Hậu Lệ Tử Mộng

Quyển 1 - Chương 5: Tuyển Trắc Phúc Tấn

Các cô nương thấy Thân vương với phúc tấn tình nồng liền cảm thấy khó xử mà không dám nhìn thẳng hắn. Phùng cô cô ra hiệu bắt đầu buổi tuyển tú.

“Na Mộc thị Chính Hoàng kỳ, nữ nhi của Tuần phủ mang hàm Bộ binh thượng thư Na Mộc Lưu, tuổi 16”

Huệ Tâm liền bước lên một bước, nàng toát lên vẻ đằm thắm khó tả.

Nhàn phúc tấn nghe thế liền có chút sững người kèm chút hoang mang, Na Mộc thị xuất thân dòng dõi danh môn, tổ tiên làm quan bao đời, có thể thấy ngay từ nhỏ vị cách cách này đã có một gia thế hoàn hảo của một tiểu thư khuê các, đủ tiêu chuẩn trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ, nếu cô ta vào phủ nếu có chút may mắn hạ sinh a ca thì quả thật vị trí đích phúc tấn của Tử Yên không chừng cũng sẽ không giữ được.

Triết thân vương khó chịu nhìn qua ngạch nương của mình: “Dòng tộc Na Mộc thị nằm trong thượng tam kỳ thuộc Chính Hoàng kỳ, thân phận cao quý đáng lẽ phải chờ năm sau tới buổi tuyển tú của trưởng tử là Đại a ca Triết Hữu, tại sao lại tới buổi tuyển tú nạp thϊếp như vậy? Còn nữa chính thê của con chỉ là Chính bạch kỳ, nạp thϊếp có xuất thân cao quý như vậy con thật sự không muốn nạp vào phủ”.

Hân quý phi cười nhẹ, rồi giọng điệu có phần thư thả: “Dù xuất thân cao quý đã sao, chính thê thì mãi là chính thê, thϊếp thất phải chịu sự quản giáo của chính thê, đâu phải ai xuất thân cao quý đều định sẵn làm thê làm thϊếp của trưởng tử dòng tộc Ninh La Nữu Lộc thị ta đâu chứ, đã chịu đến buổi tuyển tú thì cũng phải chịu có thể làm đích phúc tấn hoặc là trắc phúc tấn hoặc là không được chọn, quyền lợi của mỗi người là ngang nhau chỉ phải coi vận của ai may mắn”.

Hắn liền phản bát: “Xuất thân thϊếp thất cao quý, nhi thần chỉ e ngại sẽ sinh ra việc không biết chừng mực”.

Hân quý phi chỉ chậm rãi bảo: “Con lại nghĩ quá xa rồi, ở đây đều là những tiểu thư khuê cát, nếu thật có tâm can như vậy…”, Quý phi nói chỉ nữa chừng lại đảo mắt nhìn dàn tuyển tú: “Chuyện con lo là chuyện tương lai, nhân quả tuần hoàn, sao có thể nói trước chứ, ngạch nương chỉ muốn nói là chọn nhiều cũng được chọn ít cũng được nhưng phải chọn”.

Phúc Nạp Tử Yên thấy không khí căng thẳng liền khẽ nói với thân vương: “Chàng mau hỏi tên của nàng ta đi”, Vương gia chiều theo ý của thê tử mình: “Nàng tên gì?”

Nghe hỏi Huệ Tâm liền nói: “Thần thϊếp Na Mộc thị tên Huệ Tâm”. Nhàn phúc tấn thấy nàng ta e lệ như thế liền nhớ đến bản thân mình cũng từng như thế bèn khen: “Đúng là người giống như tên, xứng câu “Dương chi bạch ngọc” nhẹ nhàng thanh khiết”.

“Tạ phúc tấn khen ngợi”.

“Càng nhìn Huệ Tâm nhi thần càng nhớ đến lần gặp đầu tiên gặp Tử Yên nàng cử chỉ rất dịu dàng nhưng vì là con nhà võ tiếp nhận binh khí từ nhỏ lâu dần sẽ có khí thế đặc trưng là khá mạnh mẽ "võ biền thô thiển". Tuy nhiên, trong cuộc sống thường ngày ở phủ đệ, phúc tấn lại có lối nói chuyện nhu mì, nhỏ nhẹ, từ “thanh khiết” nhi thần thấy hợp với phúc tấn hơn còn cách cách này chỉ là “Sát na phương hoa”[2] mà thôi”. .

[2] Vẻ đẹp trong một khoảnh khắc.

Nhàn phúc tấn liền nhìn phu quân của mình ra ý không thích: “Công công, tiếp tục đi”.

“ Cao thị Tương Bạch kỳ, nữ nhi của Hộ bộ thị lang Cao Mã Vũ, tuổi 15”.

Ninh Tư bước lên một bước, phong thái thật có chút giống với Nhàn phúc tấn nhưng đôi lúc cũng không giống.

Triết Viễn nhìn cách cách Cao thị nảy giờ không rời rồi lại quay qua thê tử mà rằng: “Vị cách cách này da trắng sáng, ngũ quan thanh tú, lại còn toát vẻ lanh lợi, càng nhìn càng thấy thích, nàng tên gì?”.

“Thần thϊếp tên Ninh Tư, xin bái kiến Hân quý phi nương nương, Thân vương, Nhàn phúc tấn”, Ninh Tư nghe vậy chỉ có thể tỏ ý cười lanh lẹ thỉnh an, không thận trọng như Huệ Tâm, Cao thị cứ ngây ngô khiến ánh mắt các cách cách nhìn nàng ta cũng không còn vẻ xem thường mà chuyển qua lo sợ, Thân vương đã nói thế không phải là chọn vị cách cách này rồi sao.

Triết thân vương bèn bật dậy: “Buổi tuyển tú đến đây thôi, đưa hoa và túi thơm đến đây”. Hắn nhìn vào khay đựng túi thơm rồi chỉ lấy một túi thơm mà tiến lại gần Ninh Tư: “Túi thơm này ban cho nàng, ta chọn nàng làm Trắc phúc tấn của ta”.

Ninh Tư hạ thấp người: “Tạ vương gia”, Triết Viễn quay người đi: “còn lại đều ban hoa”.

Huệ Tâm nghe vậy liền thất vọng, nàng lại không ngờ bản thân mình lại không được chọn, Hân quý phi liền tức giận: “Triết Viễn, con chỉ định chọn một mình cách cách của Cao thị hay sao?”

Triết thân vương liền quay người lại: “Cách cách ở đây không phải xuất thân Chính Hoàng Kỳ thì cũng là con nhà quan chức cao vọng trọng, nếu sau vào phủ có phạm lỗi sẽ làm cho Đích phúc tấn của con khó xử trong việc xử phạt, ngạch nương à vuốt mặt cũng phải nể mũi, con không muốn phủ đệ của mình đang yên ổn lại nháo nhào. Tử Yên chúng ta đi thôi”.

Hân quý phi tức giận đứng bật dậy định dạy cho con trai mình một bài học nhưng cô cô bên cạnh đã níu lại ra hiệu bà hãy giữ bình tĩnh. Na Mộc Huệ Tâm cảm thấy rất xấu hổ khi cự tuyệt như vậy nhưng chỉ dám âm thầm rơi nước mắt.

Đến tối. Hân quý phi được triệu đến Dưỡng Tâm điện. khi bà bước vào vẫn thấy Hoàng thượng đang bận làm gì đó liền nhẹ nhàng đi đến: “Thần thϊếp xin thỉnh Hoàng thượng vạn an”.

Hoàng thượng ngẩng đầu lên: “Hôm nay là ngày tuyển tú cho Triết thân vương, nó đã chọn được ai chưa?”

Bà vừa nói vừa đi đến bên cạnh Hoàng đế: “Nói ra thần thϊếp lại thấy giận trong người, Triết Viễn đến buổi tuyển tú như dạo chơi vậy, khiến thần thϊếp cảm thấy không vui”.

Hoàng thượng nhìn bà nhếch mép cười: “Thì nó cũng đã chọn được một người làm Trắc phúc tấn rồi, nàng còn khó chịu chuyện gì chứ?

Hân quý phi lộ vẻ buồn bã: “Hoàng thượng còn nhớ chuyện chúng ta bàn chọn ai làm đích phúc tấn cho Triết Viễn không, lúc đó thần thϊếp đã nhắm trúng cách cách của Na Mộc thị là con gái của Na Mộc Lưu nhưng vì thương con nên thần thϊếp mới chiều theo ý nó lập Phúc Nạp thị làm đích phúc tấn, thần thϊếp thật sự mong muốn vị cách cách đó làm Trắc phúc tấn của con trai mình”.

Hoàng thượng cầm lấy tách trà uống cho thấm giọng: “Tính khí Triết Viễn xưa nay thận trọng, nó không chọn vị cách cách đó thì chắc hẳn cũng có lí do của riêng nó”.

Hân quý phi khẽ nhìn Hoàng thượng: “Thần thϊếp cũng là lo nghĩ cho đại cuộc, dòng tộc Na Mộc thị là trọng thần trong triều ta, nếu con gái họ được gả cho Triết Viễn thì không phải Na Mộc thị càng cống hiến hết mình cho gia tộc ta hay sao, đây là hôn nhân mà cả hai đều có lợi”.

Hoàng thượng đặt tách trà trên bàn: “Triết Hữu là trưởng tử, nếu có gả thì cũng phải gả cho trưởng tử đâu đến phần thứ tử như Triết Viễn được hưởng”.

Bà liền đáp: “Triết Hữu từng có xích mích với Na Mộc Lưu vì chuyện chuẩn binh liệu hắn có bằng lòng gả con gái cho không? Hắn chỉ có duy nhất một con gái nên sẽ cưng yêu hết mực, Triết Viễn là người đàng hoàng sẽ không đối xử tệ với Huệ Tâm thì không phải hắn càng yên tâm xông pha sao?”

Lòng của Hoàng thượng đã có chút giao động bởi lời nói của Hân quý phi bèn lập tức nói: “Na Mộc Lưu chấp nhận cho con gái đến buổi tuyển tú của Triết thân vương có lẽ đã ngầm đồng ý gả con gái cho Triết Viễn. Nếu Triết Viễn không chọn, trẫm sẽ tận tay viết thánh chỉ ban hôn”.

Triết Viễn biết tin liền không vui, trong buổi tuyển tú hắn đã miễn cưỡng chọn một người thế mà còn bị ép chọn thêm một người nữa, trong phủ treo đầy đèn l*иg đỏ liền bị hắn quát: “gỡ hết xuống! Chỉ là thϊếp thất vào phủ cần gì phải dùng màu đỏ đậm chứ!”

Tử Yên thấy ồn ào liền đi ra thì đã thấy hắn ném hết đèn l*иg: “Vương gia! Vương gia đừng làm vậy mà!”

“Trong phong tục người được hưởng chế độ đại hôn chỉ có nguyên phối chính thê, thϊếp thất vào phủ chỉ cần mang áo hỷ bước vào dâng trà cho chính thê mà thôi, áo hỷ cũng phải lựa màu nhạt nhất”, tiếng hắn càng lúc càng cao dần cho thấy Triết Viễn đã thật sự tức giận.

Nhàn phúc tấn hiểu được tâm trạng của hắn liền dịu dàng an ủi: “Vương gia, Trắc phúc tấn xuất thân danh môn nếu không làm chỉnh chu nhất thì sẽ không hay, không chỉ phải đeo đèn l*иg đỏ mà còn phải dán chữ hỷ, dùng kiệu 8 người khiên…”

“Nếu làm vậy thì quá thiệt thòi cho nàng. Không được, phải có tôn ty, trắc phúc tấn được rước về chỉ được ngồi kiệu 6 người khiên, trang trí trong phủ chỉ cần đèn l*иg đỏ nhạt”

Tử Yên thấy phu quân của mình kiên quyết như vậy cũng bèn thuận theo.

Triết Viễn chỉ định phái người đến phủ của hai cách cách để đưa họ về không cần phải hành lễ nghi rườm rà. Nhưng Tử Yên đã khuyên nhũ vì dù sao cách cách Na Mộc thị và cách cách Cao thị đều xuất thân danh môn nếu người đến chỉ có thị vệ rước về thì quả là không hay nên cô đã phái thêm vài ma ma đến đó. Thân vương thấy thê tử mình biết lo lắng chu toàn liền mỉm cười hài lòng.

Vào ngày đại hỷ, hai cách cách ngồi nào kiệu hoa 6 người khiên được các thị vệ dẫn đường đến phủ Triết thân vương. Vương gia cùng với Phúc tấn đều mặc y phục màu đỏ ngồi ở chính điện mà chờ đợi các cách cách được đưa vào phủ.

Tuy cả hai vào phủ đệ cùng một ngày nhưng vẫn có sự khác biệt, vì Na Mộc thị xuất thân danh giá hơn nên hỉ phục của cô cũng có phần thời thượng hơn, trâm cài đầu cũng và dạng điểm thuý đắt tiền, y phục thì thêu chỉ nổi chỉ vàng chỉ bạc, đến cả khăn trùm đầu nàng ta cũng có phần tinh xảo hơn.

Cả hai cùng tiến vào chính điện để hành lễ với Vương gia và phúc tấn.

Nhàn phúc mỉm cười hiền hậu nhìn hai vị cách cách mới: “Sau này chúng ta đều là người một nhà, cùng hầu vương gia, ta không mong gì hơn là chúng ta tình như tỷ muội không phân trước sau”.

Tỳ nữ A tiệp bưng hộp đựng trăm ra, Phúc tấn liền bảo: “Đây là của hồi môn nhà Phúc Nạp thị cho ta lúc ta thành thân, nay ta dành tặng lại cho hai muội coi như gắn kết tình cảm, chúng chỉ là cây trâm cài bằng vàng được điểm xuyến ít hạt trân châu mong các muội không chê”.

“Thần thϊếp đa tạ phúc tấn”.