Hoàng Hậu Quanh Năm Ở Giang Hồ

Chương 3

Thị tẩm là chuyện không thể nào, Khương Minh Tích đứng dậy rồi liếc mắt nhìn Đỗ Nhiên.

“Thiếu chủ, bây giờ chúng ta phải sao?” Đỗ Nhiên hết cách rồi.

Khương Minh Tích nóng nảy: “Còn có thể làm sao, đuổi họ đi, ngươi thật sự mong ta ngủ với hắn à, muốn ngủ thì ngươi tự mà đi, nghĩ cách xem.”

Lúc này, Đỗ Nhiên cảm thấy sự an toàn của mình đang bị uy hϊếp, gã liếc mắt, trong lòng nảy ra một kế.

Thương Khanh Vũ đứng ngoài cửa điện của Hoàng hậu một hồi lâu cũng không nhận được câu trả lời nào, thái giám gõ cửa đổ mồ hôi lạnh đầy trán, cuối cùng cũng nghe thấy một loạt tiếng bước chân truyền ra từ trong cửa cung đang đóng chặt.

“Khởi bẩm Hoàng thượng.” Trong điện truyền ra một giọng nói, “Hôm nay nương nương có quỳ thủy*, không tiện thị tẩm ạ.”

(*) kinh nguyet

Thương Khanh Vũ: “…”

Trong điện vang lên một tiếng vang thật lớn, hình như có người ném gì đó.

Rồi lại có thêm một tiếng vang giòn giã nữa, dường như có vật kim loại gì đó rơi trên mặt đất.

Khương Minh Tích giận hết sức, vừa che miệng để tránh mình mắng ra tiếng vừa cầm bình sứ trên bàn ném đến cạnh chân Đỗ Nhiên.

Khương Minh Tích ném một ánh mắt phẫn nộ sang cho gã: “Ngươi cố ý, chắc chắn là ngươi cố ý, ngươi nói xem sau này làm sao ta lăn lộn chốn giang hồ đây.”

Đỗ Nhiên đáp lại y bằng một ánh mắt hết sức oan ức, gã cố gắng nháy mắt: “Thiếu chủ, có quỳ thủy không mất mặt, thị tẩm mới mất mặt, chuyện này ngài không nói ta không nói thì chẳng có người thứ ba biết được.”

Lời nói của Đỗ Nhiên khiến mọi người kinh ngạc, trong và ngoài điện đều lập tức yên tĩnh.

Hai người trao đổi ánh mắt với nhau xong thì Khương Minh Tích cũng phát tiết hết lửa giận. Hai người liếc nhau, Khương Minh Tích cầm lấy Trầm Tuyết ở trên bàn lên, y định rời khỏi.

Thương Khanh Vũ đứng ngoài cửa, nói: “Ngưng Hi, ngươi mở cửa ra đi, có được không?”

Không được, không thể nào, không bao giờ, Khương Minh Tích tự nhủ trong lòng.

Sau đó, Thương Khanh Vũ lại nói: “Ngươi mở cửa ra đi, ta không muốn ngươi thị tẩm, ta chỉ muốn tâm sự về đường ca của ngươi thôi.”

Khương Minh Tích: “???”

Y đi không đổi tên ngồi không đổi họ, đường ca vốn đang ngồi ở ngay chỗ này.

Y tự nhận rằng mình tung hoành giang hồ nhiều năm nhưng chưa bao giờ quen biết Thương Khanh Vũ, tại sao đối phương lại cứ tỏ vẻ rất hứng thú với Thiếu chủ Vô Cương Lâu là y chứ.

Cửa điện không có khóa nhưng thái giám gác đêm đẩy thế nào cũng không mở được. Thương Khanh Vũ bảo người lui xuống, hắn định tự mình đẩy.

Khương Minh Tích thấy không xong, vội đưa tay chặn lại cửa điện.

Thương Khanh Vũ: “…”

Thương Khanh Vũ tiếp tục đẩy cửa, lần này hắn có tăng thêm chút nội lực.

Hai người ngươi đến ta đi, chẳng ai chịu yếu thế, cuối cùng cả hai đều dùng nội lực thế là chúng va chạm vào nhau, lúc này Đỗ Nhiên muốn ngăn cũng không còn kịp. Tiểu Thiếu chủ của Vô Cương lâu, họ Khương, tên Dật, chữ Minh Tích, hào Bất Phục, chuyện gì có thể giải quyết bằng vũ lực thì y sẽ không bao giờ dùng não.

Có lẽ người ngoài cửa cũng sửng sốt.

Cửa điện yếu ớt run rẩy hai lần rồi sau đó nát thành bụi phấn trong tiếng hét thảm của Trần công công đang đứng bên ngoài.

Ngay khoảnh khắc cửa điện nát bấy đó, có trăm tấm lụa đỏ bắn ra từ trong điện, chúng chặn hết tầm mắt của đám người bên ngoài, Thương Khanh Vũ chỉ kịp nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ bay đi ở cuối lụa đỏ.

“Bệ hạ bớt giận, nương nương là người giang hồ mà.” Trần công công quỳ xuống đất.

“Người đâu.”

Trong bóng tối, có mấy thân ảnh xuất hiện ở cạnh chân Thương Khanh Vũ: “Chủ nhân có gì sai bảo?”

Thương Khanh Vũ nhìn theo phương hướng hai người kia rời đi, dặn dò một câu: “Đi thăm dò, đừng làm y bị thương.”

Tại Vô Cương Lâu ở Giang Nam, sau một ngày một đêm không ngủ, Khương Minh Tích quyết định gõ cửa phòng Thẩm phu nhân.

“Quá đáng.” Khương Minh Tích giận nói, “Ta xem hắn là bằng hữu, vậy mà hắn lại muốn đè ta.”

Ở ngoài cửa, Đỗ Nhiên định nhắc nhở Khương Minh Tích rằng y vừa mới phá hết chín cửa cung nhà bằng hữu rồi, chắc hiện giờ trong cung đang sửa gấp rồi nhưng lúc này Khương tiểu thiếu gia cũng đang nổi nóng, ngay cả Thẩm phu nhân cũng chỉ có thể khuyên bảo nhẹ nhàng.

Sau hai canh giờ, Thẩm phu nhân hết nhịn nổi nữa, bà ấy nắm cổ áo y ném ra khỏi cửa, đồng thời đáp ứng với y rằng bản thân sẽ đi giải thích với Thái hậu.

Hôm sau, Khương Minh Tích ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao mới dậy, y ném hết những chuyện không thoải mái của ngày hôm qua ra sau đầu, lúc y đang hăng hái xuống lầu thì gặp phải Đỗ Nhiên đang ôm một chồng Vô Cương lệnh vào nội đường.

“Hồng?” Khương Minh Tích tiện tay cầm một cái, thuận miệng hỏi, “Thịt ai?

“Lạc Tùng Môn, Đới môn chủ.” Đỗ Nhiên trả lời.

“Nhận.” Khương Minh Tích đang nhàm chán, y luôn cảm thấy rằng mình có uất ức cần được giải tỏa, thật vất vả mới bắt gặp một tấm Hồng lệnh, thế là y cướp lấy nó bỏ vào trong túi rồi vận khinh công nhảy ra cửa sổ, sau mấy lần nhấp nhô giữa đường thì chẳng thấy bóng dáng đâu.

“Ơ này Thiếu chủ ơi, đợi ta một lát.” Đỗ Nhiên buông đống Vô Cương lệnh trong tay ra rồi đuổi theo y.

Cửa bên cạnh nội đường được mở ra, Khương Lâu chủ còn buồn ngủ mắt nhắm mắt mở đi ra ngoài, ông sững sờ nhìn đống Vô Cương lệnh trên bàn.

“Hồng lệnh đâu? Chỗ này hẳn nên có một tấm chứ.” Khương Lâu chủ hỏi tên đệ tử vừa mới vào nội đường, “Cái đó khó xử lý lắm, ta phải tự mình đi, các ngươi không giải quyết được.”

“Nó không ở trong đống này ạ?” Đệ tử hỏi, “À, hình như nửa canh giờ trước Thiếu chủ đã cầm một tấm Hồng lệnh đi rồi.”

Khương lâu chủ: “…” Khinh công của con ông nổi tiếng khắp giang hồ, giờ ông đuổi theo liệu còn kịp không.

Đêm qua Thẩm phu nhân ngủ muộn quá nên ban ngày bà ấy cứ thấy mí mắt giật giật.

Buổi trưa vừa đi qua, Vô Cương Lâu đã nghênh đón một vị khách quý, Thẩm phu nhân nhìn người đi xuống từ xe ngựa bỗng cảm thấy người này không những tuấn tú xán lạn, thần thái ngời ngời mà khí chất cũng rất phi phàm. Trông hắn chẳng hề bất lực như trong truyền thuyết, bà ấy nghĩ đến chuyện đêm qua Khương Minh Tích đau đớn kể lại thì cảm thấy mí mắt giật dữ dội hơn.

Rốt cục tối qua thằng nhãi Khương Minh Tích đã làm gì mà để vị này tự mình tìm đến cửa như vậy.

“Bệ hạ đích thân đến đây để làm gì thế ạ?” Thẩm phu nhân miễn cưỡng mỉm cười, bà ấy bưng bình ngọc, lá trúc được cắm trong bình vẫn còn vương sương sớm, xanh tươi xinh đẹp.

Thương Khanh Vũ bảo người dâng lễ vật lên rồi mới đáp: “Quấy rầy phu nhân, đêm qua thê tử con không khỏe, là do con đường đột khiến nàng trốn đi lúc nửa đêm, hôm nay con đặc biệt đến đây để tìm nàng.”

Bình hoa trong tay Thẩm phu nhân rơi xuống đất, vỡ tan tành.