Nếp nhăn trên khóe mắt càng kéo căng hơn.
Kỷ ma ma chỉ có thể cười khổ: "Là Hoàng ma ma bên người Tiêu phu nhân đích thân đến truyền lời, nô tỳ cũng không dám ép buộc, đành phải trở về bẩm báo."
Giang phu nhân nghe thấy ba chữ Tiêu phu nhân thì sắc mặt thay đổi, có vẻ khϊếp sợ. Song, bà phản ứng kịp, lại càng tức giận hơn, hừ nói: "Tiêu gia... Hừ!"
Giang đại nhân ở một bên không nói gì bây giờ lại nói: "Trưởng tử của Tam điện hạ bắn tiếng muốn chọn thư đồng, lão phu còn muốn để Đông Đông làm thư đồng. Vậy thì..."
Ông không nói hết, lại nuốt xuống khẽ nói: "Sao lại thân thiết với Tiêu gia thế?"
Đương nhiên Giang phu nhân cũng biết chuyện này, cũng thấy vô cùng bất mãn, tức giận trách cứ Kỷ ma ma: "Bảo ngươi làm chút chuyện mà không làm được gì cả, không phải chỉ là ăn uống thôi sao. Ngươi đi phân phó phòng bếp làm, ngày mai đưa đến Thái học viện dỗ dành tiểu thiếu gia trở về, biết chưa?"
"Vâng, nô tỳ đi suy nghĩ." Kỷ ma ma vội vàng gật đầu, cười nói: "Đầu bếp nhà chúng ta hiểu rõ nhất khẩu vị của tiểu thiếu gia, tất nhiên có thể đưa tiểu thiếu gia về."
Vì lung lạc Đông Đông, Giang gia trả rất nhiều tiền mời ngự trù đã về hưu từ trong cung về nấu cơm. Trước đó là như thế, dần dần giữ Đông Đông lại đến mức ở Giang gia lâu dài. Nếu không phải vì đứa nhỏ này rất thích Tiêu Hoài Đình thì mấy ngày trước cũng sẽ không trở về!
Hơn nửa giờ Tỵ.
Trong khoảng thời gian này thời tiết tươi sáng, gió thu mát mẻ không hề nóng.
Nhưng Yến Thu Xu lại chóng mặt, phải chớp mắt mấy lần mới miễn cưỡng mở mắt được.
"Cô nương, có phải cô nương không khỏe không? Không thì mời đại phu đến xem sao?" Thủy Mỗi vô cùng lo lắng, nhìn dáng vẻ nàng hơi tiều tụy.
Yến Thu Xu ngáp một cái, lắc đầu: "Không cần, ta không sao."
Chỉ là hôm qua thức đêm.
Không phải nàng chủ động thức đêm, mà là nàng suy nghĩ cả đêm, sao có thể khiến Tiêu Hoài Đình không chết, Tiêu gia không bị diệt vong?
Yến Thu Xu không nghĩ ra được, nàng chưa từng trải qua chuyện tranh đấu ở cổ đại. Thế giới cũ nàng ở quá hòa bình, nhiều nhất chỉ là cung tâm kế trong chốn văn phòng, nhưng chuyện kia ở trong thời đại này chỉ là trò trẻ con.
Nàng cảm thấy bất đắc dĩ, trong đầu nghĩ ra rất nhiều cách nhưng đều thất bại. Nàng thϊếp đi như thế, ai ngờ suy nghĩ một chút buổi tối lại nằm mơ, mơ thấy giây phút Tiêu Hoài Đình chết.
Cảnh tượng trong mộng vô cùng hư ảo, chỉ có thiếu niên tuấn lãng kia mặc khôi giáp, dung nhan tuấn tú gầy đến mức gương mặt hóp vào, đôi mắt vẫn còn kiêu ngạo lại ẩn giấu tuyệt vọng. Đối mặt với vô số mũi tên đâm về phía mình, chàng phí sức vung kiếm ngăn cản, cuối cùng vẫn thất bại. Chàng bị bắn trúng, thân thể run lên, máu tươi bắt đầu nhuộm đỏ ngực...
Yến Thu Xu bị dọa liều mạng nhắm mắt, nàng tỉnh táo lại mở to mắt, trái lại càng không ngủ được.
Sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường của con người, nhưng kiếp trước nàng chưa từng tiếp xúc với người chết trẻ, ngoại trừ chính nàng không may, gặp phải tai nạn xe cộ.
Sau khi thức dậy, Yến Thu Xu không ngủ tiếp.
Nàng thức đến bình minh.
Nàng từng chết một lần nên vô cùng quý trọng cuộc sống mới của mình, vì không ngủ được nên nàng thức dậy làm bữa sáng.
Không ăn bữa sáng sẽ bị sỏi mật!
Nhất là khi nàng còn trách nhiệm phải chăm sóc cho sức khỏe của Tiêu phu nhân, vì thể nàng làm mì sợi bảo người đưa đến cho Tiêu phu nhân, mình ăn xong lại tiếp tục ngủ.