Vô Tình Vật

Chương 25

Chuyển ngữ: Nhiên

Biên tập: Trần

Lại nói cái xác dáng dấp hao hao hôm đó có thể lừa được tất thảy Cẩm Y Vệ, rốt cuộc vẫn chẳng thể qua mắt được bạn trúc mã của Diệp Chỉ huy sứ. Ngoại trừ cánh tay đứt lìa trông quen thuộc đến hãi lòng, La Vọng quyết không chịu tin rằng Diệp Thiên Lang đã chết, hắn như thể một bóng ma trơ trọi cả ngày lang thang khắp Quan thành, cuối cùng chim sa vào lưới, cá ngã nước sôi, một mình một ngựa xông vào hồ Lang Giác.

Võ công của toán cướp đường ở hồ Lang Giác không hề kém cỏi. Hàng chục tên cầm kiếm xông lên, ỷ đông hϊếp yếu, đã giành được cơ hội xuống tay trước, khiến La Vọng bị thương nặng, còn chém vào một bên mắt của hắn, không may lại chính là con mắt trái vẫn còn nguyên vẹn. Phần mặt bên phải của hắn bị bỏng nặng, từ lâu mắt phải đã không nhìn được trong bóng đêm. Lúc này trời đã chạng vạng, sắc tối dần buông, quả thực càng đánh càng như người mù.

Nếu là bình thường đánh đến nước này, với võ công của La Thiên hộ e rằng sớm đã kiệt sức gục ngã, nhưng lúc này hắn đang bị bao vây, chỉ dựa vào tiếng gió để xác định phương hướng của kẻ thù, gần như chẳng có phần thắng, lại vẫn gượng chống, không để mình bại trận, lui bước trong cuộc chiến sống còn này.

Trông thấy sơ hở, hai tên cướp đường từ đôi bên trái phải đồng loạt tấn công, hai thanh kiếm sắt đen đâm thẳng vào vai La Vọng. Hắn dùng hai ngón tay kẹp chặt lưỡi kiếm, sau hai tiếng vang đanh thép, hai thanh kiếm lập tức bị bẻ gãy dưới nội lực của La Vọng. Một khắc cũng không dám lơi là, hắn tự mình rút phần kiếm gãy ra, một lượng máu tươi lớn theo đó văng tung tóe. Trà băng bốn bề như tắm trong máu, hãn hữu được dịp khoác lên mình tấm áo choàng rực rỡ.

Khấu Biên Thành chắp tay đứng một bên, áo bào trắng phất phơ trong gió, tóc mai như tơ, bàng quan thưởng thức trận đấu kịch liệt của người trong cuộc, đôi mắt sâu thăm thẳm không hề che giấu sự tán thưởng.

Quan sát trận chiến thêm một chốc, gã quay đầu dặn dò thuộc hạ: "Đi mời Diệp đại nhân đến đây."

Giữa ánh đao bóng kiếm, đài cong gấp khúc mất sạch vẻ phong nhã. Từ xa xa chưa trông rõ bóng dáng La Vọng, Diệp Thiên Lang đã ngửi thấy mùi máu tanh lẫn trong hương trà băng.

Toán cướp đường được dặn, chỉ bao vây không tấn công. Còn kẻ bị bao vây thì toàn thân đầy máu, từ phần lông mày bên mắt trái đến xương gò má đều rách toạc, chỉ chật vật chống đỡ bằng một thanh Tú Xuân đao đã gãy lưỡi.

Nghe tiếng có người đến gần, ban đầu hắn sợ hãi, kế đến là hồ nghi, cuối cùng chau mày ngẫm nghĩ, rồi bỗng vui mừng khôn xiết: "Đại nhân? Là người đấy sao, đại nhân? Có phải người không?"

Diệp Thiên Lang lẳng lặng đứng trông chẳng nói một lời. Khấu Biên Thành lại hào sảng cười to, rồi nói: "Đại nhân cứ việc rời đi cùng La Thiên hộ, tôi tuyệt đối không cản."

Diệp Thiên Lang lắc đầu: "Anh sẽ không để ta sống sót trở ra."

Khấu Biên Thành cười không tỏ ý: "Cớ gì đoan chắc vậy?"

"Ngày nào xá lợi của Đại Bảo Pháp Vương còn chưa về Đông xưởng, xưởng công ắt còn chưa chịu buông tha. Lẽ nào anh thả ta đi để đợi triều đình phái binh tới tận cửa truy sát?"

"Ta đã hao tổn chân lực để cứu sống em, nên sẽ không gϊếŧ em. Huống hồ một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, giữa ta và em vẫn còn tình vương chưa dứt." Tuy giọng điệu trêu chọc, nhưng trên mặt lại chẳng có nửa phần bỡn cợt. Đôi mắt hẹp dài của Khấu Biên Thành khép hờ, thờ ơ nói: "Ta sẽ bẻ gãy tứ chi của em, khoét mắt em, móc lưỡi em, khiến em chẳng thể đi lại, mắt không thể nhìn, miệng không thể nói. Từ rày chẳng còn mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý; cũng sẽ chẳng còn sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp[1], dục trần cùng tịnh, ngũ uẩn hóa không[2]..." Chợt chuyển hướng, cười nói: "Thiết nghĩ, vị La Thiên hộ đây cuồng si đến vậy, dẫu đại nhân có thực biến thành kẻ tàn tật vô dụng, hắn cũng sẽ ra sức hầu hạ, không rời không bỏ."

"Nhất Đao Liên Thành! Ngươi dám... ngươi..." La Vọng tức đến mức huyết quản toàn thân căng lên, máu tươi trong miệng ộc ra. Để khỏi ngã xuống, hắn chống thanh đao đã gãy xuống đất, vẫn hướng về phía Diệp Thiên Lang đứng mà hét lớn: "Đại nhân, chúng ta... Chúng ta hãy gϊếŧ bọn chúng mở đường ra ngoài!"

Lòng trù tính khả thi của việc chém gϊếŧ mở đường, vẻ mặt Diệp Thiên Lang hết sức dửng dưng, chỉ nói: "Nếu như ta ở lại thì sao?"

"Nếu em ở lại, ta sẽ không bao giờ lừa dối hay làm tổn thương em, ta sẽ đối xử với em tốt gấp trăm lần. Có điều vị La Thiên hộ này..." Khấu Biên Thành dùng ánh mắt ra hiệu cho thuộc hạ đưa đao Tố Minh đến, cầm chuôi đao trong tay, đưa trường đao cho Diệp Thiên Lang, nói: "Đành mời Diệp đại nhân tiễn đưa một đoạn."

Lời vừa dứt, Diệp Thiên Lang đã cầm đao phi tới, chém ra một vòng cung ánh bạc mạnh mẽ. Chớ kể Đào Yêu đứng bên cạnh liên tục kinh hô, đến cả Khấu Biên Thành cũng sửng sốt, sự ngoan độc tàn nhẫn này còn có phần nhỉnh hơn so với nhát đao ngày hôm đó của gã.

Mặc dù sát khí của đao Tố Minh rất nặng, nhưng tiếng đao lại khẽ. La Thiên hộ tuy mù, thính lực lại rất tốt, nhát đao này hắn có thể né được, nhưng rõ ràng chẳng buồn né. Đến tận khi lưỡi đao lạnh như băng găm xuyên l*иg ngực, nét mặt hắn bi ai xen lẫn hoan hỉ, quan sát kĩ thì hỉ ấy thế mà lại nhiều hơn bi. Quả thực có đôi chút thương tâm, lại chẳng phải thương tâm tột bực. Rốt cuộc A Lang của hắn vẫn còn sống sờ sờ trước mắt.

Sợ rằng bản thân sắp chết, thính lực kém đi, hắn loạng quạng vươn tay ra sờ xung quanh, chẳng ngờ rằng sờ trúng một bên tay áo rỗng không. La Vọng gắng sức mở miệng, máu tươi ồ ạt trào ra: "Đại... Đại nhân... tay của người..."

Ánh mắt không một tia ánh sáng, cũng chẳng chút do dự, đao khí trong tay Diệp Thiên Lang xoay chuyển, chỉ chăm chăm nhìn La Vọng, mở miệng gọi một tiếng: "Đại ca".

Tiếng "Đại ca" ấy khiến cho La Vọng chợt thấy ấm lòng, dẫu cho ngay lúc này lưỡi đao sắc bén kia có đâm xuyên qua ngực, hắn cũng chẳng hề thấy đau đớn.

Còn nhớ đứa trẻ tựa tiên đồng hồi nhỏ, đôi mắt đen láy, đôi môi phớt hồng, luôn kéo góc xiêm áo hắn, bám dính khắp nơi. Hễ mở mắt ra là khoảnh sân đều văng vẳng tiếng gọi đại ca, nhưng chẳng rõ bắt đầu từ khi nào bỗng trở nên xa lạ.

"Đại ca." Lại một tiếng gọi khe khẽ, Diệp Thiên Lang gọi chậm rãi rành rọt, khác xa vẻ kiệm lời thường ngày, "Luận văn tài võ nghệ, anh chẳng phải nhân tài hàng đầu, luận mưu trí kế sách, càng chẳng phải sở trường của anh, nhưng bao năm qua, em giữ anh bên mình, xem như tâm phúc thân cận, anh có hay... cớ do chăng?"

Sắc trời lại thêm phần ảm đạm, trước mặt hắn là sương máu mờ mịt, loáng thoáng một bóng dáng rất đỗi quen thuộc.

La Vọng không trông được rõ, cũng không dám chớp mắt, hận không thể phỏng lại hoàn chỉnh khung cảnh thời khắc này. Kiếp này xem chưa thỏa, kiếp sau nhớ cho trọn.

"Đại ca, nhớ hồi trước em thường đi trộm kẹo mè đen của thím Lục đầu bếp, mỗi lần bà ấy phát hiện mẻ kẹo mè mới làm đã vơi đi phân nửa, em toàn vu vạ cho anh. Rõ ràng anh biết tại em nhưng chẳng bao giờ vạch trần, thay em chịu rất nhiều đòn roi của thím đầu bếp..."

L*иg ngực nhói lên cơn đau cào xé ruột gan, La Vọng nôn ra một búng máu, lại kìm lòng chẳng đặng, gật đầu cười: Chẳng phải sao? Đứa bé tựa tiên đồng ấy trông thì ngây thơ vô hại, thực chất lại thông minh xảo trá. Bản thân thòm thèm ăn vụng cũng đành, còn luôn nhè lúc người khác không phòng bị mà bôi hạt mè lên mặt người ta, nhõng nhẽo bám riết chơi xỏ, quả thực khiến người ta hết cách với nó.

"Đại ca, trận hỏa hoạn hôm ấy, vốn dĩ anh đã bình an thoát nạn, lại vì tìm em mà lao đầu trở vào biển lửa. Em được anh bọc trong áo choàng da hươu chẳng mảy may sây sát, còn anh lại vì thế mà nửa khuôn mặt bị hủy hoại..."

Nhớ lại trận hỏa hoạn đó, La Vọng vẫn cảm thấy nực cười. Chỉ vì đứa bé con ấy mà mình biến thành kẻ xấu xí, nào phải chưa từng hối hận, nhưng chẳng hay cớ sao vẫn mê muội đến vậy, lòng thành đơn phương nguyện cát bụi không rời[3].

"Đại ca, nhớ lúc em sốt cao, anh biết em ưa ngọt sợ đắng, ngày nào cũng lấy lê trắng, gốc sậy với đường phèn ra giã nước, dỗ em uống thuốc..."

Hồi ức chất chứa từng chuyện nhỏ nhặt hai người cùng nhau trải qua trong phủ Vương An. Những vết đọng quá khứ đó, vốn chẳng đầu cuối trước sau, nhiều chuyện bản thân còn quên bẵng đi mất, không ngờ Diệp Thiên Lang đều nhớ rõ chẳng sai một li. La Vọng không khỏi ngậm cười thầm nhủ, thứ vô tình đến Ngụy Trung Hiền còn phải rằng "có phần đáng sợ" này hóa cũng chẳng vô tình đến thế.

Máu trong ngực dường đã chảy cạn, trước mắt càng thêm u tối. Hắn vẫn nhìn trân trân vào bóng người mỗi lúc một mờ ảo, mãi đến khi vầng tà dương nơi chân trời khuất hẳn chốn tận cùng cát vàng, đưa cùng nỗi quyến luyến sâu nặng nhất trần đời của hắn đi, mặc cho hắn có bao bịn rịn không đành, vẫn cầm chẳng đặng, nắm chẳng lấy.

"Đại ca, những thứ này em đều nhớ rõ, anh còn nhớ chăng, người da thịt kề cận cùng anh đêm ấy... là em."

Mặc cho La Vọng có nhìn thấy hay không, Diệp Thiên Lang cứ thế nhìn sâu vào đôi mắt hắn. Khuôn mặt vẫn rất đỗi lạnh lùng, chẳng chút cảm xúc lưu luyến, chỉ loang loáng ánh "trăng bạc soi hồ lạnh"[4].

"Anh sờ xem, có phải chăng?"

Thấy đối phương vẫn vẻ hốt hoảng lần lữa, Diệp Thiên Lang nôn nóng, dứt khoát buông trường đao trong tay xuống, đan hai bàn tay vào cùng hắn, mười ngón xen cài, dẫn bàn tay thô ráp, đầy vết cầm đao chai sạn của La Vọng chạm tới mặt mình.

"Đại nhân... Tay... tay ty chức thô ráp..." Rõ ràng bị thương nặng sắp chết, ý thức đã mơ hồ, nhưng khi bàn tay vừa chạm vào làn da mịn màng buốt giá nhường lụa ấy, La Vọng như thể phải bỏng, sốt sắng muốn rút tay về. Nào ngờ Diệp Thiên Lang siết quá chặt, chẳng thể cựa quậy mảy may.

Đành mặc hắn dẫn dắt như vậy, lần theo từng tấc cung mày, hốc mắt, chóp mũi, khóe môi đẹp đẽ vô ngần. Đầu ngón tay nhuốm máu quệt lên gương mặt trắng tựa giấy, thành từng đốm máu đậm nhạt loang ra, hoặc thành từng vệt kéo dài, hệt như một bức họa chu sa sinh động, diễm lệ mà thê lương.

Quả thực hết nhìn nổi người này thân cận cùng kẻ khác, Khấu Biên Thành cau mày một hồi, rốt cuộc bực bội lên tiếng nhắc nhở: "Diệp đại nhân."

"Đại ca, nếu anh chẳng bằng lòng vãng sanh nơi Tây phương cực lạc, kiếp sau phải nhớ chọn nhà tốt đầu thai, ngoan ngoãn để cha mẹ nuôi dạy thành người, bình an hạnh phúc." Cẩn thận gửi gắm xong lời cuối, Diệp Thiên Lang buông tay La Vọng, cổ tay vung lên, rút đao cắt lìa cổ hắn.

Đầu vừa rơi xuống đất, máu tươi văng cao cả trượng.

Chẳng ngoảnh đầu nhìn lại, hắn đứng thẳng người lau đi máu vương trên mặt, rồi vung tay quẳng đao Tố Minh trả cho Khấu Biên Thành, nói: "Đao quá nặng, dùng không quen."

Chú thích:

[1] Mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý là lục căn. Sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp là lục trần.

[2] Ngũ uẩn tượng trưng cho năm yếu tố tạo thành con người, toàn bộ thân tâm, bao gồm giác quan, cảm giác, suy nghĩ, hành vi, nhận thức (Sắc - thụ - tưởng - hành - thức).

[3] Gốc: Nguyện đồng trần dữ hôi. Trích thơ Trường Can Hành của Lý Bạch, ý chỉ vợ chồng gắn bó bên nhau không rời.

[4] Gốc: Hàn đàm ánh bạch nguyệt. Trích thơ Du Hưu Thiền Sư Song Phong Tự của Lưu Trường Khanh.