Dù tạm thời không nhìn thấy gì nhưng Phó Vãn cũng chẳng hốt hoảng, cậu có lòng tin tuyệt đối với Tề Diệp.
Không ngoài dự đoán, sau khi cậu loạng choạng mấy bước, bàn tay man mát của anh chỉ đặt trên eo cậu một tí thôi là bỏ ra ngay. Cảm giác mơn trớn nhè nhẹ làm Phó Vãn thấy hơi ngứa, nhưng cậu cũng không tránh đi mà chỉ duỗi tay nắm lấy cánh tay rắn chắc của Tề Diệp: "Anh à?"
"Anh cởi ra giúp em, em đứng yên nào." Giọng của Tề Diệp từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
Da đầu có cảm giác bị kéo rất nhẹ, Tề Diệp cẩn thận gỡ tóc cậu ra khỏi phéc mơ tuya, động tác của anh vô cùng dịu dàng.
Vốn dĩ Tề Diệp muốn nhìn thẳng nhưng mà người trước mặt đứng ngoan quá, áo sơ mi của cậu còn bị vén lên một góc, trên đầu ngón tay anh vẫn đọng lại xúc cảm ban nãy...
Tựa như chạm vào một dải lụa trắng thượng hạng vậy.
Anh không để nào dằn xuống suy nghĩ, liệu rằng anh miết mạnh hơn một chút thì trên dải lụa trắng này có nở rộ những cánh hoa đào đỏ thắm hay không?
Động tác trên tay anh thoáng dừng lại, anh ý thức được rằng những du͙© vọиɠ mình không dám nói ra thành lời đã đi sâu vào từng hành động nhỏ mất rồi.
"Xong." Anh đẩy Phó Vãn ra.
Phó Vãn đã thoát khỏi cái áo, cậu mặc bừa áo sơ mi lên người, bước chân trần trên thảm lông, chạy đến trước giương xem mình có bị rụng tóc không. Trong nhận thức của cậu, đã là anh em thì phải thoải mái với nhau, thế nên cậu cũng không đóng cúc áo sơ mi hẳn hoi.
Nhìn từ góc độ của Tề Diệp có thể thấy loáng thoáng vòng eo nhỏ gầy mảnh dẻ của cậu. Tề Diệp cúi đầu nhìn quần áo của mình trong hộp.
Hỏng rồi, sự tự chủ trước nay anh luôn lấy làm kiêu ngạo khi đặt trên người Phó Vãn lại không dùng được.
"Đẹp phết đây, đến cả em mặc cũng ra dáng thế này, ngày tổ chức hôn lễ, chắc chắn em sẽ là người đẹp trai nhất." Lúc mặc xong bộ Âu phục màu trắng, Phó Vãn đứng trước gương, cậu giơ điện thoại lên, dùng mọi góc độ để selfie, "Anh ơi, anh chụp cho em một tấm đi."
Trông Phó Vãn không khác gì một du khách muốn để lại dấu ấn "tui đã tới nơi này", cậu dẫm chân trần lên sofa, ngạo nghễ như đang đứng trên đỉnh núi nhìn ngắm biển xanh, xong cậu giơ tay ra làm thành cái kéo, vươn về phía ống kính của Tề Diệp.
Quần áo của Tề Diệp mới mặc được một nửa, chiếc cà vạt tròng lỏng lẻo trên cổ anh, anh loay hoay chụp ảnh cho cậu mãi, chút ảo tưởng và mong chờ vào hôn lễ ở trong lòng anh đang dần sụp đổ.
Không thể không nói, người đẹp trai cực kỳ được ưu tiên trong thế giới phẳng của camera.
Gương mặt và dáng người của Phó Vãn đều là cực phẩm, đôi mắt cậu toát lên vẻ ngây thơ và cảm giác đơn thuần trời sinh. Tề Diệp tiện tay chụp mấy tấm bằng cam thường của điện thoại thôi nhưng khí chất sáng sủa và kiêu ngạo trên người thiếu niên vẫn rất rõ ràng, khiến người ta không thể rời mắt.
"Sao không thắt cà vạt vậy anh?"
Lúc Tề Diệp đang nhìn chằm chằm vào ảnh chụp trên điện thoại thì giọng nói của Phó Vãn vang lên ngay trước mặt anh. Anh đang định trả lời thì tay cậu đã cầm lấy cà vạt của anh rồi.
Chắc đây là lần đầu tiên đeo cà vạt cho người khác nên Phó Vãn rất gượng tay. Một đoạn vải sẫm màu quấn quanh đốt tay trắng nõn của cậu, Phó Vãn gượng gạo túm cà vạt thành một nhúm rồi buộc lung tung lại.
"Xong rồi." Cậu vỗ tay bôm bốp như vừa mới hoàn thành một nhiệm vụ khó khăn lắm không bằng, "Đại công cáo thành!"
Sự vụng về của cậu khi làm chuyện này khiến Tề Diệp hơi nhướn mày. Đây thật giống với động tác thân mật giữa người yêu với nhau.
Thế nhưng Phó Vãn vừa mở miệng ra đã bảo: "Anh ạ, ngày trước anh cũng thắt khăn quàng đỏ cho em. Chúng ta thế này gọi là giúp đỡ lẫn nhau, là điển hình của bạn tốt, cũng là tình anh em chất lượng cao của loài người."
Tề Diệp trầm tư nửa giây, anh không cởi cái cà vạt đang thít chặt cổ mình như rắn quấn mà chỉ dùng tay nới lỏng nó ra một tí cho đỡ ngột ngạt.
Lễ phục rất vừa người, Phó Vãn ngắm anh mình ở trong gương mãi, càng ngắm càng thấy hài lòng. Cậu cảm thấy dù sửa một chút xíu nào thôi cũng là không tôn trọng ý tưởng thiết kế ban đầu. Sau khi thảo luận, hai người thống nhất rằng sẽ không sửa đổi gì hai bộ lễ phục này nữa.
"Phó Tảo Tảo, qua đây nào." Tề Diệp lên tiếng, "Nhân lúc đã mặc quần áo, có cảm giác nghi thức rồi, chúng ta tập dượt thử cho ngày tổ chức hôn lễ đi."
"Tới liền." Phó Vãn đi loanh quanh nãy giờ trở về ngồi trên thảm, câu làm bộ học sinh ngoan đang chuẩn bị nghe giảng.
Ngày tổ chức hôn lễ, ngoại trừ quan viên hai họ thì còn mời cả tập đoàn Hân Tự và cổ đông lớn, viên chức cấp cao của Phó thị. Hôn nhân thỏa thuận của hai người họ làm ra cho những người này xem là chủ yếu.
Theo như Tề Diệp nói thì hôn nhân của hai bọn họ phải biểu hiện ra thật đằm thắm. Quan hệ thông gia càng ổn định thì sau này hợp tác của hai bên sẽ càng vững chắc.
Ban đầu Phó Vãn cũng không cảm thấy có vấn đề gì hết, nhưng Tề Diệp ngồi chỉ ra cho cậu thấy mặt lợi và hại của quan hệ này. Sau khi phân tích sự cạnh tranh của hai công ty xong, cậu nghĩ về cái hôn nhân thỏa thuận này mà thấy căng thẳng quá.
"Không cần căng thẳng. Em... em cứ như lúc bình thường ở cùng anh là được." Tề Diệp an ủi cậu, "Không cần cố gắng để ý cái gì đâu."
Nói thì nói vậy chứ Phó Vãn không căng thẳng thế nào được.
Mấy năm trở lại đây, việc hai người con trai kết hôn với nhau đã không còn lạ lẫm gì nữa. Thế nhưng đây cũng không phải số đông, trong xã hội vẫn có không ít người đang chỉ chích.
Bản thân Phó Vãn thì sao cũng được, cậu chỉ sợ sẽ có người ăn nói lỗ mãng với Tề Diệp thôi.
"Đừng sợ." Sau khi nghe cậu nói xong điều mình đang lo lắng, Tề Diệp nhéo nhéo má cậu, "Không ảnh hưởng anh được."
Phó Vãn nửa hiểu nửa không, cậu đành kêu Tề Diệp đọc quá trình tổ chức hôn lễ cho mình nghe.
"Đầu tiên, chúng ta phải nắm tay, đi từ mấy cái cổng hoa này tới..."
Tề Diệp đang đọc, hai tay Phó Vãn nắm chặt lấy tay phải của anh, vẻ mặt cậu cực kỳ nghiêm túc.
"... Chỗ này. Cần phải chào hỏi người lớn của hai nhà. Ừm... em không cần để ý bác cả với bác hai của anh đâu. Sau đó, anh sẽ bế em lên sân khấu." Tề Diệp tiếp tục đọc.
Phó Vãn vô cùng phối hợp, cậu nắm lấy cổ tay Tề Diệp, nhấc cánh tay anh lên rồi đặt lên vai mình.
Tề Diệp: "..."
Nói thế nào nhỉ?
Động tác thì đúng rồi nhưng mà cảm giác không đúng, không có tí lãng mạn gì cả.
"... Nói lời tuyên thệ xong, anh sẽ đeo nhẫn cho em. Lúc này, chúng ta cần phải hôn môi." Tề Diệp nhíu mày, anh trầm tư cúi đầu như đυ.ng phải chuyện gì rắc rối lắm, sau cùng anh bảo, "Thôi, chúng ta không hôn, lúc ấy anh sẽ ôm em một cái."
"Ò, được." Phó Vãn rất nghe lời, cậu vươn tay khoác vai anh.
Tề Diệp cúi đầu nhìn cậu, anh ném tập văn kiện in quá trình tổ chức hôn lễ qua một bên: "Không được, trông đần quá, phải làm thế này."
Cổ áo của Phó Vãn hơi thít lại, Tề Diệp nhấc cậu ra một chút. Bàn tay man mát đặt sau cổ cậu, cậu bị Tề Diệp ấn nhẹ gáy, áp sát vào người anh. Tay còn lại của anh đặt trên lưng cậu từ từ dịch xuống, dừng lại ở trên eo cậu rồi dùng sức ôm chặt lấy cậu.
Tư thế thân mật khăng khít khiến cho giữa hai người không có một kẽ hở. Phó Vãn dựa đầu lên vai Tề Diệp, ban nãy anh đã nới lỏng cà vạt làm lúc cậu lại gần, cổ áo anh hơi mở ra, hương hoa cam thoang thoảng trong khoang mũi.
"Làm thế này à, em biết rồi." Phó Vãn thì thà thì thầm.
Hai người họ áp quá sát, lúc Phó Vãn đứng dậy, Tề Diệp có thể cảm nhận được môi của cậu lướt nhẹ qua xương quai hàm của anh rất rõ ràng.
Nhiệt độ tăng lên tức thì, chẳng khác gì đốm lửa bị rớt lại trong rừng sâu sau một trận sấm sét, đốt cháy rụi cả khu rừng.
Tề Diệp để lại một câu: "Em tự xem xét lại đi." rồi anh xoay người đi tới cầu thang rồi lên thẳng tầng hai.
"Em còn phải xem xét gì nữa cơ?" Phó Vãn bị bỏ lại đứng tại chỗ lầm bầm.
Cậu có thể nhận ra anh mình không hài lòng với biểu hiện của mình ban nãy lắm. Nhưng anh ấy là người vô cùng lợi hại, tương lai anh sẽ kế thừa tập đoàn to như Hân Tự, giờ phải thật nghiêm túc, chú trọng từng chi tiết cũng không phải chuyện gì xấu.
Từ bé Phõ Vãn đã rất chăm học hỏi rồi, có thể cậu không vận dụng vào thực tế nhưng mà không gì là cậu không thể.
Cậu đi hỏi mẹ mình đầu tiên.
[Phó Nhị Đại]: Mẹ ơi, phải làm sao để lúc kết hôn người ta nhìn vô thấy bọn con khá là ân ái?
[Phạm Nhược Tuyết]: Con cứ như bình thường là được, con với Tề Diệp dính lấy nhau như thế cũng gạt được không ít người.
[Phạm Nhược Tuyết]: Mẹ đang trượt tuyết, đừng làm phiền.
Mẹ ruột chả đáng tin gì sất.
Phó Vãn chun mũi, cậu đi kiếm ngôi sao chuyên nghiệp trong giới giải trí.
[Phó Nhị Đại]: Siêu sao, anh có việc tìm mày.
[Phó Phó Nhị Đại]*: Muốn phân chia gia sản hả? Tôi bảy phần, anh ba phần.
(*) Chữ "phó" đầu tiên để phân biệt "trưởng - phó". Ví dụ như lớp phó, tổ phó, phó chủ tịch, phó giám đốc,...
[Phó Nhị Đại]: Phân chia gia sản thì đến lượt Phó Hành Dao mày chắc?
[Phó Phó Nhị Đại]: Đã chết, có việc thì hóa vàng.
[Phó Nhị Đại]: Anh hỏi mày cái này. Mày cũng biết chuyện anh sắp kết hôn với Tề Diệp mà, vậy thì anh phải thể hiện như thế nào thì trông bọn anh mới giống như kết hôn thật?
[Phó Phó Nhị Đại]: Hơ, hóa ra anh cũng biết là mình đang kết hôn giả cơ đấy.
[Phó Phó Nhị Đại]: Anh cứ giữ nguyên như bình thường là được, hai người chả suốt ngày dính lấy nhau còn gì.
[Phó Nhị Đại]: Không được, tình cảm không đúng.
[Phó Phó Nhị Đại]: Thế thì tôi miễn cưỡng bày chiêu cho anh vậy, anh đi nhìn thử người khác xem sao, coi mấy đôi yêu nhau người ta chung sống thế nào thì mình sao chép thôi.
[Phó Nhị Đại]: Ý kiến hay! Xoa đầu.jpg
[Phó Phó Nhị Đại]: Không phải tôi giúp anh đâu. Chia gia sản thì tôi tám phần, anh hai phần.
[Phó Nhị Đại]: Chia gia sản thì của anh tất, mày chẳng có gì sất.
Tham khảo cách người khác chung sống là một đề nghị khá hay. Phó Vãn chẳng nghĩ nhiều đã tiếp thu luôn đề nghị này.
Sau một phen suy nghĩ, trước mắt, nơi mà cậu có thể tiếp xúc với nhiều cặp đôi nhất chính là trường học!
Sáng sớm hôm sau, Tề Diệp còn chưa mở mắt, Phó Vãn đã cầm thẻ học sinh đi tới trường để tìm người chép bài rồi.
Phía sau căn tin số 3 có một bãi cỏ hồng, đây là nơi có nhiều đôi nhất trong trường. Phó Vãn mở quyển sách trên tay, đeo tai nghe lên nhưng không bật nhạc, cậu ngồi trong chòi nhỏ cạnh bãi cỏ để âm thầm quan sát.
Tề Diệp bị đồng hồ báo thức gọi dậy gửi tin nhắn cho cậu
[Tề Diệp]: Em đâu rồi, Phó Tảo Tảo? Mới sáng ra đã chạy đi đâu?
[Phó Nhị Đại]: Em đang ở trường.
[Tề Diệp]: Ngày kia kết hôn rồi mà em còn chạy đến trường?
Phó Vãn lúng ta lúng tung, cậu không muốn nói ra là mình muốn làm chim đần bay tiên phong trong hôn lễ nên là đành trả lời
[Phó Nhị Đại]: Em đang học mà.
[Tề Diệp]: Học cái gì... Gửi định vị đi, anh tới đón em.
[Phó Nhị Đại]: [Chia sẻ vị trí] Không cần vội, anh tới muộn xíu cũng được.
Lúc cậu nói chuyện với anh cậu, đôi tình nhân đầu tiên đã hiên ngang lẫm liệt, bừng bừng khí thế bước vào con đường nhỏ.
Bài tập đưa đến trước mặt để chép rồi này. Phó Vãn lấy quyển sổ ghi chép với cả bút máy ra, cậu dỏng tai lắng nghe, sẵn sàng ghi chép lại bất cứ lúc nào.
"Cỏ mực mùa này đẹp ghê." Bạn nữ nói, "Rất hợp để chụp ảnh."
Bạn nam đáp: "Phải đấy."
Bạn nữ: "Thế nên hôm qua mày mới ngồi đây chụp ảnh với con nào bên lớp 5 đúng không, lại còn nắm tay!"
Sau một tiếng tát vang dội, cặp tuyển thủ đầu tiên hùng hổ rời sàn thi đấu, không để lại cho Phó Vãn tí ti kinh nghiệm nào.
Phó Vãn bàng hoàng nhìn chằm chằm sổ ghi chép của mình, ngay sau đó, cặp tuyển thủ thứ hai lên sàn.
Cặp tình nhân lần này nhìn có vẻ là mới yêu, giơ tay nhấc chân đều hơi ngại ngùng và lễ phép. Ngay cả chuyện chạm lưng hay ôm ấp cũng phải hỏi ý nhau trước.
Phó Vãn cảm thấy không ổn, ngó hai người này còn không ngọt ngào bằng anh cậu với cậu. Quả nhiên, CP đỉnh của chóp trên diễn đàn trường của hai người họ không thể đem ra so sánh bừa với những đôi khác được.
Cậu chợt nhận ra, mình chẳng học được gì hữu dụng qua các cặp tình nhân vừa đi qua hết.
Cậu phải đi xem cách đôi vợ chồng già sống chung mới phải.
_ _ _