Đã trễ rồi, nhưng Hạ Thiên vẫn ôm hắn không chịu buông tay, dính người hơn bất cứ lần nào. Nếu có thể, Hạ Minh lại là muốn đóng gói Hạ Thiên mang đi.
Hắn nhỏ nhẹ khuyên nhủ Hạ Thiên, vừa muốn ra ngoài, lại bị Hạ Thiên túm chặt. Hạ Thiên ôm lấy hắn từ đằng sau, hai tay luồn dưới nách hắn vòng ở trước ngực hắn, nhón chân hôn vào gáy hắn.
Tổ tông nhỏ lại đang gieo dâu tây ở gáy hắn, chỉ là lần này trắng trợn táo bạo hơn.
Hắn vừa định phát tác, Hạ Thiên liền tót vào phòng ngủ giống như con thỏ.
Hạ Minh dựng đứng cổ áo cả một đường, tới công ty vội vàng để cho tiểu trợ lý tìm một cái khăn vuông. Rõ ràng là chuyện phiền toái, hắn lại cười một cách không thể ngăn được, cả trái tim được hạnh phúc nhét đầy.
Hạ Minh ba mươi bảy tuổi, có được một người yêu nắm tay cả đời.
Tiểu trợ lý nhìn hắn đầy kỳ quái, “Hạ tổng, anh thoạt nhìn giống như đang yêu đương.” Bình thường Hạ Minh rất thân thiện, cấp dưới cũng không sợ hắn, đồng nghiệp thường xuyên trêu chọc nhau.
Cố gắng nhịn cười, Hạ Minh gọi tiểu trợ lý đến bên cạnh bàn, tiểu trợ lý đưa sát tai vào Hạ Minh một cách thần bí, nghe thấy Hạ Minh hỏi, “Rõ ràng như vậy hả?”
Buổi chiều công ty liền nổ tung.
Hạ Minh độc thân bảy tám năm. Một người đàn ông với diện mạo dáng người xuất chúng, tính cách ôn hòa, sự nghiệp thành công như thế này, oanh này yến này đều ngo ngoe rục rịch nóng lòng muốn thử. Nhưng Hạ Minh luôn giống như một khúc gỗ, bọc trong một lớp vỏ đầy lịch sự xa cách, hắn không nói gì, liền đẩy người lui ngàn dặm.
Thời gian lâu rồi, có hai loại cách nói. Một, Hạ Minh không được; hai, Hạ Minh thích đàn ông.
Chờ đến khi trai trẻ cũng thử rồi, cách nói liền dư lại một loại, Hạ Minh không được.
Hạ Minh không được lại đang yêu đương….
—— Hạ tổng của chúng ta vẫn được!
—— Không phải là bé trai mặc đồ gấu bông ngày hôm qua chứ?
—— Chắc là cậu ta? Cậu ta còn tặng hoa cho Hạ tổng đó!
—— Tôi ở hiện trường! Tôi còn nhìn thấy Hạ tổng ôm gấu nhỏ đi a a a a! Bạn trai lực max*!
(*男友力 max: có thể hiểu là một người có những hành động của “bạn trai lý tưởng” đạt mức max.)
—— Thật sủng nha!!!
—— Có ai quay lại video không? Ngày hôm qua không ở hiện trường, khóc.
“Có thể chia sẻ video cho tôi không?”
Cô gái bị giọng nói thình lình từ đằng sau lưng khiến cho giật mình, suýt nữa thì ném di động, được người đàn ông tay mắt lanh lẹ tiếp được.
“Hạ, Hạ, Hạ Hạ tổng……”
Cô gái quan sát sắc mặt Hạ tổng của bọn họ một cách thật cẩn thận, không tức giận, cũng không có mất kiên nhẫn, thậm chí kỳ quái hơn, cô bắt giữ được một loại sung sướиɠ vi diệu.
“Khẩn trương như vậy làm gì? Gửi cho tôi một phần video đi, gửi đến hòm thư của tôi.”
Cô gái tiếp nhận di động người đàn ông đưa tới, có chút hoang mang.
Hạ Minh đi hai bước lại xoay người về, “Không sai, chính là gấu nhỏ ngày hôm qua.”
Cô gái trợn tròn mắt.
Cả công ty nổ tung cho ra bắp rang thơm ngào ngạt.
Hạ Minh tải video trong hòm thư về lưu lại, nhìn máy tính vui vẻ hơn nửa ngày. Nhìn từ góc độ của người thứ ba, cảm thấy rất khác, ráng chiều đỏ rực là phông nền, gấu nhỏ và người đàn ông mặc vest là vai chính, tiếng ầm ĩ che lấp đối thoại của vai chính, nhưng cho dù không nghe thấy gì, cũng có thể khiến người ta nghĩ đến hai chữ, xứng đôi.
Hạ Minh hài lòng cong môi.
Buổi tối tan tầm, Hạ Thiên gửi tin nhắn nói chờ hắn ở siêu thị. Lúc Hạ Minh tới, Hạ Thiên mới mua hai que kem ốc quế từ Mcdonald ở bên cạnh.
Thiếu niên nhỏ nhắn mềm mại vừa thấy hắn liền hóa thân thành một con chim nhỏ tung tăng, ôm ấp của hắn là tổ chim.
Hắn xoa xoa mặt Hạ Thiên, Hạ Thiên đưa kem cho hắn. Bọn họ đứng trước cửa siêu thị, tính toán ăn xong rồi vào. Hạ Minh ăn thật sự mau, chờ hắn ăn xong rồi, Hạ Thiên lại đưa cây của mình cho hắn.
“Không ăn sao?”
Hạ Thiên cười ngọt ngào, “Chính là mua cho ba, đều là của ba.” Cậu nói xong còn nhón chân xoa xoa đầu Hạ Minh.
Rất kỳ quái, ở bên Hạ Thiên, Hạ Minh luôn có một loại ảo giác mình vẫn là một thiếu niên xanh ngát.
Hai quỷ ấu trĩ.
“Ba ba, ăn ngon không?” Kem cho Hạ Minh, nhưng Hạ Thiên vẫn còn nhìn một cách trông mong.
“Mua thêm hai que nữa?”
Hạ Thiên lắc đầu, vòng lấy cổ Hạ Minh lại nhanh chóng mổ một cái vào môi Hạ Minh. Hạ Minh choáng váng, lần đầu tiên bọn họ thân mật trước công chúng như thế.
Hạ Thiên cuốn kem bên mép vào trong miệng một cách chưa đã thèm, lộ ra đầu lưỡi phấn nộn giống như hoa đào non, cậu nhìn Hạ Minh, “Ăn ngon.”
Hạ Minh cảm thấy có lẽ mình lại đỏ mặt.
Hoạt động đi dạo siêu thị cùng nhau thế này thật sự là rất lâu không làm rồi. Hạ Minh đẩy xe, Hạ Thiên bỏ đồ ăn vào trong xe, bọn họ bận rộn giống như hai con sóc trữ đồ ăn.
Cơm tối là hai người cùng chuẩn bị, Hạ Minh chỉ giúp rửa sạch nguyên liệu nấu ăn, Hạ Thiên không chịu để hắn làm. Cậu muốn làm một bữa cơm ngon cho Hạ Minh, Hạ Minh đã thật lâu thật lâu rồi không ăn cơm cậu làm.
Hạ Minh dựa vào cửa phòng bếp nhìn Hạ Thiên bận rộn. Ngón tay mảnh dài, cổ tay tinh tế, nguyên liệu nấu ăn khiêu vũ dưới bàn tay của Hạ Thiên.
Nồi sôi dầu, Hạ Thiên bảo Hạ Minh đeo tạp dề giúp cậu. Hạ Minh thắt một nơ con bướm ở sau lưng cậu. Sau đó hắn liền không muốn rời đi, treo ở trên người Hạ Thiên giống như một con chó lớn, cằm gác ở bả vai Hạ Thiên cọ cọ.
Thì ra mình cũng sẽ dính người như vậy sao? Chính là cảm giác dính ở bên nhau thật tốt.
Hạ Thiên sợ nhột, bị hắn cọ đến cười khanh khách không ngừng.
Trước khi ngủ Hạ Thiên lấy một quyển album từ ngăn kéo ra, Hạ Minh nhận lấy, lật lật, không hiểu lắm.
“Đây là gì? Bộ sưu tập ảnh bầu trời?”
Hạ Thiên dựa tới đây nói với hắn, “Đây là con chụp, bầu trời ở trường học bên kia.”
Album rất dày, cũng thật nặng, hắn cho rằng Hạ Thiên có sở thích mới, cổ vũ, “Chụp không tồi.”
“Ba ba, ba không hỏi con vì sao muốn chụp những thứ này sao?”
“Hả?” Hạ Minh quay đầu qua nhìn Hạ Thiên, Hạ Thiên gác cằm ở trên bả vai hắn, hắn cố tình làm hô hấp chậm lại, giống như sợ quấy rầy đến cái gì đó, “Vì sao?”
“Nơi này có tổng cộng 545 bức ảnh, đại biểu con nhớ ba 545 ngày.”
Có một người, nhớ rõ mỗi ngày không được thấy hắn.
“Con không được thấy ba, lại rất nhớ ba, sẽ luôn nghĩ, ba đang làm gì? Đang làm việc, xã giao, ngủ? Hay là ăn hai que kem ốc quế một mình, ngồi ở phòng khách xem phim hoạt hình một mình? Con cách ba xa như vậy, ở giữa cách một vùng biển rộng mênh mông, giống như không có gì là chung cả. Nhưng chúng ta ở dưới cùng một khoảng trời, khả năng trong khoảnh khắc nào đó, chúng ta đều đang ngẩng đầu xem, khi đó chúng ta liền kết nối với nhau rồi.”
“Cho nên chụp nhiều không trung như vậy sao?” Ghi chép lại một chút kết nối đó.
Hạ Thiên ngoan ngoãn gật đầu. Tầm mắt Hạ Minh trở về quyển album kia, hắn bắt đầu lật xem, từng tờ từng tờ.
Chưa từng có ai ôn nhu lãng mạn với hắn như vậy, chưa từng có ai cho hắn một tình yêu uyển chuyển nhẹ nhàng lại sâu nặng như vậy. Hạ Thiên bọc một tấm chăn dày ấm áp ở quanh trái tim hắn.
“Nhưng con muốn nói lời xin lỗi với ba ba, không liên lạc với ba… con cũng nhịn thật sự vất vả. Nhưng ba luôn đẩy con ra bên ngoài, con muốn để cho ba nếm thử tư vị của việc không nắm được không sờ được, sau đó ba mới có thể biết được, chúng ta không thể tách ra, ba không thể nhìn con ở bên những người khác.”
“Ba ba, ba luôn muốn con có được tốt nhất, nhưng với con mà nói, người yêu tốt nhất chính là Hạ Minh, chỉ có Hạ Minh.