Mặt trời ngả về tây.
Giác Trần ngồi xuống một chiếc ghế tre đặt dựa vào cửa sổ, thân khoác áo tràng tựa như ngồi giữa vầng kim quang. Lý Kinh Trọc không trông rõ nét mặt ông, chỉ cảm thấy càng có vẻ trang nghiêm hơn thời điểm gặp nhau ngoài hành lang. Mất một lúc anh mới nhớ ra ngày xưa ông hay giao thiệp với tầng lớp nào, không khỏi liên tưởng đến mấy vị lãnh đạo cấp cao trong bệnh viện mình.
"Thường ngày cháu thích làm gì?" Giác Trần hỏi.
Lý Kinh Trọc cho rằng ông sẽ hỏi về quan hệ giữa anh và Liễu Tức Phong, hoặc hỏi cảm nghĩ về hắn như thế nào, không thì chí ít sẽ hỏi về nghề nghiệp và xuất thân gia đình, anh đã soạn đủ loại đáp án sẵn trong đầu, chỉ không ngờ Giác Trần lại mở màn bằng một câu đơn giản mình thích làm gì.
"Không cần căng thẳng. Tôi chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện của Tức Phong." Giác Trần thấy anh không nói gì, hòa ái mở lời trước, "Chỉ muốn nói chuyện với cháu mấy câu thôi."
Lý Kinh Trọc hoàn hồn lại, trả lời: "Công việc ở bệnh viện rất bận, ngày thường chỉ có thể đọc sách, bây giờ được nghỉ thi thoảng cháu có vẽ tranh đánh quyền."
Giác Trần bình luận: "Học y vất vả."
"Thật ra vẫn ổn ạ." Lý Kinh Trọc không dám than vất vả, ngược lại còn kể ra vài câu chuyện thú vị ở phòng thí nghiệm cho ông nghe.
Giác Trần cũng kể lại vài chuyện kỳ thú năm xưa của mình, tuy ngữ khí bình đạm, nhưng chỉ vài từ ít ỏi đã đủ khiến Lý Kinh Trọc phải cảm khái thổn thức trong lòng. Hai người hàn huyên một trận, Lý Kinh Trọc bị cách nói năng và phong độ của Giác Trần hấp dẫn, bất giác thả lỏng tinh thần hơn, chuyện gì cũng nói được. Giác Trần không hỏi anh chuyện gì quá riêng tư, mà phần lớn là nói về đông tây kim cổ, mời anh giải thích, trong lúc anh trả lời không hề cắt ngang, chờ nói xong hết cũng không phán xét gì, chỉ gợi ý thêm vài chỗ mà anh chưa đào sâu tới.
Không khí trò chuyện đã vui vẻ thoải mái, Lý Kinh Trọc mới bạo gan hỏi về Liễu Tức Phong hồi còn nhỏ.
"Cháu nghe xong có thể cười nó, nhưng đừng nói cho nó biết là tôi kể." Giác Trần nhấp một ngụm trà, "Hồi cấp hai nó mua hoa tặng toàn bộ bạn học nữ trong trường, nhờ các nữ sinh xếp hàng cho nó nắm tay, mỗi người nắm một lần. Hiệu trưởng gọi điện thoại đến chỗ tôi phàn nàn chỉ có thể dùng bốn chữ hình dung ra cảnh tượng lúc đó: Hoàng đế tuyển phi. Tôi hỏi nguyên do, nó bảo chỉ muốn thử xem có thật mình không thích con gái hay không."
Lý Kinh Trọc không nhịn được truy vấn: "Sau đó thì sao?"
Giác Trần buông chén trà, nói rất nhẹ nhàng: "Tôi nhờ người tìm ít tài liệu giáo dục, bắt nó ở nhà suy nghĩ kĩ rồi mới được quay về trường."
Lý Kinh Trọc gật đầu, hai người lại tán gẫu thêm một lúc về những chuyện trước khi Liễu Tức Phong thành niên. Lý Kinh Trọc nhớ đến xấp phim ảnh, liền hỏi xin Giác Trần ảnh chụp trước năm mười tám tuổi của hắn.
Giác Trần không đáp ngay, chỉ hỏi: "Có biết chơi cờ không?"
Lý Kinh Trọc đáp: "Cháu chỉ biết chơi cờ tướng."
Giác Trần lấy ra một hộp cờ bằng gỗ: "Ảnh thì có, nhưng muốn lấy phải xem bản lĩnh."
Xếp cờ xong, hai người ngồi đối diện nhau, bắt đầu hạ.
Mỗi một nước đi Lý Kinh Trọc đều suy nghĩ trước sau, cân nhắc trăm bề, Giác Trần cũng không thúc giục, chỉ là quân cờ trên tay Lý Kinh Trọc vừa hạ, ông lập tức nhấc quân của mình đi ngay gần như không cần suy xét. Lý Kinh Trọc cố giữ vững tâm không để ông làm ảnh hưởng, bình tĩnh cân nhắc, mỗi một nước đều dùng toàn lực muốn đặt mình vào thế tốt nhất.
Ván cờ này hai bên tranh đoạt thảm thiết, nhưng không phải do thực lực ngang hàng, mà là Giác Trần cố ý không nghiền chết Lý Kinh Trọc, luôn chừa lại cho anh một đường đi. Một bàn cờ vốn có thể kết thúc rất nhanh, nhưng hai người lại ngồi lâu thật lâu. Cuối cùng bên Lý Kinh Trọc chỉ còn lèo tèo vài quân, Giác Trần mới hỏi: "Vẫn muốn hạ cho xong sao?"
Lý Kinh Trọc đã sớm biết, thoải mái nhận thua.
Trên mặt Giác Trần không biểu hiện gì, trong mắt lại có ý cười: "Nếu vẫn muốn ảnh chụp thì ngày mai lại đến."
Lý Kinh Trọc đáp ứng, dọn sạch bàn cờ gấp lại. Giác Trần đưa anh ra cửa, nói: "Trên cầu treo bây giờ đang có mây tía hoàng hôn đấy."
Lý Kinh Trọc cho là Giác Trần muốn chỉ dẫn anh thưởng thức cảnh hoàng hôn, liền gật đầu nói sẽ cùng Liễu Tức Phong đi xem, kết quả ra đến cửa lại không thấy hắn đâu. Anh đang định đi tìm, bỗng nghe thấy một tiếng ngân dài từ phương xa bay tới như tiếng huýt sáo, núi rừng yên tĩnh, một tiếng ngân kinh động vô số chim chóc bay lên.
Lý Kinh Trọc nhìn về nơi phát ra tiếng sáo, cầu treo vắt giữa hai vách núi nghìn trượng nguy nga khiến người đứng trên cầu càng thêm nhỏ bé. Lúc này anh mới nhủ thầm, đúng là không ai hiểu con bằng cha.
Trong khoảnh khắc này, cả ngôi chùa tựa như bị tiếng sáo kia đánh thức, lầu cao bỗng nhiên vang lên tiếng trống trang nghiêm, gác chuông cũng ứng theo bằng tiếng chuông túc mục, âm thanh chuông trống lãng đãng vờn giữa mây núi như muốn nuốt trọn đất trời. Liễu Tức Phong đứng trên cầu, tóc dài tung bay, sau lưng ngập đầy mây tía, đang vẫy vẫy cây sáo về phía Lý Kinh Trọc trên hành lang. Cây sáo kia gắn dây tua đỏ ở đuôi, hiện giờ cũng đang lay động giữa ráng chiều lộng lẫy.
Tiếng chuông trống dừng lại, mùi đàn hương thoang thoảng bay tới.
Trong l*иg ngực Lý Kinh Trọc như chợt nổi mưa gió, rồi chợt yên tĩnh trở lại.
"Nói chuyện lâu thế." Liễu Tức Phong cười hỏi, "Cảm giác thế nào? Không đáng sợ lắm chứ hả."
"Rất thú vị." Lý Kinh Trọc đáp, "Còn dùng ảnh chụp của anh làm tiền thưởng, chơi một ván cờ."
Hai người quay sang chỗ khác xem hoàng hôn, Liễu Tức Phong nói: "Em không thắng được, nên bây giờ vẫn trắng tay chứ gì."
Lý Kinh Trọc hỏi: "Làm sao anh biết?"
Liễu Tức Phong nói: "Em đọc《 Kỳ vương *》của A Thành chưa? Thời ông ấy còn trẻ cũng sánh ngang với Vương Nhất Sinh trong 《 Kỳ vương 》, có thể đánh với mấy người cùng một lúc, không có đối thủ."
*Kỳ Vương 棋王: truyện ngắn của tác giả A Thành đăng trên tạp chí "Văn học Thượng Hải" năm 1984, kể về thanh niên trí thức đam mê cờ tướng Vương Nhất Sinh trên hành trình giữ gìn môn cờ và tìm kiếm đối thủ chơi cờ trong thời kỳ cách mạng văn hóa vô sản.
Lý Kinh Trọc gật gù: "Ông ấy giống... nói như thế nào nhỉ, giống như một truyền kỳ. Trước ngày hôm nay em vẫn chưa tin cái gì gọi là nghe người nói chuyện một buổi hơn mười năm đọc sách, hôm nay mới tin."
Liễu Tức Phong cười trêu chọc: "Nếu ông ấy trẻ hơn hai mươi tuổi, chắc anh không có cửa đâu nhỉ?"
Lý Kinh Trọc nói: "Câu này anh lấy ra đùa trước mặt cha anh thử xem."
Liễu Tức Phong vẫn chưa thôi: "Em đừng nhìn ông ấy như bây giờ, ngày cha anh xuống tóc, không biết bao nhiêu trai gái đứng ngoài cửa chùa rơi nước mắt, anh chứng kiến hết."
Lý Kinh Trọc chế nhạo: "Anh hâm mộ lắm hả?"
Liễu Tức Phong trợn trắng mắt: "Chấp pháp câu cá*."
*Chấp pháp câu cá (entrapment): thuật ngữ chỉ những người lợi dụng kẽ hở hoặc sự thiếu hiểu biết luật pháp của người khác để dụ dỗ, lôi kéo người đó làm việc trái pháp luật để bản thân hưởng lợi, tóm lại là dụ người vào tròng đó.
Lý Kinh Trọc cũng trợn trắng mắt lại: "Là ai giở trò chấp pháp câu cá trước? Em chỉ được tính là học theo thôi."
Liễu Tức Phong tấm tắc: "Mồm miệng Tiểu Lý càng ngày càng sắc bén."
"Thầy sao trò vậy."
Hai người nhìn phía trước, khóe môi không nhịn được đều cong lên.
Ngắm hoàng hôn, ăn cơm tối xong, hai người tản bộ một lúc rồi trở về phòng nghỉ ngơi. Đến giờ uống thuốc, Lý Kinh Trọc mới phát hiện ra, cả một ngày hôm nay anh gần như không nhớ gì đến chuyện mình nhiễm HIV nữa.
Ban đêm hai người nằm bên nhau, gió thổi lay nhẹ vách mùng, Lý Kinh Trọc duỗi tay sờ lên hoa văn mùng, cảm giác rất giống khi ở dưới quê. Sờ một lúc anh đột nhiên cất tiếng: "Chắc em không thể làm như anh, mau chóng dẫn anh về gặp cha mẹ được."
Liễu Tức Phong an ủi: "Mỗi nhà mỗi cảnh."
Lý Kinh Trọc nói: "Cha anh tiến bộ thật đấy, dù anh khác với người thường, còn gây họa ở trường học, ông ấy cũng chỉ bắt anh xem tài liệu giáo dục là xong. Cha mẹ em tuy cũng là người tốt, nhưng nếu chuyện rơi xuống đầu em, bọn họ sẽ không chấp nhận dễ dàng như vậy đâu."
"Xem tài liệu giáo dục?" Ngữ khí nghi hoặc của Liễu Tức Phong vang lên trong bóng tối.
"Úi." Lúc này Lý Kinh Trọc mới nhận ra mình vừa bán luôn Giác Trần, trong lòng hơi áy náy, "Thì là... chuyện Hoàng đế tuyển phi ý."
"Cái gì hoàng đế tuyển phi?" Liễu Tức Phong phản ứng lại rất nhanh, ảo não nói, "Ông ấy kể em cả chuyện đó nữa à."
Lý Kinh Trọc tưởng tượng ra hình ảnh kia, nỗ lực nín cười nhưng bả vai vẫn run rẩy không thôi.
Liễu Tức Phong nhận ra gối đầu và chăn rung lên, tức giận lên án: "Lúc ấy anh thảm như thế mà em còn cười."
Lý Kinh Trọc cười luôn thành tiếng, vừa cười vừa nói: "Có gì mà thảm? Nếu em dám sờ tay nữ sinh toàn trường chắc chắn sẽ bị đánh nát giò. Anh chỉ phải đọc mỗi mấy cuốn tài liệu còn ở đó kêu khổ."
"Ông ấy nói với em là chỉ cho anh xem mấy quyển tài liệu?" Giọng Liễu Tức Phong nghe như thể có người đang khẳng định mặt trời hình vuông, "Hôm đó anh mới nắm đến tay cô bạn thứ mười sáu đã bị tài xế xách về nhà nhốt vào phòng làm việc. Đến tối ông ấy trở về, hỏi rõ nguyên nhân xong lại kêu người nhốt anh và hai con búp bê tìиɧ ɖu͙© một nam một nữ vào một chỗ, giam một tháng trời."
Yên lặng vài giây, Lý Kinh Trọc nhớ đến gương mặt Giác Trần, đột nhiên sợ đến nổi da gà.
"Liễu Tức Phong..." Lý Kinh Trọc quay đầu, ghé mặt vào gần Liễu Tức Phong hơn, "Hình như em không nên đáp ứng ngày mai chơi cờ tiếp với ông ấy nhỉ? Lỡ như chơi xong ——"
"Chơi xong lại được tặng búp bê tìиɧ ɖu͙© hả?" Liễu Tức Phong cười rộ lên, "Yên tâm, bây giờ ông ấy khác xưa nhiều lắm rồi. Từ sau khi bị giam một tháng, anh cũng không chịu ở nhà nữa, có lẽ ông ấy thấy mình ra tay quá nghiêm khắc cộng thêm cảm giác áy náy sẵn, cho nên không ngăn cản anh. Rất nhiều năm anh xem như ông ấy vô hình, mãi cho đến ngày ông ấy xảy ra chuyện, bắt đầu thật sự biến mất, anh mới phát giác ra một sự thật rằng, mấy năm nay anh xem như cha không tồn tại kỳ thật dựa trên một tiền đề: Ông ấy vẫn tồn tại."
Đêm trên núi thanh tịch, chỉ thi thoảng có vài tiếng côn trùng kêu vang.
Giọng nói trầm thấp của Liễu Tức Phong tản dần, bay ra khỏi mùng, ra khỏi phòng, tan vào núi, vào rừng, vào dải ngân hà chảy xuôi trên cao.
Chiếu trúc dưới thân thấm lên mát rượi, Lý Kinh Trọc đột nhiên nhớ tới cha mẹ mình, vì thế nói: "Sau khi xuống núi em phải sạc điện thoại. Lâu rồi không liên lạc, sợ bọn họ lo lắng."
Liễu Tức Phong đề nghị: "Ngày mai dùng điện thoại trong chùa báo bình an trước đã."
Lý Kinh Trọc suy nghĩ rồi đáp, "Dùng điện thoại trong chùa, bọn họ sẽ hỏi rõ đầu đuôi mới thôi, ngược lại càng dễ không yên tâm. Về nhà gọi vẫn hơn."
Mấy ngày sau đó, sáng sớm Lý Kinh Trọc phụ giúp tăng nhân trong chùa lội đất lao động, buổi chiều qua chỗ Giác Trần pha trà nói chuyện chơi cờ, buổi tối cùng Liễu Tức Phong tản bộ hóng mát. Cổ tay hắn hơi tốt lên một chút liền thổi sáo cho anh nghe. Ban đêm hay mất ngủ, anh nghe tiếng Liễu Tức Phong nói chuyện, nghe đến khi thϊếp đi. Không có thời gian nhàn rỗi ngồi yên, cũng không có thời gian lo âu hoảng hốt. Thời gian trôi nhanh, đảo mắt đã đến ngày bọn họ phải xuống núi.
Đến lúc đứng trước cổng chùa, Lý Kinh Trọc vẫn chưa thắng được Giác Trần một ván cờ nào.
Liễu Tức Phong cười nói: "Khổ luyện kỳ nghệ, lần sau lại đến."
Lý Kinh Trọc nhún vai: "Đâu còn cách nào khác."
Hai người đang muốn xuống núi, phía sau đột nhiên có người hô dừng bước, quay đầu lại thì thấy là chú tiểu ngày đầu tiên đưa bọn họ vào chùa, trên tay đang cầm một phong bì giấy.
"Sư phụ Giác Trần nói, đây là tạ lễ công sức thí chủ pha trà mấy ngày nay."
Lý Kinh Trọc nhận phong bì, thấy hai mặt không viết chữ bèn cứ thế mở ra.
Liễu Tức Phong thò đầu qua xem: "Anh đoán là ảnh chụp. Mấy năm nay ông ấy ngày càng dễ mềm lòng, chắc là không nỡ làm khó em."
Lý Kinh Trọc nhìn vật trong phong bì, "Còn tốt hơn anh đoán nữa."
Liễu Tức Phong hiếu kỳ, "Mau lấy ra đi."
Lý Kinh Trọc rút trong phong bì ra hai xấp phim ảnh được xếp chỉnh tề, mỗi xấp chín cái, là phim chụp Liễu Tức Phong từ năm một tuổi đến mười tám tuổi, không thiếu tấm nào.
"Không ngờ ông ấy còn giữ cả thứ này." Liễu Tức Phong nhìn xấp phim ảnh, "Thật ra ông ấy không chỉ có một đứa con là anh. Ngày trước lúc bỏ nhà đi anh từng chất vấn, cha ở bên ngoài nuôi nhiều đàn bà đàn ông như thế, dựa vào đâu mà anh chỉ sờ tay bạn học đã nhốt mất một tháng trời. Lúc ấy cha không trả lời anh. Về sau ông ấy đi tu, hai bên thư từ qua lại, trong thư ông ấy nhắc đến tên anh, nói là cái tên xem như vẽ lại cuộc đời cha. Ngày đặt tên cho anh ông ấy đã đoán được nửa đời sau của mình rồi, cho nên hy vọng anh không giẫm theo vết xe đổ."
Lý Kinh Trọc lặp lại: "Tên anh?"
Ngôi chùa sau núi chợt vang lên tiếng sáo, chỉ nghe đã biết là kỹ thuật lão luyện mấy chục năm. Tiếng sáo kia không giống của Liễu Tức Phong, không đẹp đẽ du dương, cũng không bi ai sầu khổ, chỉ trấn định tựa như binh mã sau khi vượt sông.
Liễu Tức Phong nhìn lại cổng chùa, không nói một lời, mãi đến khi hai người xuống đến chân núi mới không nghe thấy tiếng sáo nữa.
Xe lại lắc lư trên đường nhỏ, vào đường lớn, dãy núi mờ dần sau làn khói xe. Lúc này Liễu Tức Phong mới lên tiếng: "Ông ấy nhắc đến tên họ anh, nói là... dương liễu chưa hề dừng trước gió mưa."
Thật lâu sau, Lý Kinh Trọc vẫn nhẩm đi nhẩm lại câu này. Đang nhẩm bỗng nhiên anh cảm thấy hơi sai sai: "Liễu Tức Phong, có lẽ cha anh đúng là nhiều phen thân bất do kỷ, nhưng nếu anh dám mượn mấy lời này chọc ra nợ phong lưu——"
Liễu Tức Phong phụt cười, cúi đầu nhìn thoáng qua đũng quần, ám chỉ: "Tốc độ tay của sinh viên y khoa nhanh lắm, đúng không."
Lý Kinh Trọc quay đầu nhìn ra cửa sổ, khóe môi cong lên: "Anh biết rõ là được rồi."
Liễu Tức Phong thấy Lý Kinh Trọc như vậy, trong lòng yêu thích không thôi, lập tức không kiêng dè gì mà hôn lên tai anh một cái.
Lý Kinh Trọc liếc gương chiếu hậu, đúng lúc chạm mắt với tài xế ngồi phía trên, vội vàng đỏ mặt đẩy Liễu Tức Phong ra: "Đừng có dựa gần thế, biết nóng không hả."
Liễu Tức Phong cao giọng: "Bác ơi, phiền bác hạ điều hòa trên xe xuống hai độ."
Tài xế xe đáp vang dội: "Được."
Liễu Tức Phong tiếp tục ghé sát vào anh nói chuyện, nhả khí như lan, cố ý nhắm thẳng vào tai Lý Kinh Trọc. Không gian trên xe không lớn bao nhiêu, Lý Kinh Trọc không tránh đi đâu được, một nửa thân đã tê rần. Vất vả lắm chờ xe chạy vào khu phố xá, anh mượn cớ xuống xe mua lại dây sạc điện thoại, lúc này mới tránh được một kiếp.
Về đến nhà họ Lý, hai người xuống xe, chuyện đầu tiên Lý Kinh Trọc nghĩ đến là đi cắm sạc di động rồi gọi điện thoại cho người nhà. Liễu Tức Phong đi phía sau vẫn trêu chọc, hai người vừa cười nói vừa đi vào cửa, nhưng không ngờ vào đến nhà chính, anh đã trông thấy một bóng lưng quen thuộc đang hút thuốc.
Tấm lưng kia ngày trước vốn rất cao lớn, hôm nay dường như trở nên thấp bé hơn một chút.
Tiếng cười nói đột nhiên im bặt.
Lý Kinh Trọc mở miệng, giọng nói lại như bị mắc kẹt trong cuống họng: "... Ba."
Tấm lưng kia nghe tiếng xoay người lại, thấy là Lý Kinh Trọc và Liễu Tức Phong đứng đằng sau. Ông nhìn hai người, sầm mặt hút cho xong thuốc, bóp tắt rồi ném đầu lọc xuống sàn nhà vẫn còn vết máu me dơ bẩn, sau đó mới bước thêm mấy bước, cho Lý Kinh Trọc một bạt tai: "Cả nhà đang chờ mày trong phòng khách đấy."