Hậu Lệ Tử Mộng

Quyển 1 - Chương 3: Đại Hôn

Vài ngày sau, Triết thân vương có mẫn thân là Hân quý phi (Mộc Đô Lư thị) được triệu đến cung Vĩnh Hòa cung.

Tại Vĩnh Thọ cung, Hân quý phi đang vuốt ve con mèo mình thì nghe thấy tiếng truyền của thái giám báo “Triết Thân vương đến” liền mừng đi đến chính điện. Triết Thân vương Triết Viễn uy thái đi vào Vĩnh thọ cung.

Hân quý phi cầm tách trà lên thư thái bảo: “Hoàng thượng đã bảo với ngạch nương con cũng đến tuổi lấy vợ, nên cần gấp rút chuẩn bị, đã có vài cái tên sáng giá được chọn, là con của đại thần Phúc Nạp thị tên Tử Yên. Dòng tộc này thuộc thượng tam kỳ nhiều đời, là trọng thần trong triều ta”.

Hắn có chút chần chừ rồi cũng mở miệng: “Theo nhi thần biết Phúc Nạp thị thuộc Thượng tam kỳ Tương Bạch kỳ, nếu gã cho con liệu có ổn”.

Quý phi biết hắn lo ngại bèn ân cần: “Hoàng thượng đã có ý ngạch nương chỉ biết tuân theo, các a ca công chúa khác vẫn còn nhỏ sẽ không có việc ganh ghét, con không cần phải lo”.

Triết thân vương trong lòng đã có người nhung nhớ là vị cô nương mà cậu đã gặp ở Di trường mộc lan nên cứ cố gắng tìm cách trốn tránh. Thấy thái độ của con mình bà chỉ cười nhẹ: “Ngạch nương biết con đang tìm lý do để trốn tránh, vậy ngạch nương cũng sẽ nói cho con biết, việc con để ý tới cô nương ở Di trường mộc lan, ngạch nương đã cử người điều tra, đã tra được cô ta là con của Phúc Nạp thị tên Tử Yên, coi như đã thành toàn cho con”.

Như không tin vào tai mình hắn liền hỏi lại: “Ngạch nương nói thật sao?”

Hân Quý phi chỉ mỉm cười gật đầu. Nhận được cái gật đầu đó của bà, Triết Viễn liền hài lòng đa tạ Hân quý phi: “Nhi thần cảm tạ ngạch nương nói giúp”.

Hân quý phi cười qua loa rồi tiễn hắn về. Mộc Đô Lư thị đứng trước cổng nhìn theo bóng dáng con trai mình: “Sao Hoàng hậu tâm tình tốt đến vậy, nói giúp Triết Viễn trước mặt Hoàng thượng cơ chứ?”. Cô cô đứng bên cạnh thấp giọng đáp: “Nô tỳ không biết, chắc cũng vì không còn ai thích hợp hơn Triết thân vương”.

Hân quý phi cười nhạt: “Lần này ban hôn còn phong Triết Viễn làm thân vương ban hiệu Triết, chắc cũng muốn cách cách Phúc Nạp thị gả đi một cách hoành tráng nhất. Nào! Đến cung của Hoàng hậu để cảm tạ thôi”.

Hắn trên đường về phủ đệ không ngừng vui mừng mà thầm nghĩ “cuối cùng ta cũng rước nàng về nhà, làm vợ của ta, cùng mang họ Ninh La Nữu Lộc, cả đời này vững kết đồng tâm”.

Khải Tường cung thật sự rất yên tĩnh, ngoài việc âm thanh đung đưa theo gió, lạnh lẽo đến nao lòng.

“Hân quý phi giá đáo!”

Cung nữ khuỵu chân hành lễ, Hoàng hậu nghe tiếng truyền cũng không vội ra tiếp đón, nhưng nếu không ra gặp mặt thì cũng không được nên Hoàng hậu bèn đi tới chính điện: “Hân quý phi đột nhiên tới đây không biết có chuyện gì không?”. “Thần thϊếp xin thỉnh an Hoàng hậu!”, Quý nhúng người hành lễ.

Quý phi chầm chậm ngồi xuống ghế, gương mặt cười tươi: “Thần thϊếp đến đây cũng là muốn cảm tạ người một tiếng, chuyện nương nương đã giúp Triết Viễn có được mối hôn sự tốt”.

Hoàng hậu liếc nhìn một cái: “Hân quý phi tại sao lại nghĩ là bổn cung nói giúp chứ? Phúc Nạp thị là dòng tộc danh môn còn có sự thân thiết với dòng tộc của bổn cung, nói giúp cho Nhị a ca của cô thì bổn cung có lợi gì chứ?”

Tin tức từ thái giám hầu điện truyền ra sao mà sai được, dù không nói trực tiếp cũng là gián tiếp nói: “Hiền quý phi nghĩ bản thân có Đại a ca bên mình nên không biết đúng sai với người, cô ta có bản lĩnh thuyết phục Hoàng thượng kêu Đại a ca cầu thân Hãn Na Đát thị, lúc đó người không muốn cô ta được lợi thì cũng đâu có được, dù sao Triết Viễn không được Hoàng thượng để ý lắm, dù để thần thϊếp được lợi thì cũng không khiến nương nương lo sợ, cũng sẽ khiến Hiền quý phi không đạt được mục đích”.

Động tác uống trà đã khựng lại, Hoàng hậu chỉ nhẹ buông lời: “Hân quý phi nói vậy là có ý gì đây? Đại a ca, Nhị a ca, Tam a ca đều đủ tuổi thành thân, Đại a ca nhiều thê thϊếp Hoàng thượng cảm thấy nếu để cô nương nhà Phúc Nạp thị gả vào đó quả là chịu nhiều thiệt thòi, Tam a ca là do Hoàng thượng đã gạch bỏ từ trước, thì chỉ còn lại Triết Viễn nhà cô thôi”.

Hoàng hậu muốn chối bà cũng chẳng muốn ép: “Hoàng hậu nương nương nói thế thì thần thϊếp nghe vậy, sau này Tứ a ca thành thân thần thϊếp nhất định sẽ đề cử người tốt nhất cho người”.

Hoàng hậu lấy khăn chậm nhẹ cánh mũi: “Triết Minh còn nhỏ khoan nói đến việc này, Hoàng thượng và bổn cung sẽ định đoạt chuyện chọn phúc tấn cho nó, sao đến lượt phi tần quản chứ”. Hân quý phi bật cười: “Đó là điều đương nhiên, thần thϊếp chỉ mong Phúc Nạp thị làm trong bổn phận hầu chồng dạy con, chứ không phải là,... Cũng không còn sớm nữa thần thϊếp xin phép hồi cung”.

Quý phi đi xa, Hoàng hậu cười lạnh một tiếng: “Hân quý phi quả là rất đa nghi, nhưng Phúc Nạp thị không phải là người của bổn cung, cô ta gây khó dễ cho Phúc Nạp thị chỉ khiến tình mẫu tử càng thêm xa cách, Hân quý phi không trọng tình lại sinh ra đứa con trọng tình, e là Hân quý phi phải đau đầu dài dài”.

Được sự chỉ hôn, cả cung bận rộn trang trí, chữ đỏ, đèn l*иg đỏ, khăn lụa đỏ, tiếng cười nói rộn ràng khắp muôn nơi mừng một ngày đại hỷ.

Thời nhà Ninh, tường của phòng tân hôn vẫn giữ nguyên màu chỉ riêng trước cửa treo hai chiếc đèn l*иg đỏ thật lớn đối xứng hai bên. Trên cửa là chữ Hỷ lớn màu vàng viết trên giấy đỏ, phía trên là một chữ thọ viết theo thể thảo thư, hai bên cửa là hai câu đối chúc phúc cho tân lang và tân nương. Xung quanh phòng tân hôn, ở các góc và các con đường đều có dán những chữ hỷ, ngụ ý may mắn.

Vào ngày đại hỷ, Triết Viễn quần áo chỉnh tề mang sắc đỏ nổi bật, oai dũng cưỡi trên lưng con ngựa hào hứng cùng đoàn rước dâu tiến thẳng về hướng của Phúc Nạp thị.

Tân lang và tân nương cùng bái lạy ba mẹ của tân nương. Nhạc phụ nhạc mẫu cũng cảm thấy nghẹn ngào khi con gái của mình xuất giá nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười thật tươi.

Tử Yên khoác trên người bộ hỷ phục màu đỏ thêu chỉ bạc chỉ vàng, kỳ đầu được làm rất cầu kỳ đã thế nàng còn được ngồi trên kiệu 8 người khiêng để thể hiện sự cao quý. Tiếng nhạc vui tươi được nhạc công thổi vang khắp trời báo hiệu ngày lành, hàng dài phía sau là sính lễ và của hồi môn, tổng thể cực hoành tráng. Triết Viễn cưỡi ngựa dẫn đường, bá tánh hai bên thấy đám cưới náo nhiệt liền ra xem, trên nét mặt của họ đầy sự vui tươi, như trời đất dung hòa chúc cho tân lang tân nương bách niên giai lão.

Phúc Nạp Tử Yên được ma ma dẫn từ kiệu ra, đầu trùm khăn đỏ che đi khuôn mặt xinh đẹp, nàng cùng vương gia bước vào trong cung Vĩnh Thọ.

Nhất bái thiên địa!

Nhị bái cao đường!

Phu thê giao bái!

Dâng trà!

Tân nương dâng trà cho phụ thân phụ mẫu của chồng mình rất cẩn thận, cô nhẹ nhàng cất giọng: “Nhi thần xin mời Hoàng thượng, ngạch nương dùng trà”.

Hoàng thượng lẫn Hân quý phi đều mỉm cười một cách hài lòng. Hoàng thượng ra hiệu cho công công lấy đồ vật mà người dành tặng cho con dâu. Tương công công lấy ra hộp đựng bộ trang sức điểm thuý, cười nói: “đây là bộ trang sức được phương Nam cống nạp, quý giá vô cùng, do Hoàng thượng đích thân chọn lựa”.

Phúc Nạp Tử Yên có chút vui mừng cúi thấp người cảm tạ tấm lòng của Hoàng thượng.

Gian động phòng của Triết thân vương hiển nhiên xa hoa hơn dân thường rất nhiều, nhưng cũng không thể thiếu tập tục dán chữ song hỷ và câu đối chúc mừng. Màu sắc trong phòng vẫn là màu đỏ truyền thống. Trên giường tân hôn sẽ có một bộ chăn đệm màu đỏ "bách tử" được thêu hình một đứa trẻ thần thái phi phàm có ngụ ý "đông con nhiều phúc".

Lễ cưới đã kết thúc, tân nương đã ngồi trong phòng chờ đợi tân lang làm nghi thức động phòng hoa trúc. Triết Viễn đi vào thấy người mình yêu đang ngồi yên vị trên giường liền dâng lên cảm giác hạnh phúc khó tả. Sau khi vén khăn đội đầu của Tử Yên ra, hắn bèn cùng ngồi kế bên tân nương của mình trên giường hỷ, một nữ hầu dâng lên một khay đựng những cái bánh trắng trẻo nhân đậu xanh.

Nàng nhẹ nhàng cầm lấy chiếc bánh bỏ vào miệng nhai một hồi thì đột nhiên thốt lên: “Còn sống à?”. Điều này khiến vương gia cùng các tỳ nữ cười ngất. A Tiệp là cung nữ được chỉ định theo hầu phúc tấn, là người sớm đã sống trong cung nên rất hiểu biết lễ nghi mà khẽ nói với phúc tấn: “Cần lắm câu này của phúc tấn”.

Vương gia thấy sự ngây ngô của phúc tấn liền cười nhẹ bảo: “Phúc tấn bảo sinh đương nhiên sẽ sinh, nàng sẽ sinh cho trẫm một a ca trắng trẻo mập mạp, một công chúa hiền dịu được chứ?”. Tử Yên ngại ngùng khẽ gật đầu đồng ý.

Sau đó cung nữ sẽ lấy đệm và lập bàn tiệc, lúc này tân lang tân nương cùng uống rượu và ăn mì xong, Phúc Nạp thị sẽ theo quy tắc truyền thống trút bỏ xiêm y trước rồi lên giường, sau đó Triết thân vương mới cởi bỏ y phục lên sau.

Hắn ngồi bên cạnh nhẹ cầm lấy tay của Tử Yên mà thỏ thẻ: “Nàng là nguyên phối chính thê của ta, sau này ta sẽ không khiến nàng phải chịu ấm ức càng không khiến ai có thể xen vào chuyện tình của chúng ta”. Tử Yên không vội tin vào lời hắn nhưng cũng tỏ ý cười mà đáp: “Phu quân nói rồi đó nha, chỉ có thϊếp là nương tử của người”.

Triết Viễn vội ôm nàng ta vào lòng: “Ta hứa”.