Thẩm Lê có phần hơi hoảng hốt ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh tuấn lãng kia của Phỉ Thanh. Chẳng rõ vì sao mà cậu lại nghe lời, buông dao nĩa xuống.
“Anh Thanh…” Gã mặt sẹo nhìn thấy Phỉ Thanh thì kêu một tiếng, đang muốn kiện cáo thì nhìn thấy khuôn mặt hơi hiện vẻ tức giận của hắn, sau đó đành ngậm miệng.
“Tiểu Tứ, mày đưa nó xuống xử lý vết thương đi.” Phỉ Thanh gọi một gã đàn ông nhỏ gầy đến đỡ gã mặt sẹo đi.
Thẩm Lê liếc nhìn bàn tay còn đang túm mình của hắn, nói bằng giọng điệu âm u: “Buông tay.”
Phỉ Thanh bị cậu chọc đến tức cười, híp híp mắt, cười lạnh một tiếng: “Tên nhóc nhà mày cũng ghê gớm đấy nhỉ, nhưng mà…”
Hắn cố ý dừng một chút rồi kề sát lại bên tai Thẩm Lê, trầm giọng cảnh cáo: “Muốn sống sót trong tù thì tốt nhất nên cất cái tính này đi, đừng có chọc phải người không nên chọc.”
Nói rồi, hắn buông cậu ra rồi đi ngay.
Thẩm Lê phát hiện địa vị trong tù của người đàn ông này cũng không thấp, có không ít các Alpha ở xung quanh đều xu nịnh gọi hắn là anh Thanh.
Nhìn bóng lưng cường tráng của người đàn ông kia, Thẩm Lê lâm vào trầm tư.
Khi quản ngục chạy đến, đám Alpha vây quanh xem náo nhiệt thấy chẳng còn kịch hay để xem nữa thì đều nhao nhao tan tác như chim muông, ai làm chuyện nấy.
Bởi vì nhiều lần gây sự nên chẳng mấy chốc danh tiếng của Thẩm Lê đã truyền khắp nhà giam, có không ít Alpha dù muốn đè cậu cũng không dám tùy tiện ra tay.
Cậu nghe được từ miệng các Omega khác trong nhà giam, các tù nhân trong nhà giam này chia làm hai bang phái, một nhóm do Phỉ Thanh cầm đầu, còn thủ lĩnh của nhóm còn lại là một người đàn ông trung niên tên là Thịnh Thiên. Người của hai bang phái này đều không quấy rầy lẫn nhau, mỗi người đều có địa bàn riêng.
Mà cái gã mặt sẹo mà cậu đánh trước đó không lâu là tay chân của người đàn ông tên là Thịnh Thiên kia.
Nghe đồn Thịnh Thiên là một người ra tay rất độc ác tàn nhẫn, phàm là người chống đối ông ta đến cuối cùng chẳng một ai có kết cục tốt đẹp.
Omega truyền tin đồng tình liếc nhìn Thẩm Lê, sau khi bảo cậu bảo trọng thì đi ngay.
Thẩm Lê lại không cho là đúng. Cùng lắm thì chính là chết, dù sao đời này cậu cũng không trông mong mình có thể sống sót mà rời khỏi nhà tù này.
Bởi vì cậu đã gϊếŧ người không nên gϊếŧ, dù thế nào đi chăng nữa thì người ta cũng sẽ không thể cho cậu ra khỏi tù được.
Nhà tắm của nhà tù đều là công cộng, giữa mỗi phòng tắm có vòi hoa sen chỉ che bằng một miếng vải bố, để đề phòng bị mật cơ thể bị người ta phát hiện, Thẩm Lê đều chờ qua giai đoạn tắm rửa cao điểm, đến tối mới lén mò vào đó tắm.
Dòng nước ấm áp xối lên cơ thể, cậu ngửa đầu lên, để cho dòng nước cọ rửa khuôn mặt. Dòng nước men theo cơ thể cậu chảy xuống, trong làn sương mờ áo có thể thấy được làn da của cậu rất trắng. Vì được nước ấm cọ rửa mà da thịt trắng nõn ửng hồng, hai chiếc đùi thon dài thẳng tắm, bởi vì là Omega nên mông cậu vừa tròn trịa vừa cong vểnh.