Trong chăn có bốn cái chân, một đôi nhỏ nhắn, một đôi thô to, chân nhỏ nhắn dán vào chân thô to, bốn cái chân đều ấm áp. Hạ Minh kéo Hạ Thiên vào trong ngực, góc chăn cũng chèn kín.
Ánh mặt trời chạy vào phòng tử khe hở của tấm rèm, chúng nó đang khiêu vũ ở trên lông mi của Hạ Thiên. Bông tuyết bám vào mặt kính, đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay. Hắn và Hạ Thiên lại cùng nhau đi qua bốn mùa nữa.
Hạ Minh nằm nghiêng nhìn Hạ Thiên, khóe miệng Hạ Thiên cong cong, như là đang làm mộng đẹp.
Hạ Minh cũng đang mơ. Trong mơ hắn trở lại thời cấp ba, hắn sống nhờ ở nhà cô, anh trai luôn vênh mặt hất cằm sai khiến hắn, cô luôn nói bóng nói gió về chuyện phí đền bù di dời. Hắn ngồi trên bàn cơm cùng với bọn họ, hắn im lặng nghe chỉ huy và dò hỏi, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến khi nào mình có thể trưởng thành, khi nào có thể thoát khỏi nơi này, khi nào có thể có một ngôi nhà nhỏ cho riêng mình.
Leo lên sân thượng, cũng mặc kệ mặt đất có dơ hay không, hắn liền nằm dài xuống, nhìn mây trắng bồng bềnh trong bầu trời như tơ lụa, không trung đã thành biển rộng, mây trắng thành cá bơi. Khi đó hắn hâm mộ mọi thứ, cảm thấy nếu mình biến thành một đám mây, một con cá, cũng thật không tồi.
Hình ảnh thay đổi, hắn ngồi trong phòng học, xung quanh là những gương mặt xa lạ lại quen thuộc. Đám người ồn ào nhốn nháo, hắn ở trong đám người, lại không ở trong đám người. Hắn luôn giống người đứng xem, có một khoảng cách rõ ràng cùng với người khác.
Hắn đẩy đám người đi ra ngoài, cũng không biết mình muốn đi đâu, cũng chỉ là muốn thoát đi theo bản năng. Hắn vừa đến chỗ rẽ, một lực lượng liền đè lên người hắn từ đằng sau, thiếu niên cười khanh khách nằm ở trên lưng hắn hỏi hắn, “Sao cậu lại chạy đi một mình hả?”
Hạ Minh biết mình đang nằm mơ, nhưng hốc mắt vẫn nóng lên một cách không thể hiểu được, không biết những cảm xúc đó chạy ra từ chỗ nào, Hạ Thiên vừa cười với hắn, hắn liền bị bao bọc bốn phương tám hướng. Thì ra mình mười bảy mười tám tuổi nhạy cảm như vậy sao?
Hạ Thiên nhảy xuống khỏi lưng hắn, Hạ Thiên trong giấc mơ chưa từng bị thương ở chân, vóc dáng xấp xỉ Hạ Minh, gương mặt thịt thịt cùng hàng mi chớp chớp lại giống như đúc không đổi còn có sở thích dính người kia.
Hạ Minh bị Hạ Thiên kéo đi, cũng không biết đi nơi nào. Thế giới bị mất tiếng, hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng gió, tiếng bước chân cùng với tiếng hít thở rất nhỏ của hai người.
Đi ngang qua tấm gương ở đại sảnh tầng một, Hạ Minh liếc mắt một cái. Hắn và Hạ Thiên mặc đồng phục giống nhau như đúc, trong gương là thiếu niên nhẹ nhàng khoan khoái. Cảm giác này thật thần kỳ, nếu cảnh trong mơ có thể được ghi chép lại, vậy nhất định hắn sẽ trân quý hình ảnh này.
Hạ Thiên lôi kéo tay hắn một cách không kiêng nể gì, đi tới đi lui liền biến thành mười ngón đan vào nhau. Giấc mộng này chân thật quá mức, thậm chí hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay của Hạ Thiên.
Cuối cùng đi tới quầy bán quà vặt của trường, Hạ Thiên mua hai cây kem, đưa cho Hạ Minh một cái. Bọn họ đi đến bãi cỏ nhân tạo ngồi xuống, Hạ Thiên nhét một cái tai nghe vào lỗ tai hắn, hai người một bên nghe nhạc một bên ăn kem.
Thế giới đột nhiên trở nên thuận mắt, cây là màu xanh lục đẹp mắt, trời là màu lam trong suốt, đám mây trăng trắng, ánh nắng ấm áp, gió đều dịu dàng, ngay cả cỏ dưới chân đều có sức sống, Hạ Thiên ngồi yên bên cạnh, tốt đẹp đến mức giống như hoàng tử nhỏ trong truyện cổ tích, Hạ Minh muốn giấc mơ này lâu hơn một chút.
Hai que kem có mùi vị khác nhau, trong tay Hạ Minh là sữa bò, Hạ Thiên là socola. Hạ Minh ở trong mơ ấu trĩ đến tận cùng, cứ phải nếm thử của Hạ Thiên có ngon không. Hạ Thiên cười trốn hắn, cố tình không cho hắn ăn.
Ầm ĩ như thế một lúc, Hạ Thiên đột nhiên nhìn quanh một cách lén lút, hỏi nhỏ Hạ Minh, “Cậu thật sự muốn nếm thử?”
Hạ Minh ngây ngốc gật đầu.
Ai biết Hạ Thiên trong mơ cũng một đức hạnh với hiện thực, Hạ Minh còn chưa phản ứng lại, Hạ Thiên đã thò tới.
Vị bơ lành lạnh chui vào khoang miệng, ngọt đến mức khiến người say.
Mặt Hạ Minh nóng bừng, giống như hắn thật sự chỉ có mười bảy mười tám tuổi.
Hắn tỉnh dậy ngay lúc này, sờ sờ mặt mình, thế nhưng thật sự nóng. Quay đầu qua, liền thấy khuôn mặt của Hạ Thiên, trên má thịt mum míp là một tầng lông tơ trong suốt, đáng yêu đến không xong.
Thì ra gặp được Hạ Thiên ở bất cứ độ tuổi nào, Hạ Minh đều sẽ trở nên hạnh phúc. Hạ Thiên chính là thiên thần nhỏ của hắn.
Hạ Minh cảm thấy mình là một người may mắn, dễ dàng nhặt được bảo bối. Trên thế giới này nhiều hư tình giả ý như vậy, mà hắn không trải qua khúc chiết gì liền đổi được một trái tim chân thành.
Hôm nay là cuối tuần, không có chuyện phiền người nào. Hắn ôm Hạ Thiên ngủ nướng, lại mở to mắt Hạ Thiên đã không ở trên giường.
Cuối cùng hắn tìm được Hạ Thiên đang lục lọi ở trong phòng làm việc, người nho nhỏ kê một cái ghế dưới chân, trên ghế chồng chất mấy quyển sách, nhón mũi chân với một quyển sách ở trên tầng cao nhất của kệ sách.
Hạ Thiên nghe thấy tiếng quay đầu lại, trọng tâm không vững thiếu chút nữa ngã xuống, Hạ Minh vội vàng tiến lên đỡ eo Hạ Thiên đón được người lung lay sắp đổ.
“Tổ tông nhỏ làm gì vậy? Mới sáng tinh mơ đã dọa người rồi.”
Hạ Thiên cười khanh khách, quơ quơ quyển sách trong tay với Hạ Minh, một tầng bụi phía trên đều cọ hết lên áo ngủ của Hạ Thiên. Hạ Minh ghét bỏ nhíu mày, Hạ Thiên hoàn toàn không thèm để ý, chỉ lo ngồi xuống đất lật xem.
“Con kêu ba lấy cho con không phải xong rồi?”
“Chính là ba ăn vạ trên giường không dậy nha.”
Hạ Minh rút lại suy nghĩ cảm thấy Hạ Thiên ngoan ngoãn đáng yêu, bản tính của thằng nhãi này cũng rất độc miệng.
Hạ Minh làm bữa sáng, Hạ Thiên một bên ăn một bên tiếp tục lật quyển sách kia.
Kỳ thật bên trong chính là một ít ảnh chụp thời trẻ của Hạ Minh. Người như hắn không thích chụp ảnh, còn không biết bày ra biểu tình gì khi đối mặt với ống kính, dứt khoát nghiêm mặt, trịnh trọng, ít khi nói cười, muốn bao nhiêu nghiêm túc có bấy nhiêu nghiêm túc. Người không biết hắn nhìn ảnh chụp còn phải cho rằng hắn rất lạnh lùng không thú vị. Chỉ có mấy bức như vậy, Hạ Thiên xem đi xem lại một cách thích thú. Còn thỉnh thoảng khen một câu, “Ba ba khi còn bé rất tuấn tú nha.”
Hạ Minh nghe còn rất hưởng thụ, tâm tình biến thành trời nắng, lập tức liền đồng ý mua một đôi giày chơi bóng kiểu mới nhất cho Hạ Thiên.
Nhưng Hạ Thiên không cần... Hạ Thiên hỏi hắn, “Cho con cuốn album này được không?”
“…”
Hạ Minh biết Hạ Thiên đang so đo cái gì, cơm nước xong hắn đưa một cái ổ cứng cho Hạ Thiên. Sau đại học, hắn rất ít in ảnh, ảnh chụp thời đại học đều lưu dưới dạng điện tử.
Sau khi Hạ Thiên mở máy tính nhìn hai lượt, xông tới ôm Hạ Minh gặm hai miếng.
Buổi chiều Hạ Thiên ầm ĩ đòi ra ngoài, mặc áo khoác cùng kiểu cùng màu với Hạ Minh, quàng khăn quàng cổ nhãn hiệu của hai người, lôi kéo Hạ Minh đi ra khỏi khu chung cư giống như tản bộ một cách vừa lòng.
Cậu không để Hạ Minh lái xe, nói là muốn ngồi xe buýt đổi tâm trạng.
Hai người ngồi xuống, có hai cô gái trẻ ngồi cách một lối đi nhỏ, bắt đầu từ lúc Hạ Thiên lên xe, hai mắt vẫn luôn dán ở trên người Hạ Thiên. Hạ Thiên không để ý, nhưng Hạ Minh để ý thấy. Theo lý mà nói, bé con nhà mình hấp dẫn sự chú ý của khác phái, hẳn là xem như chuyện tốt. Tuy rằng Hạ Minh biết đạo lý, nhưng tâm lý vẫn là chua lòm, hắn quay đầu cười ôn hòa với hai cô gái trẻ. Cô gái trẻ phát hiện bản thân bị phát hiện, vội vàng dời mắt. Nhưng phát hiện ông chú ngồi bên cạnh này, dường như cũng thật không tồi, lại lén lén lút lút nhìn thêm.
Hạ Minh nghiêng người, che kín Hạ Thiên ở bên trong.
Ấu trĩ. Hạ Minh trộm mắng chính mình.
Xe buýt chậm rì rì chạy đến trung tâm thương mại. Tuyết trên đường phố đã được dọn sạch, nhưng không khí có tuyết rơi vẫn là lành lạnh tươi mát, khiến tâm tình của người ta cũng trở nên khoan khoái dễ chịu. Vừa mở miệng chính là kết thành sương, Hạ Thiên nhét tay vào trong túi áo của Hạ Minh, tự giác tìm kiếm nguồn nhiệt.
Hạ Thiên đã sớm có mục đích, thần thần bí bí không nói cho Hạ Minh. Đi thang máy lên tầng ba, vừa mở cửa, chính là một tiệm chụp ảnh.
Hạ Thiên kéo hắn đi vào trong, trên đầu Hạ Minh treo mấy dấu chấm hỏi. Thật đúng là mơ thấy gì tới cái đó, trong mơ hắn muốn chụp bức ảnh để làm kỷ niệm, hiện thực Hạ Thiên liền dẫn hắn đi chụp ảnh.
Ngoài chụp ảnh chung cần thiết của công ty, Hạ Minh đã không chụp ảnh rất nhiều năm rồi, đi vào tiệm chụp ảnh càng là lần đầu tiên. Hắn cho rằng chụp một bức đơn giản là được, kết quả còn bị ấn xuống trước bàn trang điểm. Một đống đồ không biết tên phủ lên mặt, Hạ Minh nhìn mình trong gương đều sắp không nhận ra.
“Có phải quá đậm rồi không?”
Hiển nhiên chuyên viên trang điểm đã nghe được loại vấn đề này không dưới ngàn vạn lần, mí mắt cũng không nâng, chỉ lo dùng cọ quẹt quẹt ở trên mặt Hạ Minh. “Ống kính ăn phấn.”
Hạ Minh không hiểu mấy thứ này, chỉ cảm thấy không được tự nhiên. Hạ Thiên ngồi bên cạnh hắn, được một chuyên viên trang điểm khác đùa nghịch, mí mắt bôi sáng lấp lánh, môi tô hồng hồng. Ánh mắt Hạ Thiên vẫn luôn quét về phía Hạ Minh bên này, cười xấu xa một cách trắng trợn táo bạo.
Trang điểm xong nhân viên cửa hàng lại gọi bọn họ đi chọn quần áo, Hạ Minh dốt đặc cán mai, Hạ Thiên thì vô cùng hào hứng chọn mấy bộ. Chọn chủ đề giáng sinh, đỏ rực tươi vui. Hạ Thiên còn chọn một đạo cụ sừng hươu đội lên đầu, lại cầm mũ ông già noel đội lên trên đầu Hạ Minh.
Lăn lộn như vậy một hồi, đi ra khỏi tiệm đã là buổi tối.
Vốn dĩ phải chờ đến tuần sau mới có thể có ảnh, Hạ Thiên lại rất nóng vội, chọn mấy tấm chụp chung để thợ chỉnh ảnh in ra ngay, lại chọn mấy khung ảnh phù hợp ở trong tiệm để gắn lên.
Vừa về đến nhà Hạ Thiên liền đặt khung ảnh lên tủ đầu giường, màu đỏ rực đặc biệt nổi bật trong một mảnh vàng nhạt, Hạ Thiên ngã xuống giường cười khanh khách với Hạ Minh, “Chúng ta có ảnh gia đình rồi!”