Sang thứ tư Liễu Tức Phong vốn muốn rủ Lý Kinh Trọc cùng mình đi xem miếu thổ địa trong thôn nhưng anh lại nói mình có lớp quyền Thái, hắn liền đề nghị: "Thế tôi đi xem cậu học đánh võ với nhé."
Lý Kinh Trọc từ chối: "Có gì đẹp mà xem." Chủ yếu là lo mình bị huấn luyện viên Mộc đánh đập quá thê thảm trước mặt hắn.
Liễu Tức Phong nói: "Nhưng tôi muốn đi."
Lý Kinh Trọc gàn: "Cái gì anh cũng muốn xem. Rốt cuộc hay ho gì mà xem? Tập hai tiểu thuyết của anh bắt đầu viết chưa? Đừng để biên tập viên lại giục bản thảo."
Liễu Tức Phong đáp: "Tôi đang viết rồi."
Lý Kinh Trọc nói: "Với lại đã bảo anh đừng lên trấn nữa còn gì."
"Thôi được."
Lý Kinh Trọc lại dặn: "Anh ở nhà viết lách nghiêm túc vào, tôi đi rồi về."
Liễu Tức Phong nói: "Cậu xem tôi là mấy đứa nhỏ đấy à, suốt ngày bị người lớn dặn dò ở nhà nhớ làm bài tập."
Lý Kinh Trọc liên tưởng một chút đã thấy buồn cười, cười xong lại nhớ mới hai ngày trước mình còn bốc phét hắn ở nhà có vợ quản nghiêm, tức khắc chột dạ: "Anh nào giống mấy đứa trẻ con. Cứ ở nhà chờ đi, chiều về tôi lại vẽ tranh cho. Mấy hôm nay tôi nhớ được một tí chuyện vui hồi nhỏ, đã phác họa sơ lên giấy memo rồi, đến lúc đó vẽ cho anh xem."
Liễu Tức Phong lập tức vui vẻ, đầu tiên hắn kéo tay Lý Kinh Trọc, sau đó đột nhiên khép tay lại nhìn vào mắt anh, nói rất chờ mong: "Hay để tôi chuyển sang nhà cậu đi, như thế cậu vẽ xong muộn đến đâu tôi cũng xem ngay được."
Lý Kinh Trọc không phải người thích nghỉ học nghỉ làm, nhưng nghe Liễu Tức Phong nói xong, anh đã không chút do dự gọi điện thoại cho quầy lễ tân hội quán quyền Thái, nói hôm nay muốn xin nghỉ.
Cô nàng lễ tân nhớ rất rõ anh, còn hỏi vào điện thoại: "Cậu bị bệnh à?"
Lý Kinh Trọc dừng một chút mới nói: "Không có. Hôm nay tôi bận chuyển nhà giúp bạn."
Lễ tân gật gù: "À à, bạn chuyển nhà."
Chờ anh cúp điện thoại rồi, Liễu Tức Phong ngồi bên cạnh trợn mắt: "Kêu cậu theo tôi đi miếu thổ địa cậu nói phải đi học quyền Thái, nói muốn qua nhà cậu ở cậu lập tức bỏ học giúp tôi chuyển nhà?"
Lý Kinh Trọc không thể phản bác, đành thừa nhận: "Ừ."
Liễu Tức Phong hoài nghi trêu: "Có phải đang nghĩ chờ tôi dọn vào rồi, cậu càng có cơ hội lén chôm ——"
"Liễu Tức Phong!" Lý Kinh Trọc quẫn bách, "Anh đừng nói nữa." Dứt lời cũng không dám nhìn thẳng mặt hắn, xoay người chạy về hướng nhà bác Trần, "Tôi giúp anh dọn đồ."
Liễu Tức Phong đi theo sau, "Cậu gấp như thế làm gì?"
Bước chân Lý Kinh Trọc dừng lại: "Tôi không có gấp."
Liễu Tức Phong nói: "Thế chờ thêm mấy ngày nữa hãy dọn đi, vừa lúc để tôi dọn dẹp lại một chút đã."
Lý Kinh Trọc căm tức quay đầu: "Đúng là tôi nôn nóng đấy, gấp đến phát điên rồi anh vừa lòng chưa?"
Liễu Tức Phong ra vẻ vô tội: "Vậy hôm nay dọn, tôi không suy nghĩ nữa."
Đi vào chỗ ở của Liễu Tức Phong, rốt cuộc Lý Kinh Trọc mới biết được hắn có bao nhiêu món đồ đạc. Người khác thuê nhà nguyên căn là để ở cho rộng rãi thoải mái, Liễu Tức Phong thuê nhà nguyên căn hoàn toàn bởi vì hắn có một núi đồ cần một căn nhà mới chứa nổi.
Lý Kinh Trọc nói: "Giờ tôi mới nhớ là anh chưa bao giờ mời tôi sang nhà đâu, đây là lần đầu tiên."
Liễu Tức Phong đáp: "Đồ đạc lộn xộn quá, không tiện mời khách vào."
Lý Kinh Trọc nhìn quanh bốn phía, cảm thấy cảnh tượng trước mắt không thể chỉ dùng mấy từ "đồ đạc lộn xộn" để hình dung. Sảnh chính to rộng như vậy bị nhét đầy sách, không có kệ sách, chỉ trải thảm, sách cứ thế chồng chất từ dưới sàn lên đến độ cao Lý Kinh Trọc phải giơ tay mới với tới được. Ước chừng có đến hơn ba mươi cột sách như vậy, người đi vào nhà cứ như phải luồn lách qua mê cung.
Lý Kinh Trọc tùy tiện nhìn một dãy gáy sách, phát hiện mười mấy quyển liên tiếp đều viết về lý luận màu sắc, quay đầu nhìn một dãy khác, toàn bộ đều là lịch sử nghệ thuật. Đang lúc anh gật gù phẩm vị Liễu Tức Phong thật tao nhã lại tùy tay nhặt một quyển khác lên, hay lắm, có cả từ điển từ ngữ thô tục, còn phân loại giới hiệu tường tận đầy đủ từ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© đến hỏi thăm tổ tông gia phả các kiểu.
Đi qua nhà chính vào phòng ngủ, Lý Kinh Trọc vốn cho rằng tủ quần áo của Liễu Tức Phong là cái anh thấy loáng thoáng từ cửa sổ thôi, không ngờ đó chỉ là cái tủ đồ hắn thường xuyên dùng nhất trong phòng ngủ chính. Lầu một nhà họ Trần có hai phòng ngủ, lầu hai bốn phòng, sáu cái tủ trong sáu căn phòng này đều chất đầy quần áo trang sức của Liễu Tức Phong.
Quần áo thì Lý Kinh Trọc vẫn hiểu được, tuy trước kia anh cho rằng đàn ông con trai không cần nhiều trang phục như thế làm gì, nhưng Liễu Tức Phong ở trong lòng anh không phải đàn ông bình thường, hắn là mỹ nhân. Mỹ nhân có nhiều quần là áo lượt là chuyện đương nhiên, huống chi Dư Niên từng nói hắn đúng là thích chải chuốt diêm dúa. Điều làm Lý Kinh Trọc khó giải thích hơn lại là, Liễu Tức Phong sở hữu sáu chiếc giường. Nhà họ Trần có sáu phòng ngủ, không có giường phòng nào là để không, chiếc nào cũng trải đệm, phủ ga giường, gối đầu, chăn, hơn nữa một loạt đồ vật bày biện trên giường nào cũng là đồ thủ công tinh xảo, không lặp lại lần thứ hai.
Lý Kinh Trọc nghĩ đến Liễu Tức Phong có nhiều bạn bè, nghĩ Dư Niên cũng từng ngủ tại một trong số những phòng này, sáu chiếc giường... chín bỏ làm mười cũng coi như là tam cung lục viện!
Nghĩ đến đây, Lý Kinh Trọc lập tức nuốt phải một ngụm giấm lớn, quay sang hỏi Liễu Tức Phong: "Ngoại trừ tùy tiện mời khách vào nhà dùng trà, anh còn hay mời người lạ về ngủ qua đêm nữa à?"
Liễu Tức Phong kinh ngạc: "Cậu đang nghĩ cái gì thế?"
Lý Kinh Trọc hỏi: "Dư Niên ngủ trên giường nào?"
Liễu Tức Phong đáp: "Lão ta ngủ trên sô pha lầu một."
Lý Kinh Trọc nói: "Nhà anh có tận sáu chiếc giường mà."
Liễu Tức Phong gật: "Đúng vậy."
Lý Kinh Trọc nói tiếp: "Nhà có sáu chiếc giường, anh lại để biên tập Dư ngủ sô pha?"
Liễu Tức Phong giải thích: "Sáu chiếc giường kia đều là giường của tôi, không phải để lão ta ngủ."
Lý Kinh Trọc khó hiểu: "Là có ý gì?"
Liễu Tức Phong nói: "Tôi có sáu sợi dây buộc tóc cậu không có ý kiến, vì sao có sáu chiếc giường cậu lại cảm thấy tôi kỳ quặc?"
Lý Kinh Trọc hỏi ngược: "Sáu sợi dây buộc tóc với sáu chiếc giường có phải cùng một chuyện đâu?"
Liễu Tức Phong: "Tôi thường xuyên muốn đổi chỗ ngủ."
Lý Kinh Trọc nghe xong, nhịn không được hỏi: "Người cùng nằm trên giường cũng đổi luôn à?"
Liễu Tức Phong nói: "Lý Kinh Trọc, cậu ghen với Dư Niên, tôi giải thích cho cậu nghe sáu chiếc giường dùng để làm gì, đều để một mình tôi ngủ hết. Sao cậu cứ không bỏ qua là thế nào?"
Lý Kinh Trọc nghe đã biết mình đuối lý, "Không phải không bỏ qua, chỉ là..."
"Chỉ là gì?" Liễu Tức Phong nói, "Nói rõ ra đi."
Lý Kinh Trọc hạ giọng: "Không có gì. Sáu chiếc giường thì sáu chiếc giường." Có phải sáu cô vợ bé thật đâu, nhỉ.
Liễu Tức Phong hỏi thêm: "Cậu còn gì không thuận mắt nữa?"
Lý Kinh Trọc: "Không."
Sáu chiếc giường đã là cực hạn rồi, chẳng lẽ còn có thứ gì khoa trương hơn sao?
Lý Kinh Trọc không ngờ thật sự đúng là có. Trong phòng làm việc của Liễu Tức Phong có một chiếc tủ chuyên để đựng bút máy, một chiếc khác đựng mực nước, sáu cái kệ thấp chứa sáu loại giấy khác nhau, tám chiếc tủ khác chứa đủ loại văn phòng phẩm linh tinh, ngoài ra còn một cái giá xếp hai mươi tư chiếc đèn bàn phong cách hoàn toàn bất đồng. Sổ đựng tem, đĩa nhạc cổ, băng từ càng không cần phải nói, chiếm cứ hết một cái kệ to. Các phòng khác càng nhiều đồ đạc linh tinh hơn, ví dụ như bốn chiếc dù giấy Lý Kinh Trọc đã biết, hoặc những thứ anh chưa biết chẳng hạn như bốn chiếc dù cán dài màu đen, bốn chiếc dù lưới gấp, bốn chiếc dù trong suốt và bốn chiếc dù che nắng chống tia UV.
Lý Kinh Trọc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Liễu Tức Phong, tôi hỏi anh nhé."
Liễu Tức Phong: "Cái gì?"
Lý Kinh Trọc hỏi: "Nếu còn xem nữa, tôi sẽ không bắt gặp đồ vật gì đáng sợ chứ?"
Liễu Tức Phong: "Cậu đang muốn nói đến thứ gì?"
Lý Kinh Trọc nói: "Thói cuồng sưu tập của anh chỉ giới hạn trong phạm vi đồ vật thôi đúng không."
Liễu Tức Phong hỏi lại: "Nếu không còn có thể là gì?"
Lý Kinh Trọc nhủ thầm: Làm sao tôi biết được? Một tên đàn ông nói muốn ngủ trên sáu chiếc giường, biết đâu dưới mỗi tấm ván giường lại cất giấu xác một gã tiền nhiệm cũng nên.
Lý Kinh Trọc bị ý nghĩ của chính mình dọa cho hoảng sợ, ánh mắt nhìn Liễu Tức Phong lại càng kinh dị hơn, trong phòng chứa quá nhiều đồ đạc nên lấy ánh sáng không tốt, khuôn mặt hắn thoạt nhìn hơi u ám.
"Thật ra..." Liễu Tức Phong tới gần Lý Kinh Trọc, dùng âm điệu trầm thấp nói, "Tôi có cất giấu một vài thứ không muốn để người ngoài biết cho lắm..."
"Anh đừng lừa tôi, lừa không được đâu."
Liễu Tức Phong thì thầm: "Bên kia có sáu cái tủ nữa, mỗi cái đều cao đúng bằng một người đấy."
Lý Kinh Trọc: "Ồ." Cao bằng một người? Chẳng lẽ bên trong giấu người? Không thể nào đâu.
Liễu Tức Phong hỏi: "Cậu thử đoán xem bên trong có cái gì đứng?"
Lý Kinh Trọc quả quyết: "Tôi không đoán." Vì sao lại dùng từ "đứng"? Cái gì mà lại "đứng" trong tủ?
Liễu Tức Phong: "Tôi mở tủ ra nhé."
Lý Kinh Trọc: "Cứ mở đi, không cần giả thần giả quỷ."
Liễu Tức Phong đi qua kéo cửa tủ ra, Lý Kinh Trọc trợn to mắt, bên trong đúng là có một ——
Bộ giáp hình người, còn trang bị cả kiếm, trên mũ giáp hình như có cả sừng.
Liễu Tức Phong đắc ý hỏi: "Thế nào?"
Lý Kinh Trọc cực kỳ kinh ngạc: "Thứ này không phải đi viện bảo tàng mới có thể xem..."
"Giáp Nhật Bản thời Edo, trang bị đầy đủ luôn đấy." Liễu Tức Phong mở toàn bộ cửa tủ ra, "Còn có giáp bộ binh thời Tống Trung Quốc, cái này là áo giáp phong cách Maximilian của Đế quốc La Mã thần thánh, cái này theo kiểu văn hóa phục hưng, bộ kia là giáp hình vảy thời La Mã."
Lý Kinh Trọc không biết nên nói gì, anh không có chút hiểu biết nào về cái loại áo giáp, nhưng nhìn mấy thứ trước mắt, lần đầu tiên trong đời anh sinh ra một cảm giác: Có lẽ mình nuôi không nổi Liễu Tức Phong rồi.
"Mấy cái này đều là... đồ cổ thật à?" Lý Kinh Trọc chần chứ hỏi.
Liễu Tức Phong bật cười: "Sao có thể? Đồ phục chế thôi, với lại phải làm to hơn một chút, người ngày xưa tương đối lùn, còn mấy thứ này làm theo kích cỡ người hiện đại. Cậu bớt tưởng bở đi, nếu đây là đồ thật không chừng tôi ở tù mọt gông rồi."
Lý Kinh Trọc yên lòng hơn, ít nhất về sau anh vẫn nuôi nổi Liễu Tức Phong.
Liễu Tức Phong lại hỏi: "Nếu tôi vào tù thật thì cậu tính sao?"
Lý Kinh Trọc nói: "Chuyện không có khả năng xảy ra."
"Thì tôi nói ví dụ."
"Cái này có gì hay mà phải tưởng tượng? Tôi không nghĩ đâu."
Liễu Tức Phong nói: "Thế để tôi tưởng tượng thử, nếu cậu bị tống vào tù ——"
Lý Kinh Trọc cắt ngang: "Vì sao tôi lại đi tù?"
Liễu Tức Phong tỉnh bơ: "Trộm cắp quần áo của người khác."
Lý Kinh Trọc không thể nhịn được nữa: "Liễu Tức Phong, anh câm miệng lại."
Liễu Tức Phong nói: "Vậy cậu nghĩ thử đi, nếu tôi vào tù ——"
Lý Kinh Trọc phiền không chịu được, nói đơn giản: "Nếu anh vào tù thì tôi xin làm bác sĩ trong ngục giam, được chưa."
Liễu Tức Phong kinh ngạc: "Sau đó làm giả bệnh án cho tôi được ra ngoài chữa bệnh à? Hay là giúp tôi giả chết vượt ngục?"
"Mơ đẹp quá nhỉ." Lý Kinh Trọc quyết đoán nói, "Khi đó tôi lập tức viết một tờ bệnh án chứng minh anh bị bệnh giang mai, cắt đứt mơ tưởng được qua đêm với mấy tay bạn tù của anh."
Liễu Tức Phong: "......"
—-------------------------
Nhà của anh Liễu làm tôi liên tưởng ngay đến quả nhà kinh dị của lão Howl, ừm mà xét trên phương diện nào đó thì hai thằng cha này hơi giống nhau thật...