu đã dần quen với sự hiện diện của Lương Tranh trong nhà, quan hệ lại càng thêm thân thiết. Chỉ riêng có Chu Húc là ngoại lệ, dù sao anh cũng không mấy khi ở nhà, mà có ở nhà thì hai người cũng chẳng nói với nhau được mấy câu.

Ngày trường của Lương Tranh khai giảng là mùng 2 tháng 9.

Trước ngày khai giảng 2 ngày, Chu Ngữ Chức có việc nên phải xa nhà một chuyến, ba của Chu Húc cũng đã đi công tác.

Tối hôm đó, Chu Ngữ Chức lên phòng Chu Húc dặn dò: “Sáng sớm mai mẹ phải lên máy bay rồi, ngày kia Tranh Tranh khai giảng, con đưa con bé đến trường nhé.”

Chu Húc vừa mới tắm xong, tóc vẫn đang nhỏ nước. Nghe xong không khỏi nhíu mày nhìn mẹ, “Mấy chuyện phiền phức thế này đừng bắt con làm nữa có được không?”

Chu Ngữ Chức không đồng tình: “Phiền phức gì mà phiền phức? Mấy hôm nay con cũng có bận mải gì đâu. Tính Tranh Tranh hòa đồng dễ mến như thế, con nhìn con xem, lạnh lạnh lùng lùng hỏi mười câu không đáp nổi một câu. Nhìn Tranh Tranh mà học tập kìa.”

Chu Húc tùy tiện lấy khăn vò vò đầu mấy cái rồi thuận tay ném lên mặt tủ đầu giường, cầm ly nước đi ra, giọng vẫn lạnh ngắt, “Ồn ào.”

Dù Chu Húc ngại phiền phức nhưng đến hôm khai giảng vẫn cùng Lương Tranh tới trường học.

Cũng lâu rồi Lương Tranh mới đi riêng với Chu Húc như thế này, trên đường tới trường, không khí trong xe im lặng như dự đoán. Cuối cùng, Lương Tranh vẫn không chịu nổi nữa, bắt đầu gợi chuyện nói với Chu Húc, “Bao giờ các cậu mới khai giảng?”

“Trung tuần” (*)

(*) Trung tuần: Khoảng thời gian từ ngày 11 đến ngày 20 của tháng

“Thế bao giờ cậu đi?” Lương Tranh hỏi tiếp.

“Ngày 13.”

“Ồ ——" Lương Tranh gật gù, tiếp tục hỏi: “Kỳ nghỉ của trường cậu vào bao giờ thế? Khi nào cậu về nước?”

“Tháng 12.”

Lương Tranh: “...”

Lương Tranh phát hiện ra rằng, khi nói chuyện với Chu Húc, mãi mãi chỉ dừng lại ở cô hỏi anh trả lời. Mỗi câu nói của Chu Húc đều như muốn gϊếŧ chết câu chuyên, cô thực sự không biết phải nói tiếp làm sao, đành ngoan ngoãn giữ im lặng.

Cũng may trường khá xa, ngồi không được bao lâu cô đã ngủ quên từ lúc nào.

Lúc tới trường, Lương Tranh cũng vừa tỉnh.

Ngày khai giảng đầu tiên, ngôi trường rộng lớn như vừa trải qua giấc ngủ sâu suốt kỳ nghỉ hè giờ đây sôi động náo nhiệt hẳn lên.

Ngày đầu nhập học, quanh trường treo kín banner cờ đỏ rộn ràng “Hoan nghênh tân sinh viên”, đâu đâu cũng thấy các trạm tiếp ứng (*) sinh viên năm nhất.

(*) Ngày khai giảng tại các trường sẽ tổ chức những điểm cố định có các sinh viên khóa trên đừng chờ sẵn, nếu sinh viên mới có thắc mắc gì có thể tới đó hỏi các anh chị.

Chu Húc lái xe vào trong trường, một chiếc xe thể thao đen tuyền dễ dàng thu hút sự chú ý của nhiều người, ai đi qua cũng phải ngoái đầu lại nhìn đôi lần, thảo luận bàn tán đến là nhiệt tình.

“Ký túc xá của cậu ở đâu?” Chu Húc hỏi.

Lương Tranh đã nhận được thông báo về phân chia ký túc xá, nhưng vị trí cụ thể ở đâu thì cô quả thực không biết.

Chu Húc cho xe đi chậm lại, dừng ở một điểm tiếp ứng tân sinh viên, hạ cửa xe xuống, “Hỏi đi.”

Lương Tranh thò đầu ra bên ngoài xe, hỏi một nữ sinh mặc áo hội sinh viên, “Chị ơi cho em hỏi một chút với ạ. Tòa nhà số 3 khu Lan Viên ở đâu ạ?”

Nữ sinh viên kia lại gần, tay chỉ về bên trái Lương Tranh, “Em đi về phía này, đến ngã tư đầu tiên thì rẽ phải, rồi cứ đi thẳng là sẽ thấy.”

Lương Tranh nhanh nhẹn nói: “Em cảm ơn chị.”

“Không có gì.” Nữ sinh vừa nói, ánh nhìn lơ đãng lướt qua Lương Tranh, vừa thấy chàng trai ngồi ở ghế lái, hai mắt lập tức như phát sáng.

Mãi cho đến khi xe đã đi được một đoạn cô sinh viên mới hoàn hồn, trở về điểm đón sinh viên tiếp tục làm nhiệm vụ.

Xe dừng lại ở trước cửa tòa số 3 khu kí túc xá Lan Viên.

Lương Tranh tháo dây an toàn, chờ Chu Húc mở cốp xe để lấy hành lý.

Nhưng vali lại quá nặng, chỉ mới dỡ đồ xuống khỏi xe mà cánh tay Lương Tranh đã mềm nhũn, suýt chút nữa làm hành lý rơi vào chân.

Trong nháy mắt vali tuột khỏi tay, cánh tay Chu Húc nhanh nhẹn vươn ra, đỡ lấy đống đồ, “Lầu mấy?”

“Lầu năm.”

Lan Viên là khu kí túc xá nữ, từ trên xuống dưới đều là nữ sinh.

Lúc Chu Húc giúp Lương Tranh xách hành lý lên lầu, Lương Tranh phát hiện có rất nhiều nữ sinh đi ngang qua đều cố ý hay vô tình nhìn lén anh.

Nhưng phải công nhận vẻ đẹp trai của Chu Húc là hàng thật giá thật, là kiểu rất dễ nổi bật trong đám đông, khiến cho người ta vừa liếc mắt qua đã dễ dàng phát hiện vẻ ngoài xuất chúng của anh.

Cô đi sát bên Chu Húc, tay che miệng cười, thầm thì nói: “Chu Húc, có nhiều nữ sinh đang nhìn cậu lắm đấy.”

Chu Húc nghe thế chỉ trừng mắt một cái cảnh cáo cô.

Hai mắt Lương Tranh cong cong, miệng cười khúc khích. Trong một giây đối diện với ánh mắt của Chu Húc, virus hóng chuyện của con gái bộc phát, nói nhỏ: “Chu Húc này, cậu đã thích ai chưa?”

Ánh mắt Chu Húc nhìn cô như muốn nói “Vô vị” rồi lại lạnh nhạt rời đi.

Lương Tranh: “...”

Lúc Lương Tranh đến được phòng mình, 3 người còn lại đã tới trước.

Chu Húc đặt hành lý của cô ở trước cửa, cũng không vào trong, “Tôi đi đây.”

Lương Tranh vội gật đầu, nhận lại đống hành lý, nhìn Chu Húc nói: “Hôm nay lại làm phiền cậu rồi. Cảm ơn nhé!”

Chu Húc chỉ “Ừ” một tiếng, không nói thêm gì, nhanh chóng xoay người rời đi.

Chờ đến khi thấy Chu Húc đi xuống, Lương Tranh mới kéo theo hành lý vào phòng.

Bốn cô gái lần lượt giới thiệu bản thân, chẳng mấy chốc đã thấy thân thiết.

Lương Tranh sắp xếp giường chiếu sạch sẽ gọn gàng rồi cùng mấy cô bạn bắt tay vào dọn dẹp, sau đó cả bốn kéo nhau xuống phòng sinh viên để đăng ký thông tin.

Xong xuôi, việc đầu tiên cần làm là gọi điện thoại cho mẹ để báo cáo tình hình.

Vừa cúp điện thoại đã thấy dì Chức Ngữ gọi tới, Lương Tranh nhanh chóng bắt máy, “Dì ạ.”

Chu Ngữ Chức hỏi: “Tranh Tranh à, đã đến trường chưa? Ký túc xá sắp xếp đến đâu rồi?”

Lương Tranh đáp: “Đến trường rồi dì ạ, ký túc xá cũng xong hết rồi. Con vừa đi đăng ký về.”

“Vậy là tốt rồi, dì cũng yên tâm.” Chu Ngữ Chức nói tiếp: “Mấy ngày nữa dì về sẽ sang thăm con nhé.”

Lương Tranh cong mắt cười: “Vâng ạ, con cảm ơn dì.”

Buổi trưa, bốn cô gái cùng ra ngoài ăn cơm.

Dù là buổi liên hoan đầu tiên nhưng ai nấy đều cởi mở.

Đang lúc ăn cơm, Tiểu Vũ đột nhiên hỏi: “Tranh Tranh, chàng trai vừa nãy đưa cậu đến kí túc xá là ai thế? Đẹp trai quá đáng, là bạn trai phải không?”

Lương Tranh đang nuốt dở miếng cơm mà suýt nghẹn, vội vàng vơ lấy cốc nước, ho khan mấy tiếng mới xuôi.

Thiến Thiến ngồi bên cạnh vừa cười vừa vỗ lưng giúp cô, “Cậu cứ từ từ thôi.”

Lương Tranh ú ở nửa buổi mới nói được thành lời, hai mắt trừng lớn, biểu cảm vô cùng nghiêm trọng: “Không phải đâu, các cậu đừng nghĩ lung tung.”

Loại chuyện này nói lung tung không tốt đâu.