Sư Huynh, Thỉnh Nghiêm Túc

Chương 2

02

Edit: Tiểu Đậu Đậu

Nàng cảm thấy giữa nàng và Thẩm Triệt nhất định có nghiệt duyên, bằng không vì sao mỗi lần nàng té ngã đều trùng hợp gặp phải Thẩm Triệt như vậy? Nàng chuẩn bị sử dụng chiêu cũ, sờ bên hông, không xong, té ngã vô số lần trong nhiều ngày, cổ trùng ăn ký ức ngắn đã dùng hết.

Nàng tiếp tục duy trì khuôn mặt lạnh lùng, bình tĩnh lau bùn đất trên mặt.

Thẩm Triệt đưa một cái khăn sạch, hắn cười ôn hòa, nói: “Tô thần y, nàng lau tay.”

“Không……”

Chữ “Dùng” còn chưa nói ra, Thẩm Triệt đã nhét khăn nhét vào trong tay nàng, khi đυ.ng vào đầu của Thẩm Triệt, nàng hơi sửng sốt. Rõ ràng bây giờ là cuối xuân đầu hạ, mà ngón tay hắn rất lạnh.

Nàng nhìn khăn trong tay, khoé môi không khỏi run lên.

Một nam nhi thân cao bảy thước, mà lại dùng khăn tay thêu hoa mẫu đơn, cũng quá diễm lệ và thô tục. Ánh mắt Thẩm tướng cần phải tăng lên nha.

Thẩm Triệt nói: “Tô thần y, tại hạ có một yêu cầu quá đáng.”

Nàng liếc nhìn hắn một cái, tiếp tục bày ra vẻ mặt cao quý lãnh diễm, nói: “Ngươi nói đi.”

“Tô thần y y thuật cao siêu, có thể đến trong phủ ta giúp chữa trị cho A Tiên được không? Gần đây A Tiên luôn buồn bã ỉu xìu, biểu tình uể oải, ta đã tìm rất nhiều đại phu, nhưng không ai xem trọng A Tiên. Mà A Tiên đối với ta cực kỳ quan trọng, còn mong thần y giúp ta việc này.”

Nhìn bộ dáng Thẩm Triệt, thấy thế nào cũng chân thành tha thiết.

A Tiên A Tiên, nhũ danh này nhất định là một cô nương, chắc là người trong lòng Thẩm Triệt. Chẳng qua…… Nàng chỉ biết dùng cổ giải cổ thôi, chữa người nàng không rành.

Nàng cự tuyệt nói: “Gần đây mọi việc bận rộn, chỗ bệ hạ……”

Thẩm Triệt vươn năm ngón tay.

“500 lượng bạc trắng, tiền khám bệnh.”

Tục ngữ nói rất đúng, người chết vì tiền chim chết vì mồi. Vì tới kinh thành, lộ phí trên người nàng đã dùng gần hết rồi. Hoàng đế bên kia không trị hảo căn bản không bạc lấy, hiện tại căn bản dựa vào không thượng. Đến nỗi A Tiên, đến lúc đó y không hảo, ta lại chỉnh nhiều mấy cái cổ trùng tới tiêu trừ bọn họ Thẩm gia ký ức.

Ta một nuốt nước miếng, vô cùng thông thuận nói tiếp: “Chỗ Bệ hạ đã trị đã nhiều ngày giờ cũng không cần qua đó thường xuyên nữa, có thể bớt chút thời gian đi qua.”

Trong mắt Thẩm Triệt toàn ý cười.

“Tô thần y, mời.”

Lúc nhìn thấy A Tiên, nàng rất muốn đem tất cả cổ trùng được giấu bên hông ném vào mặt Thẩm Triệt, để cổ trùng cắn nát mặt hắn. A Tiên nào phải cô nương, không, cũng không thể nói là người.

A Tiên là một con mèo trắng!

Nàng nhịn xuống cảm giác nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: “Thẩm tướng đây là có ý gì? Ta đường đường là thần y cứu người, giờ ngươi để cho ta đi chữa trị cho một con mèo?”

Thẩm Triệt vô tội nói: “Nhưng ta luôn cảm thấy Tô thần y sẽ có biện pháp, kể cả bệ hạ bệnh nặng cũng có thể chữa khỏi, có lẽ sẽ trị được cho A Tiên của ta.” Thẩm Triệt bế A Tiên lên, hắn nhẹ nhàng sờ đầu A Tiên.

Mèo trắng lười nhác kêu một tiếng, hình như hơi buồn bã ỉu xìu thật.

Nàng vừa định nói gì đó, thì mèo trắng liếc nhìn nàng một cái.

Nhất thời nàng hơi ngây người.

Thẩm Triệt nói đúng. Mèo trắng tên A Tiên này xác thật chỉ có nàng mới có thể trị. Nó không phải mắc bệnh, mà là bị hạ cổ.

Sư phụ nàng là người am hiểu dùng cổ nhất, được gọi là cổ vương. Mà nàng là đồ đệ cổ vương. Nàng học cổ với sư phụ đã mười năm, hơn nữa học không tệ, nàng dùng cổ chưa bao giờ thất bại.

Lần này hoàng đế bị bệnh nặng, sở dĩ tìm đến danh y mà cũng bó tay không có biện pháp, bởi vì hoàng đế không phải bệnh, mà bị người khác hạ cổ.

Nàng có thể dùng cổ, thì cũng có thể giải cổ.