Vô Tình Vật

Chương 16

Chuyển ngữ: Lê

Biên tập: Trần

Trong động tối như hũ nút. Ngoài cửa động, những tảng đá hình thù kỳ lạ nằm đan xen, chẳng có lấy một nhành hoa ngọn cỏ nhấn nhá điểm xuyết. La Vọng cẩn thận quan sát một lúc, thầm thấy nực cười, động nước này được đặt tên Yến Uyển, nhưng bề ngoài chẳng những không phải mỹ nhân, còn là một ả đàn bà không biết chải chuốt, răng cối lộn xộn.

Suốt đường đi, nghe cô nàng bên cạnh lải nhải không dứt, nghe tả động nước Yến Uyển này chẳng khác gì chốn ăn thịt người không nhả xương. Lúc này chỉ còn một mình lẻ loi trên núi hoang, trước cửa động, quả thực mới thấy cơn rùng mình ớn lạnh chầm chậm thấm vào xương cốt. Lòng biết không nên lỗ mãng xông vào, hắn bèn cẩn thận nén lại hơi thở, rón rén bước về phía trước.

Một cơn gió mạnh đột ngột lùa khỏi cửa động, tiếp đó một cái bóng trắng lướt ra từ trong động. Còn chưa kịp nhìn cho kỹ chiếc bóng quỷ mị ấy, đối phương đã thản nhiên đứng trước mặt hắn.

La Vọng nhận ra là Khấu Biên Thành, thấy mái tóc dài của gã xõa tung, áo bào trắng xốc xếch, lại có vẻ khôi ngô hào sảng khiến người khác phải ngước mắt vọng trông, lòng thoáng khó chịu, bặm trợn hỏi: "Đại nhân đâu?"

Khấu Biên thành cười đáp: "Hắn chết rồi."

Vừa dứt lời, trước mắt chợt lóe lên một tia sáng bạc, phảng phất trận tuyết dày giữa tháng chạp. Hóa ra là La Vọng vọt người lên, nhắm thẳng mặt gã mà bổ đao xuống!

Vung đao hoàn toàn do bản năng, vừa nghe tin Diệp Thiên Lang đã chết, La Vọng liền liều mạng giao chiến hệt như phát điên. Mỗi một đòn đều là chiêu hiểm, như thể muốn đôi bên tận diệt với địch. Nhìn ánh kiếm tóe lửa của đối phương, thế kiếm như cuồng phong bão táp chớp mắt đã cuốn tới trước mặt, Khấu Biên Thành vẫn đứng như hổ giấy ra oai, chẳng hề né tránh, nhẹ phất ra một chưởng nửa hư nửa thực, tay không đoạt lấy lưỡi kiếm.

Một chiêu phất tay áo này nom nhẹ nhàng lại chậm rãi, nào biết kiếm với tay vừa tiếp xúc, La Vọng đã giật mình nhận thấy không ổn. Một luồng sức mạnh vô cùng âm lãnh men theo lưỡi đao trườn lên, phút chốc đã ngấm vào lòng bàn tay. Toàn bộ công lực ngưng tụ dưới đao cũng bị hóa giải chớp nhoáng. Thoáng chốc, hơi thở trong đan điền chợt lạnh chợt ngưng, tựa như rơi vào hầm tuyết giữa ngày giá rét, lại như ngàn vạn mũi dao sắc nhọn cứa thẳng vào da thịt. Cảm giác này rõ ràng là đến từ Ngũ Uẩn Phần Tâm Quyết, mà công lực này mạnh mẽ tinh thâm, thậm chí chẳng kém Diệp Thiên Lang là bao, xem ra đã đạt đến cảnh giới tối thượng.

Vốn dĩ La Vọng định đánh úp, giờ phút này lại không thể không thúc giục nội tức, chật vật thu kiếm, còn bị luồng khí lạnh ấy bức lui hơn mươi bước mới có thể đứng vững. Cúi đầu nhìn xuống bàn tay mình, lòng bàn tay đã cóng thành những vết sẹo xanh tím, năm ngón và toàn bộ cánh tay phải cầm đao đều đã cứng ngắc khó nhúc nhích.

La Vọng kinh hãi nhìn chằm chằm Khấu Biên Thành, mặt cắt không còn giọt máu: "Ngươi còn học trộm Ngũ Uẩn Phần Tâm Quyết?"

"Thiên hộ đại nhân chê cười rồi. Với thứ mình muốn, Khấu mỗ trước nay đâu màng lén lút trộm cắp, chỉ lỗ mãng đoạt lấy mà thôi." Loại tuyên ngôn giặc cướp này, nói ra còn đường hoàng bễ nghễ đến vậy. Trên mặt Khấu Biên Thành thấp thoáng ý cười, giọng điệu lại ngấm ngầm có ý khinh thường. Mà phong thái hào hoa khắp người càng khoáng đạt thong dong tựa hùng ưng sải cánh trời cao, khiến người ta không khỏi sinh lòng vọng trông, càng trông càng xa vời vợi, "Thứ ta muốn là người, còn tâm pháp này chẳng qua là nước chảy thành sông, dệt hoa trên gấm mà thôi."

Nhắc đến người kia, sóng mắt lay động, khóe môi bất giác đong đầy ý cười dịu dàng.

Kỳ thực La Vọng nên mừng bởi chưởng này Khấu Biên Thành chỉ mới dùng hai phần nội lực, bằng không thân xác máu thịt của hắn đã sớm đóng băng nứt toác rồi.

Ngũ Uẩn Phần Tâm Quyết tinh xảo tột bực. Nếu không đủ căn cơ cốt lõi thì ngay cả nhập môn cũng phải mất đến một hai chục năm. Mà bí tịch ghi chép cặn kẽ tâm pháp lại quanh năm xếp xó trên gác cao Đông xưởng, bởi vậy suốt bao năm nay ngoại trừ Diệp Thiên Lang trời sinh căn cơ tốt, khắp giang hồ chưa có đến người thứ hai tu luyện được. La Vọng chẳng hề hay biết Ngũ Uẩn Phần Tâm Quyết vốn nằm trong Đại Hồng Liên Hoa Kinh mà Khấu Biên Thành vẫn tu tập. Đối với người thường, ấy là chuyện khó ngang hái sao trên trời. Còn đối với gã, vừa hay người đã ở lầu mây trăm thước, dễ như trở bàn tay.

Lại càng chẳng hay trong động nước hai người hợp thể song tu, da thịt giao thoa, tình ý tỏ bày. Diệp Thiên Lang mượn nội tức nóng rực của đối phương lấp đầy phần trống, khu trừ hàn độc. Khấu Biên Thành thì luyện thành thục Ngũ Uẩn Phần Tâm Quyết, luyện đến không còn kẽ hở.

Khấu Biên Thành đã chẳng màng động thủ, càng lười đối đáp với người này, chỉ bông đùa nói: "Thiên hộ đại nhân có thể vào động nhìn xem, hiện giờ người vẫn còn sống, có điều một lúc nữa thì chưa chắc đâu."

Giống như một lời thức tỉnh người trong mộng, La Vọng rảo bước tiến vào trong, kinh ngạc khi nhìn thấy một đầm nước xanh trong vắt, hòa cùng với ánh sáng rực rỡ của những viên đá trong hang, phảng phất ngàn dòng đom đóm không ngừng bay múa, mới hay giữa chốn đại mạc hoang vu còn có bồng lai tiên cảnh nhường này. Quả thực là gác sò điện ngọc cũng chẳng sánh bằng.

La Vọng kinh ngạc chôn chân ở cửa động, cảm thán cảnh quan tuyệt đẹp trong động hồi lâu, mãi sau mới vỗ đầu một cái sực nhớ ra rốt cuộc mình đến đây làm gì.

Tiến sâu vào trong động nước, hắn an lòng trông thấy Diệp Thiên Lang đang ngồi luyện công ở một chỗ khô ráo bên đầm nước xanh. Áo bào cũng mở bung ra giống Khấu Biên Thành, mái tóc xõa rối, mà tình trạng vết thương lại có vẻ chuyển biến tốt lên, khuôn mặt không còn âm u tái nhợt như mọi khi nữa. Mặc dù trông vẫn nhợt nhạt hơn người thường, nhưng khi hơi nước quần quanh vấn vít, lại tựa như một pho tượng ngọc được chạm khắc tinh xảo, thoáng trông sắc ngọc óng ánh.

Lại trông một mảng da thịt lớn trải khắp từ cổ đến trước ngực nhuốm đầy những vệt đỏ quái lạ, như hoa mai trên tuyết, kiều diễm vô ngần, chẳng khác chi vết tích ái dục.

La Vọng hốt nhiên cảm thấy tứ chi lạnh toát, buốt tới tận tim. Kìm lòng không đặng nhớ tới cái đêm hai người trút bỏ xiêm áo, xá© ŧᏂịŧ cận kề... Rốt cuộc cũng chỉ là mộng tưởng của riêng hắn mà thôi.

Hơi nước gặp lạnh ngưng kết, vách đá trên đầu Diệp Thiên Lang chốc chốc lại có hạt nước nhỏ giọt, vừa vặn gõ xuống hàng mi dài của hắn.

Dẫu Diệp Thiên Lang nhắm mắt trông như đang ngồi thiền, vậy nhưng nước cứ nhỏ xuống một giọt, hai giọt, đôi mi liền lay động theo, rung rinh như cánh bướm.

La Vọng không muốn chút động tĩnh này ảnh hưởng người nọ luyện công, bèn cởϊ áσ ngoài của mình xuống, mở rộng hai vai, giúp hắn dựng thành một tấm lều vải chắn nước.

Diệp Thiên Lang tiếp tục tĩnh tọa luyện công thêm nửa canh giờ. Tiếng nước tí tách va vào đá giọt nọ nối tiếp giọt kia, La Vọng cũng cứ thế nâng tay, đứng yên bất động bên cạnh hắn nửa canh giờ.

Những sự không vui cùng không cam lòng trong thoáng chốc hồi nãy đều đã tan theo khói mây, sự của nhân gian có duyên mới gặp, tâm không dục cầu ắt lặng như nước.

Sau khi luyện xong kinh pháp Đại Hồng Liên Hoa, hắn hỏi La Vọng giờ là giờ nào?

Nghe La Vọng thành thật trả lời, Diệp Thiên Lang không khỏi nhíu mày. Chính hắn cũng chẳng ngờ mình đã dan díu với Khấu Biên Thành những năm ngày có lẻ. Mà suốt năm ngày ấy, hai người màn giường quấn quýt khó dứt khó rời. Dẫu bông đùa chưa chắc đã là thật, trái lại tình ý cũng chưa chắc là giả.

Thầm nghĩ động nước Yến Uyển này được xưng tụng là cảnh tiên lánh đời, nhưng lánh được nhất thời, sao lánh nổi suốt đời. Người ngoài động đã biến mất từ lâu. Diệp Chỉ huy sứ vắt chân cưỡi lên Tuyết Phách, cúi đầu trông thấy La Vọng còn đứng ngẩn ngơ bên thân ngựa, ánh mắt nhất mực ghim chặt trên mặt mình. Cặp mắt phượng của hắn khẽ nheo lại, chẳng nể nang gì mà thẳng thừng hỏi: "Ngươi muốn lên cưỡi cùng à?"

"Thuộc... Thuộc hạ không dám." La Vọng sợ tâm tư của mình bại lộ trước người kia, ánh mắt bối rối đảo quanh, "Đại nhân, khuyên tai của ngài..."

Diệp Thiên Lang đưa tay lên tai mò tìm, mới hay chiếc khuyên tai mà chị gái để lại không biết đã bị Khấu Biên Thành thó đi từ lúc nào.

Đầu mày thoáng chau lại, hai chân thúc vào bụng ngựa, tuấn mã dưới hông bật tung bốn vó, cuốn lên bụi khói mù mịt.

Diệp Thiên Lang cưỡi ngựa phi nước đại, La Vọng bèn thi triển khinh công theo sau. Hai người ngang qua một ngọn núi đá rồi lại lướt qua một khoảnh đất trũng, bôn ba một chặng đường dài, cuối cùng cũng kịp về đến quán trọ trước lúc chạng vạng.

Lính Cẩm Y Vệ lũ lượt khuỵu gối hành lễ. Trong phòng còn đầy những khuôn mặt lạ hoắc, trông mặt mũi quần áo có vẻ là hộ vệ phủ thổ ty. Người thì bưng lư hương sứ Thanh Hoa màu xanh, kẻ lại bê tượng Phật Như Ý huyết ngọc màu đỏ. Tiểu nhị đứng ngắm mấy món tượng ngọc đồ cổ này đến mất hồn, nước dãi chảy thành dòng.

Chả là Mục Hách phái người tới đưa quà tạ tội, chỉ gửi lời, nói thuộc hạ của mình có mắt như mù, đáng lý không nên xung đột với Chỉ huy sứ cùng Thiên hộ đại nhân ở trên đường.

Thuộc hạ của Mục Hách còn chưa rời đi, một nhóm người ngựa khác đã xông vào quán trọ. Tên cầm đầu bước đến hành lễ trước Diệp Thiên Lang, hai tay trình lên một phong thư, bảo rằng Ngụy Thái sư sai đưa tới cho đại nhân.

Diệp Thiên Lang lấy ra một tờ giấy thục tuyên*, nhìn lướt qua nội dung trên thư, rồi đưa sang cho La Vọng ở bên cạnh.

(*Giấy Tuyên phân thành ba loại chính là sinh tuyên, thục tuyên và bán thục tuyên.)

La Vọng chỉ biết Diệp Thiên Lang xưa nay không mấy qua lại với Ngụy Lương Khanh, cũng không biết vì sao tự dưng đối phương lại gửi đến một phong thư thế này. Mới liếc qua mấy dòng, cả người đã giận run lên, chẳng thèm để ý đến sự có mặt của người ngoài, lớn giọng cả giận nói: "Ngụy Lương Khanh này thực quá ngông cuồng! Thường ngày cậy mình là cháu trai của Xưởng công, không coi ai ra gì thì thôi, giờ còn buông lời lỗ mãng thế này, bắt đại nhân nội trong ba ngày phải hồi kinh báo cáo tình hình công tác, bằng không sẽ phải tự vẫn chuộc tội thất trách!"

"Trong thư, Ngụy Thái sư còn nói hoàng đế đã vời Tín vương vào cung, có vẻ như định sẽ truyền ngôi cho ngài ấy..." Diệp Thiên Lang dường như chẳng hề bận tâm, trái lại còn quay người tiến vài bước đến gần một tên hộ vệ phủ thổ ty, đánh mắt ra hiệu cho tên đó mở tráp gỗ đàn hương trên tay ra.

Trong tráp là một cặp dạ minh châu Đông Hải. Viên châu trơn láng óng ánh, sáng lòa rực rỡ, vừa vặn nhỏ hơn quả trứng gà, chắc chắn là bảo vật quý hiếm.

Diệp Thiên Lang lấy hai viên ngọc quý trong tráp ra, đặt giữa năm ngón tay lật qua lật lại ngắm nghía, vẫn không mặn không nhạt nói: "Việc đốc chủ dặn dò, tới giờ bổn tọa vẫn chưa lo liệu được ổn thỏa, đúng là đáng chết."

"Đại nhân, không biết hai cô hầu kia vạ miệng lỡ lời, hay là cố ý làm vậy, thuộc hạ nghe ngóng được..." La Vọng thoáng khựng lại, rồi nghiêng người ghé sát vào tai Diệp Thiên Lang, thuật lại ngắn gọn súc tích tình hình đêm đó sau khi cưỡi ngựa rời đi cùng chuyện giờ Dậu ngày kia ở đỉnh Tiên Lộ.

"Vậy ngươi đi truyền lại lời ta, ngày mai trước giờ Dậu, phải điều thêm người ngựa từ vùng phụ cận đến đây." Diệp Thiên Lang lại quay sang tên hộ vệ kia, mỉm cười, "Cảm phiền về bẩm báo với thổ ty đại nhân, ta không vô công hưởng lộc. Ý tốt này, bổn tọa thẹn không dám nhận, nội trong ba ngày sau ắt đích thân đến cảm tạ."

"Thuộc hạ tuân lệnh. Chỉ có điều..." La Vọng toan nói lại thôi, chỉ khi toàn bộ thuộc hạ của Mục Hách với sứ giả đưa thư của Ngụy Lương Khanh đều đã lui hết, mới cất lời, "Nếu Khấu Biên Thành ra tay ngăn cản thì sao?"

Diệp Thiên Lang khép mắt, chẳng nói chẳng rằng, thế nhưng hai viên dạ minh châu trong tay lại càng vê càng nhanh, xoay vòng không dứt giữa năm ngón tay thon dài.

La Vọng không biết giờ phút này đối phương đang nghĩ gì, nhưng thấy bộ dạng hắn lộ rõ vẻ cô độc hung tàn, mặt mày càng thêm phần buốt giá. Càng nhìn càng thấy bảy phần tựa quỷ nơi chín suối, ba phần tựa khách chốn âm ty, nhìn thế nào cũng hoàn toàn chẳng giống người sống.

"Đại nhân..."

Vừa định cất tiếng gọi, chợt đã thấy cặp mắt phượng của Diệp Thiên Lang mở to. Lòng bàn tay vận lực, nghe một tiếng "răng rắc", hai viên dạ minh châu vô giá giữa kẽ tay lập tức hóa thành bụi phấn. Chỉ cần ngón tay nới lỏng, chúng sẽ phiêu tán hết vào giữa bão cát ngập trời này.

Dấu hôn trên cổ hãy còn vương, ấy thế mà sắc máu trong mắt đã lờ mờ hiện lên, Diệp Thiên Lang lạnh lùng nhả ra một chữ: "Gϊếŧ."