Tạ Thanh Vận im lặng chờ bà lên tiếng lập tức cười nói: "Mẫu thân rất thích Yến cô nương, Yến cô nương, mẫu thân nhìn có vẻ nghiêm túc nhưng rất tốt, cô nương đừng sợ."
Yến Thu Xu khẽ thở ra, không ghét nàng là được rồi, nàng cũng cong môi cười ngọt ngào, nói: "Chào bá mẫu!"
Tiêu phu nhân giật giật khóe miệng, có lẽ muốn cười nhưng đã lâu rồi bà không cười, khóe miệng cứng đờ, cuối cùng miễn cưỡng nở nụ cười như tượng, nhân tiện nói: "Ngồi xuống đi."
Mấy người nghe vậy gật đầu, thi nhau ngồi xuống.
Tiêu Hoài Đình nghĩ Yến Thu Xu do mình mang về, cố ý chào hỏi một phen, đây cũng là có ý muốn cùng nhau ăn trưa. Tiêu phu nhân chậm rãi nói: "Buổi chiều lão thân không ăn, cho nên lúc này cùng ăn cơm rau dưa, A Xu đừng trách móc."
"Đương nhiên không rồi." Yến Thu Xu đứng dậy nhìn mọi người, cười nói: "A Xu không có vật gì quý giá, chắc là mọi người cũng thường nhìn thấy đồ tốt, nên không muốn phí thời gian đã làm chút đồ uống và thức ăn để tỏ tâm ý."
Lời này vừa nói ra, không khí vui vẻ xung quanh nàng thoáng ngưng tụ, ngay lúc Yến Thu Xu khó hiểu, Tạ Thanh Vận tỏ vẻ có lỗi: "Tâm ý này tốt nhưng phiền muội mệt mỏi rồi."
"Không mệt, muội thích làm việc này." Yến Thu Xu nói.
Tạ Thanh Vận lại cười nói: "A Xu, có điều muội không biết, mấy năm nay mẫu thân không muốn ăn, ăn vô cùng ít, có lẽ phải phụ ý tốt của muội rồi."
Lần này, Yến Thu Xu còn chưa mở miệng, thiếu niên ngồi ngay ngắn bên cạnh đã nói: "Đại tẩu, không sao, A Xu cô nương không để ý đâu. Hơn nữa mẫu thân đồng ý mà, đồ A Xu làm chắc chắn mẫu thân nếm thử, ngộ nhỡ thích thì sao? Ăn nhiều một chút cũng tốt."
Giọng nói thiếu niên réo rắt, đôi mắt hơi sốt ruột nhìn mẫu thân, giống như sợ bà không nể mặt.
Tạ Thanh Vận thấy vậy lắc đầu, che miệng cười nhìn Tiêu phu nhân trêu ghẹo nói: "Mẫu thân, lão Lục đã nói thế, một lúc người phải nếm thử, không thì con trai người tức giận, con dâu không quản được đâu."
Tiêu phu nhân gật đầu: "Ừm."
Tạ Thanh Vận khẽ thở ra nhìn Yến Thu Xu nói: "Vậy nhanh để chúng ta xem đi, không biết chúng ta có phần không?"
"Đương nhiên là có." Yến Thu Xu vội nói, ra hiệu cho Thủy Mỗi và Thủy Lục bưng hộp lên.
Thủy Mỗi đem ra trước, là nước ô mai.
Đầy ắp ấm to, rót cho mỗi người một chén vẫn còn lại rất nhiều, Thủy Mỗi bưng xong thì lui về phía sau đứng một bên hầu hạ.
Giọng nói Yến Thu Xu tinh tế giới thiệu: "Đây là nước ô mai, vị chua ngọt, trước khi ăn cơm uống một chén vô cùng khai vị."
Vừa dứt lời, Tiêu Hoài Đình bưng chén lên: "Nương, đại tẩu, tay nghề của A Xu vô cùng cao minh, lần thứ nhất khi con nếm thử đã kinh ngạc. Mọi người nếm thử đi, chắc chắn sẽ không để mọi người thất vọng."
Nói xong, chàng uống nước như muốn chứng minh đồ Yến Thu Xu làm rất ngon.
Nhưng không ngờ nước này chua như thế!
Chàng hiếm khi ăn chua, cũng chưa từng uống nước chua. Vì không có phòng bị nên bị sự chua này làm cả gương mặt tuấn tú nhăn lại.
Yến Thu Xu: "..."
Người Tiêu gia nghe hắn nói trong lòng vô cùng mong chờ: "..."
Chỉ có hai đứa nhỏ nghe rất thích, chuẩn bị uống, nhưng Tiêu Hoài Đình uống nhanh hơn lại lộ vẻ mặt này dọa đến mức hai đứa bé đưa chén đến bên miệng nhưng không dám uống hết!
Tiêu Hoài Đình không ngờ, đồ uống nhìn bình thường không có gì lạ này lại chua như thế!
Chua đến chảy nước mắt.