Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau

Chương 5: 18 tuổi và 24 tuổi

05

Gương mặt của Phan Trí Nguyên không hề đổi sắc, cậu tiếp tục rũ mắt đọc câu thoại tiếp theo trong kịch bản, "Tại sao từ trước tới giờ anh chưa từng nói cho em biết?"

"Anh không tự tin vào chính bản thân mình, trước đây anh chưa hiểu nhiều về em. Còn bây giờ, anh sợ đánh mất cơ hội ở bên em."

Tuy gương mặt của Phan Trí Nguyên không diễn nhưng lời nói vẫn đầy cảm xúc đủ để phối hợp. Vậy mà mọi người lại rất thích thú với màn này, camera cũng quay cận hai người, không muốn để mọi người mất hứng nên cậu cũng đặt kịch bản xuống để diễn xuất với Lâm Bảo.

Buổi đọc kịch bản và buổi quay hình diễn ra thuận lợi, vì quản lý Trần đã giúp cậu sắp xếp từ trước nên vừa rời khỏi phòng đọc kịch bản cậu đã đi tìm đạo diễn Lý ngay. Lúc chạy tới thì thấy quản lý của cậu đang đứng cùng với đạo diễn.

Cậu mỉm cười đi lại, cúi đầu chào, "Đạo diễn Lý, cảm ơn vì đã giúp đỡ."

"Đừng khách sáo, đạo diễn nào cũng muốn bộ phim của mình có được những diễn viên tốt góp sức, cậu không phải là người đầu tiên tôi tìm kiếm nên đừng ngại."

"Chân thành cảm ơn."

"Tôi rất thích diễn xuất của cậu, nhất là ở bộ phim Làng Cháy, chỉ đóng một cảnh nhỏ nhưng diễn xuất rất có hồn. Có nhiều diễn viên gạo cội cũng dành lời khen cho cậu nên tôi mới chú ý tới."

"Cho dù vậy đạo diễn cũng là người đầu tiên tin tưởng giao cho tôi một nhân vật quan trọng, tôi muốn dùng thành ý của mình để mời đạo diễn một bữa cơm, mong đạo diễn đừng từ chối."

"Được, tôi sẽ không làm cậu khó xử. Nhưng mà nếu để người khác phát hiện chúng ta dùng bữa riêng họ sẽ suy nghĩ không hay, tôi không muốn cậu và cả bộ phim của chúng ta bị ảnh hưởng. Chúng ta có thể mời thêm người không? Tất nhiên sẽ không để cậu trả, chúng ta chỉ cùng dùng bữa tối với nhau thôi."

"Vâng." Trí Nguyên đồng ý, "Nhưng chúng ta nên mời ai ạ?"

Không rõ trời xui đất khiến thế nào mà cậu lại phải tới ZeAlmaz của nhà Nam Thành một lần nữa. Lần này cậu đi cùng với đạo diễn Lý, Lâm Bảo và cả Linz, cả ba sẽ trò chuyện thêm với đạo diễn về bộ phim lần này, cũng như gia tăng sự thân thiết và ăn ý.

"Bởi vì Lâm Bảo và Linz phải đóng vai là một cặp đôi, Trí Nguyên và Linz lại là hai người bạn thân thiết nên không thể có sự gượng gạo quá mức cho phép nào trên màn ảnh. Còn Lâm Bảo và Trí Nguyên, hai cậu trên phim là đối thủ nên có cần bồi dưỡng mối quan hệ không nhỉ haha?"

Không khí giữa ba người hơi khó xử nên vài câu đùa chen vào của đạo diễn cũng giúp mọi thứ thoải mái hơn.

Dường như hôm nay Lâm Bảo rất vui nên cũng đùa giỡn vài câu với đạo diễn, "Tất nhiên vẫn phải cần rồi đạo diễn Lý, nếu thân thiết thì diễn xuất sẽ ăn ý hơn mà?"

"Được được, nếu thân thiết hơn thì những cảnh đối đầu nhau sẽ không khiến cả hai người khó xử, đúng chứ?"

"Đạo diễn nói phải."

Nói chuyện một lát trợ lý của đạo diễn bỗng đi vào nói nhỏ vào tai của đạo diễn Lý, ông nghe xong thì hồ hởi lên hẳn, bảo trợ lý ra ngoài rồi nói với ba diễn viên ở trên bàn.

"Bộ phim lần này vừa mới có một nhà tài trợ rất lớn, có vẻ như tìm thấy được tiềm năng nên họ chủ động đề nghị sẽ tài trợ, bây giờ họ đang là nhà tài trợ chính cho chúng ta đấy. Vừa hay ông chủ ấy cũng đang ở đây, chúng ta gặp mặt một chút, tỏ thành ý."

Người ta bỏ một số tiền lớn cho bộ phim, tất nhiên là phải nói lời cảm ơn. Ba diễn viên đều không có ý kiến gì, ngay sau đó thì cửa phòng cũng được mở ra, ba người cùng đạo diễn lập tức đứng dậy chào hỏi.

Thế nhưng khi vừa trông thấy ông chủ mà vị đạo diễn đã nói là ai...

Phan Trí Nguyên sững sờ, nét mặt của cậu cứng lại còn bàn tay thì run rẩy, lạnh toát.

"Giới thiệu với mọi người, giám đốc điều hành của Zeal Group, Trương Nam Thành."

Phan Trí Nguyên cảm thấy, dường như hô hấp của mình cũng muốn dừng lại rồi.

Phan Trí Nguyên năm 18 tuổi năng nổ và nghịch ngợm hơn năm 24 tuổi rất nhiều, cậu không hề trầm tính như hiện tại, cả ngày chỉ biết lặng thinh suy nghĩ, ai nói gì cũng chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt.

Cậu từng là học sinh cá biệt, thế nên khi thích ai cũng chỉ biết bắt nạt người đó. Bởi vì cậu nghĩ đấy là cách duy nhất khiến người khác chú ý tới mình. Không may cho Trương Nam Thành, vào lúc cậu biết mình thích hắn là khi hắn đang làm sao đỏ ở trường.

Vậy nên ngày nào Trí Nguyên cũng đi trễ rồi nhìn gương mặt bất lực của Nam Thành, khi ấy hắn mới chịu nói chuyện với cậu.

Một chiếc balo bị ném vào trong sân, Phan Trí Nguyên trèo lên tường rồi thò một chân sang bên kia, lúc cậu đang chới với không biết đặt chân ở đâu thì lại chạm vào được một bệ đỡ rất cứng cáp.

Phan Trí Nguyên thở phào, vừa mới xoay đầu sang thì giật mình phát hiện Trương Nam Thành từ khi nào đã ở ngay bên dưới, giày của cậu đạp bẩn hết áo của hắn. Nhưng Nam Thành vẫn giữ chặt lấy chân cậu, bình thản bảo.

"Đạp vào rồi trèo xuống nhanh lên."

"Không, không thích! Cậu đi sang chỗ khác, để tôi tự trèo xuống."

"Trèo xuống để tôi ghi tên, sau đó cậu muốn làm gì thì làm."

"Ông đây tự trèo xuống được!"

"Sh.."

Trương Nam Thành mất kiên nhẫn đưa tay bế ngay cái đứa nhóc lắm lời này xuống. Bị bế bồng nhẹ nhàng như thế, đại ca trường trung học A còn mặt mũi nào nữa? Thế nên gương mặt của Trí Nguyên nháy mắt đã đỏ bừng, giận dữ lao vào sống chết cắn cắn lên vai của Trương Nam Thành.

Lý do không thể đánh tay đôi: Có một lần đám học sinh ở trường khác nhân lúc cậu bị băng bó ở chân mà đi sang gây chuyện, lúc ấy bên cạnh cậu không có bạn, bị đánh tới nằm liệt ra đất may mắn là có Nam Thành cứu.

Hôm đó dường như tâm trạng hắn cũng đang không tốt nên ra tay đánh đám kia rất nặng, nếu cậu không bò dậy cản kịp thì có thể hắn đã bị tóm lên phường rồi.

Vì vậy cậu mới biết hắn đánh nhau rất giỏi, chỉ là bình thường hắn nhường nhịn cậu thôi.

Phan Trí Nguyên hay ngồi ở phía sau lưng của Trương Nam Thành vào những buổi chào cờ để ăn vụng, khi đó cậu sẽ chơi xấu chọt chọt liên tục vào lưng hắn, kết quả là bị hắn tịch thu bánh rồi nắm chặt lấy tay suốt cả buổi chào cờ.

Hay là khi cậu chơi xấu dùng hộc bàn của hắn để tàng trữ bài kiểm tra thấp điểm và vỏ bánh kẹo của mình, cuối cùng bị Nam Thành bắt tại trận, hắn giữ chặt lấy tay cậu kéo lên phòng giáo viên để gặp thầy Hà của bọn họ.

Nam Thành một hai xin chuyển cậu đến ngồi cùng bàn với hắn, thành công rồi mới chịu buông tay. Như vậy thì hai người sẽ dùng chung hộc bàn, nếu cậu xả rác trong hộc bàn của hắn thì cũng sẽ là xả ở hộc bàn của cậu.

Bao nhiêu cách thức trêu chọc của cậu đều bị Nam Thành đánh trả lại một đòn thật đau.

Thật ra thì cũng không đau lắm, cậu rất thích, cậu thích được nắm tay, được ôm và ngồi cạnh Nam Thành.

Có lẽ là hắn cũng đã đoán được tâm tư nhỏ bé này nên dung túng cho mọi trò đùa của cậu, còn nói rằng sẽ phạt cậu bằng cách kèm cặp cho cậu môn toán, bắt cậu học tới bật khóc. Đến tận khi cậu đạt được thành tích tốt ở cuối học kì I năm lớp 10, hắn đã mỉm cười xoa xoa tóc cậu, nhìn cậu khoe khoang.

"Cậu thấy chưa? Tôi đâu phải là đồ ngốc, tôi vẫn có thể làm tốt, những gì cậu dạy tôi đều nhớ hết đấy nhé!"

"Ừ, giỏi lắm."

"Vậy học trò giỏi... thầy có thưởng gì không?"

Trương Nam Thành cao hơn cậu, lúc ngồi vẫn còn cao thế nên mỗi lần nói chuyện hắn luôn phải rũ mắt để nhìn. Bây giờ cũng vậy, hắn nhìn cậu thật lâu sau đó mỉm cười, "Có, cậu muốn thưởng gì?"

Ánh mắt của Phan Trí Nguyên đặt lên đôi môi của Trương Nam Thành thật lâu nhưng vẫn đảo mắt bảo, "Tuỳ lòng hảo tâm."

Hắn tặng gì thì cậu vẫn thích.

Dẫu sao thì cái cậu thích nhất cậu sẽ không thể nhận được.

Trương Nam Thành gật nhẹ đầu, sau đó đột ngột nghiêng đầu thơm lên má làm cho Phan Trí Nguyên giật mình. Đôi mắt xinh đẹp của cậu mở to, ngạc nhiên nhìn hắn.

"Được chưa?" Nam Thành cười, "Hay muốn hôn ở nơi khác?"

"Cậu... cậu..."

"Hửm? Tại sao đại ca của trường chúng ta khi thích người khác lại làm những trò đáng yêu nhỉ? Cậu đi bắt nạt người khác cũng đáng yêu như thế sao? Nếu như vậy, người ta thích cậu thì phải làm thế nào bây giờ?"

Phan Trí Nguyên nghẹn lời nhưng không biết phải nói gì, mặc dù cậu là con trai, thế nhưng cảm giác được người mình thích khen là đáng yêu hóa ra cũng không tệ lắm. Hắn nói phải, cậu đường đường là đại ca mà, sao cứ e thẹn ngại ngùng mãi như vậy được?

Thế nên cậu hất cằm, ra lệnh, "Chưa đủ, hôn thêm đi."

Nói rồi chọt vào má mình, "Hôn ở đây này."

Trương Nam Thành phì cười ôm lấy mặt cậu hôn hôn lên môi làm cho gương mặt cậu một lần nữa đỏ lên. Cảm thấy mình quá yếu thế rồi, cậu bỏ qua xấu hổ mà ôm lấy cổ hắn, hôn hôn lên má của hắn vài cái, không biết rằng hai cánh tai của mình đang đỏ bừng bừng.

"Đại ca nhỏ, cho anh theo đuổi em nhé?" Nam Thành rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, hắn khẽ hỏi.

Phan Trí Nguyên vui mừng khôn xiết, cậu gật gật đầu liên tục, bây giờ yêu đương với hắn cậu cũng chịu chứ nói gì đến việc hắn theo đuổi cậu. Nhưng khi đó cậu không suy nghĩ được gì nhiều, cậu chỉ biết Nam Thành cũng thích cậu, học sinh giỏi thích cậu.

Mãi sau này cậu mới biết hắn cũng thích cậu lâu rồi, thích cậu nên mới bắt nạt cậu, thích cậu nên mới vì cậu mà đánh nhau, giúp cậu giấu ba chuyện vào viện rồi tự mình chăm sóc cho cậu, thích cậu nên mới nắm tay, muốn chuyển cậu tới chỗ hắn ngồi.

Chỉ hai ngày sau, cậu đã hào hứng chạy đi khoe với Dương Minh, "Tớ và Nam Thành ở bên nhau rồi!"

"Sao? Không phải cậu bảo là cậu ta đang theo đuổi cậu ư?" Dương Minh đang trực vệ sinh thì bị cậu làm cho giật mình.

"Đúng rồi, Nam Thành theo đuổi tớ rồi, hai ngày rồi đó!"

"Hai ngày!? Chỉ hai ngày ư?"

"... hai ngày rồi mà?"

"Sao cậu dễ dãi quá vậy hả!" Cảm giác củ cải trắng mình chăm bẫm bao lâu nay bị con heo kia dễ dàng gặm lấy, Dương Minh với tâm lý là một người cha già chỉ biết gào thét trong đau đớn.

Dương Minh luôn lo rằng hai người đến bên nhau nhanh chóng quá, chỉ sợ cả hai vẫn chưa suy nghĩ thấu đáo, cả thèm rồi chóng chán nhau, trường học lại cấm yêu đương nên nếu như bị lộ ra thì rất phiền phức.

Thế mà cũng ở bên cạnh nhau gần 2 năm, mỗi ngày đều ném cơm chó vào mặt Dương Minh, cho dù cậu có không muốn cũng bị hai người đó mở hàm nhét vào miệng.

Cậu không ngờ bạn thân hổ báo cáo chồn của mình khi bên cạnh Trương Nam Thành lại tỏ ra đáng yêu tới buồn nôn đến như thế.

Vậy mà vẫn không tránh khỏi kết cục phải chia tay, bởi vì tình yêu thời cấp ba vốn dĩ vô tư không vụ lợi, cũng vì vậy mà nó cũng chỉ có thể dừng lại khi thời thanh xuân cấp ba của hai người kết thúc.

Cả bàn ăn đứng dậy chào ông chủ tương lai của Zeal Group, đạo diễn là người cười to nhất cũng là người nhanh chân tiến lại chào đón ông chủ trẻ kia. Diễn viên Lâm và cả Linz cũng nở một nụ cười, mỗi người một câu chào hỏi. Riêng Phan Trí Nguyên vẫn đứng sững ở đó, cổ họng nghẹn lại không thể thốt lên lời.

Hình dáng khi xưa in sâu trong tâm trí cậu, trước đây khiến cậu mê đắm, hiện tại vẫn luôn khiến cậu nhớ nhung bây giờ xuất hiện trước mắt. Hắn trưởng thành rồi, từng đường nét trên mặt đã sắc hơn khiến hắn thêm phần đẹp trai, khí chất ngời ngợi làm người khác vừa nể vừa sợ.

Mái tóc vuốt keo lịch lãm, đôi mắt một mí lạnh lùng. Cơ thể cao lớn với bờ vai rộng rãi rắn chắc sau lớp áo vest, vòng eo hẹp và đôi chân thẳng tắp trong quần âu trên giày da đen bóng.

Vừa cao ngạo, vừa rực rỡ cũng lạnh lùng mang theo khoảng cách.

Học thần của năm đó lớn rồi, người năm đó khóc ở trước cửa nhà cậu, bảo rằng không thể sống thiếu cậu cuối cùng vẫn có thể sống mà không có cậu. Người đó bây giờ đã có một cuộc sống tốt đẹp mà bao nhiêu người ao ước, không còn lầm đường lạc lối nữa. Đột nhiên cậu lại cảm thấy may mắn vì khi đó cậu đã mạnh mẽ như thế.

May mắn vì người cậu yêu đã sống một cuộc sống tốt hơn cậu, hạnh phúc hơn cậu, không vì cậu mà sa vào bùn lầy.

Trương Nam Thành của năm 24 tuổi cũng đã chẳng giống như Trương Nam Thành của năm 18 tuổi, là Nam Thành của cậu nữa.

Thấy mọi người đều đang nhìn mình vì sự yên lặng bất thường, cả Trương Nam Thành cũng tò mò nghiêng đầu nhìn sang, mi tâm hơi chau lại vì khó hiểu. Trí Nguyên nuốt khan, nắm chặt tay học theo mọi người cất lời, "Chào... giám đốc Nam Thành."

Cậu không rõ cảm xúc của Nam Thành sau bao nhiêu năm gặp lại cậu là như thế nào.

Nhưng Trương Nam Thành không để tâm tới câu chào của cậu, hắn cùng đạo diễn Lý ngồi vào bàn. Nam Thành ngồi đối diện cậu, bên cạnh hắn là đạo diễn Lý và Linz, Lâm Bảo ngồi ở bên cạnh cậu.

Đạo diễn cùng hắn trò chuyện, giọng nói của Nam Thành trầm hơn so với trước đây, ngữ điệu thoải mái đôi khi mang chút đùa giỡn nhưng người khác không thể nào cười nổi vì căng thẳng. Lâm Bảo thi thoảng sẽ xen vào câu chuyện, Linz cũng vui vẻ góp lời, nhưng Trí Nguyên chỉ biết cúi thấp cậu không dám lên tiếng.

"Có được sự tài trợ của Zeal đó là vinh hạnh của chúng tôi." Lâm Bảo rót cho Trương Nam Thành một ly rượu, "Chúng tôi sẽ làm hết sức, hy vọng bộ phim sẽ thành công."

"Bộ truyện tranh đã rất thành công rồi, kịch bản cũng đã có thêm vào những tình tiết khá thú vị so với nguyên gốc. Tôi có cảm giác rất tốt về bộ phim này, với lại, nam chính và nam phụ của chúng ta rất đẹp trai mà?" Linz mỉm cười nhìn sang hai người rồi lại nhìn vị tổng giám đốc của Zeal.

Thật ra trong lòng cô cũng có chút xuýt xoa, tuy rằng trong giới giải trí này cô cũng đã có tiếp xúc qua nhiều với các nam idol hay nam diễn viên đẹp trai, thế nhưng vẻ đẹp của vị tổng giám đốc này vẫn khiến cô phải cảm thán một phen. Vẻ đẹp của thiếu gia nhà giàu có tiền là đây sao?

Trương Nam Thành nói chuyện một lúc thì quét mắt nhìn sang người ở đối diện mình, thế nhưng vẫn chỉ có thể thấy được mái tóc đen nhánh ấy. Ngón tay hắn gõ gõ nhẹ lên bàn, giọng nói trầm trầm cất lên.

"Diễn viên Trí Nguyên đóng vai nam phụ, một người chung thuỷ và si tình sao?"

Phan Trí Nguyên giật mình, không ngờ lại bị gọi đến nên cậu lúng túng nắm chặt tay rồi ngẩng đầu nhìn Trương Nam Thành, "Vâng."

Sau đó không rõ có ý gì mà hắn lại bật cười, "Cậu có đóng được không?"

"... sao ạ?" Trí Nguyên ngơ ngác.

"Không phải là tôi có ý xem thường khả năng diễn xuất của cậu, thế nhưng..." Nam Thành nhìn thẳng vào mắt của Trí Nguyên, "Yêu chung thuỷ không dễ dàng gì, liệu cậu Nguyên đây có hiểu rõ về nó để diễn xuất không?"

"..."

"Cậu đã từng yêu ai chưa nhỉ?"