Chuyện Dịu Dàng

Chương 7: Ngoại truyện: Tớ yêu cậu và muah muah muah

Ban ngày ban mặt, mà trong phòng lại kéo rèm kín mít.

Tiếng thở hổn hển trầm thấp cùng với tiếng “kẽo kẹt” rất nhỏ phát ra từ giường truyền đến bên tai, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh.

“A…… ưm……” Mục Cảnh nhịn không được rêи ɾỉ thành tiếng.

Tay Tiếu Kiêu không thành thật xoa nắn trên đầu v* cậu, làm cậu không khống chế được tiếng rên.

Đùi trong mềm mại bị vật kia không ngừng cạ lên, Mục Cảnh muốn nhấc chân né ra, nhưng bị Tiếu Kiêu đè lại.

“Một lát thôi, chỉ một lát nữa thôi.” Giọng Tiếu Kiêu khàn khàn, đè chân Mục Cảnh xuống rồi di chuyển bằng một lực còn mạnh hơn nữa.

“Ưmmm…… đau……” Thịt non bên trong đùi của Mục Cảnh đã bị cọ xát đến sưng đỏ, mà vật kia của Tiếu Kiêu vẫn không có một chút dấu hiệu sắp bắn tinh.

Trên trán Tiếu Kiêu đã đầy mồ hôi, cố gắng chịu đựng, nhịn xuống du͙© vọиɠ muốn di chuyển nhanh hơn nữa, hỏi Mục Cảnh: “Đau lắm sao?”

Mục Cảnh cũng không thể nói rõ ra được, chỉ cảm thấy phần bên trong đùi nóng rát. Từ trước đến giờ cậu luôn chiều ý Tiếu Kiêu, chỉ cần là mình có thể làm được, đều sẽ cố hết sức đi thỏa mãn hắn. Lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ ――

“Cắm vào luôn đi.” Mặc dù là trong thời điểm như thế này, Mục Cảnh cũng không quên giả vờ căng mặt ra vẻ nghiêm tức.

Vật cứng của Tiếu Kiêu bị một câu này ghẹo đến “thình thịch” nhảy lên, suýt chút nữa không khống chế được mình.

“Em im miệng!” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

Mục Cảnh hoảng lên, tưởng là cậu chọc Tiếu Kiêu tức giận, lập tức xoay người vòng lấy Tiếu Kiêu, dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn: “Em thành niên rồi.”

#

Mục Cảnh tới nhà Tiếu Kiêu để giúp Tiếu Kiêu học bù.

―― ban đầu thì đúng là như vậy.

Nhưng mà Mục Cảnh cứ giảng rồi lại giảng cuối cùng phát hiện ra Tiếu Kiêu cương lên.

Mục Cảnh ngồi trên ghế, Tiếu Kiêu ngồi trên sopha. Sopha cao hơn ghế một khúc, cho nên Mục Cảnh vừa nhấc đầu lên lập tức nhìn thấy chỗ nào đó của Tiếu Kiêu một cây chọc trời.

Vì sao?

Là một học bá, Mục Cảnh vô cùng thấu triệt bốn chữ “không biết hỏi liền”.

“Anh cương rồi.” Mục Cảnh nhìn chằm chằm vào chỗ đó của Tiếu Kiêu, “Tại sao vậy?”

Hai ngón tay Tiếu Kiêu điểm lên trán Mục Cảnh, cưỡng bách cậu ngẩng đầu nhìn về phía mình: “Em đang nhìn vào chỗ nào đấy?”

“Chỗ……”

“Stop!” Tiếu Kiêu dùng tay bịt kín hai mắt của Mục Cảnh, “Không bảo em trả lời thật.”

Mặc dù bình thường hôn một cái thôi sẽ đỏ mặt, nhưng mấy chuyện như thế này thì Mục Cảnh lại vô cùng bình tĩnh thoải mái.

Tiếu Kiêu không biết nên nói người yêu mình tốt ở đâu. Ngay cả điểm này của Mục Cảnh, Tiếu Kiêu cũng thấy đáng yêu vô cùng.

Đúng là đồ biếи ŧɦái.

Tiếu Kiêu hít sâu một hơi, đứng lên chuẩn bị đi vào toilet tự giải quyết một lát.

“Anh đi đâu vậy?”

“WC.”

Mục Cảnh đứng lên theo: “Em cũng đi.”

Tiếu Kiêu mở to mắt quay đầu: “Em đi làm gì?”

Mục Cảnh bị dáng vẻ hùng hổ của Tiếu Kiêu dọa sợ, nhưng vẫn nói: “Em không thể đi sao?”

Tiếu Kiêu thở ra một hơi, đi đến trước mặt Mục Cảnh, nắm lấy tay cậu ấn lên hạ thân mình: “Hiểu chưa?”

“À đúng rồi.” Đôi mắt Mục Cảnh sáng lên lấp lánh, “Vì sao anh cương vậy?”

Tiếu Kiêu: “……”

Hắn đương nhiên không có mặt mũi đến mức nói cho cậu biết là, do nghe giọng của Mục Cảnh, nhìn bộ dáng nghiêm túc giảng bài của Mục Cảnh nên hắn cứng.

Mục Cảnh thấy Tiếu Kiêu không trả lời, thì giật giật cánh tay đang đè lên chỗ kia của Tiếu Kiêu.

Tiếu Kiêu kêu rên một tiếng.

Dường như Mục Cảnh nghĩ đến điều gì đó, ngẩng đầu đối mắt với Tiếu Kiêu, sau tai ửng lên một màu hồng hồng, nói: “Em thành niên rồi.” Có thể giúp anh tuốt súng.

Tiếu Kiêu dùng ánh mắt không thể tin được nhìn về Mục Cảnh.

Ước chừng qua mất mười giây, Tiếu Kiêu ôm lấy Mục Cảnh, cong lưng cúi đầu dựa lên vai Mục Cảnh, rầu rĩ nói bên tai Mục Cảnh: “Đây là em nói đó. Anh tin thật nha.”

Hả? Mục Cảnh chần chờ “Ừm” một tiếng.

Tiếu Kiêu không nói hai lời, khiêng người đến phòng ngủ mình, kéo màn kín mít.

Đến lúc bị ném lên giường rồi Mục Cảnh mới cảm thấy có gì đó sai sai, Tiếu Kiêu đã đè người lên.

Đầu lưỡi Tiếu Kiêu và Mục Cảnh quấn quít lấy nhau, hắn mυ'ŧ lấy nước bọt vào miệng mình xong rồi đút lại cho Mục Cảnh, Mục Cảnh không kịp nuốt, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống đến cổ. Tiếu Kiêu theo nước bọt chảy liếʍ một đường đi xuống, tháo nút áo của Mục Cảnh, liếʍ nhẹ lên trước ngực Mục Cảnh.

Hai mắt Mục Cảnh trừng lớn, không rõ loại kɧoáı ©ảʍ tê dại này từ đâu tìm đến. Cậu chỉ cảm thấy cả người mình nóng lên, tưởng như là vừa bị thiêu cháy lại vừa tan chảy.

Tay Tiếu Kiêu lần mò đến quần Mục Cảnh, bằng hai ba động tác đã lột được quần Mục Cảnh ném xuống giường.

Mục Cảnh vẫn luôn là bé cưng ngoan ngoãn, bình thường trừ học ra thì chỉ có nhìn lén Tiếu Kiêu (?). AV còn chưa coi, huống chi GV? Nếu không thì lúc thấy Tiếu Kiêu cương, cậu cũng sẽ không bình tĩnh như vậy.

Bây giờ Tiếu Kiêu làm vậy, Mục Cảnh chỉ có thể cảm thấy từng đợt kɧoáı ©ảʍ cùng cảm giác nóng bức đang trào lên. Cậu muốn hôn lên môi Tiếu Kiêu, muốn ôm, muốn rêи ɾỉ, muốn Tiếu Kiêu vuốt ve mình nhiều hơn nữa.

Hơi thở của hai người gấp gáp triền miên quấn lấy nhau, ái muội lại kiều diễm.

Mục Cảnh đã bị Tiếu Kiêu cởi sạch sẽ, trên người cậu phủ kín mồ hôi, đôi chân thẳng tắp do thời gian dài không tiếp xúc với nắng nên trắng nõn. Tiếu Kiêu tự cởϊ qυầи áo của mình ra, một tay chống trên đỉnh đầu Mục Cảnh, khẽ hôn lên mặt của Mục Cảnh, một tay vói vào giữa hai chân Mục Cảnh.

Mục Cảnh bị vuốt ve nên thoải mái, phát ra tiếng kêu như mèo con.

Tiếu Kiêu cười khẽ, cúi đầu nghiêm túc hỏi Mục Cảnh: “Chắc chắn sao? Anh sẽ muốn em đó.”

Mục Cảnh ngẩng đầu, trong mắt là ánh nước nhuốm màu du͙© vọиɠ. Tâm trí cậu trở nên mơ màng, chỉ biết dựa vào bản năng để đáp lại: “Vâng. Muốn em.”

Ánh mắt của Tiếu Kiêu trở nên sâu thẩm, tay hắn tìm được miệng huyệt, mang ý thăm dò chạm vào, Mục Cảnh theo phản xạ thắt lại.

Cuối cùng vẫn là không đành lòng.

Hắn để Mục Cảnh xoay người sang, đem vật kia kẹp vào giữa hai chân Mục Cảnh thong thả cọ xát.

“Ưm……” Vật nhỏ của Mục Cảnh cũng đã cương cứng, lại có vật lạ di chuyển giữa hai chân mình, làm cậu thấy khó chịu vô cùng.

Tiếu Kiêu duỗi tay nắm lấy dương v*t của Mục Cảnh, vuốt ve lên xuống.

“A, ưm……” Mục Cảnh làm chịu được loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ như này, không ngừng phát ra tiếng rêи ɾỉ, càng làm cho Tiếu Kiêu lớn thêm mấy phần.

Tiếu Kiêu không khỏi càng đâm vào rút ra mạnh hơn, trong lúc va chạm phần hông không tránh được đánh vào mông Mục Cảnh, phát ra âm thanh bạch bạch.

Lại qua một lần đưa đẩy, cuối cùng Mục Cảnh không chịu được nữa, phải nói đau.

Tiếu Kiêu vốn định là dừng ở đây, nhưng không nghĩ là……

#

“Em thành niên rồi.” Hai mắt Mục Cảnh sáng lên lấp lánh, ban nãy cậu có cảm nhận được ngón tay Tiếu Kiêu, biết chuyện này giữa đàn ông với nhau có thể cắm vào được.

Tiếu Kiêu lắc đầu: “Sẽ đau lắm.”

Mục Cảnh kề thân dưới mình vào người Tiếu Kiêu, nhẹ nhàng cọ cọ lên. Hai dương v*t cọ xát vào nhau, trên đỉnh cùng chảy ra chất lỏng.

Rốt cuộc Tiếu Kiêu đã không còn nhịn được nữa, hắn xoay người Mục Cảnh lại, để người cậu ghé lên giường. Mục Cảnh vô cùng thuận theo, bảo cậu làm gì cậu làm nấy.

“Há miệng.” Tiếu Kiêu vừa nói vừa đưa ngón tay đút vào trong miệng Mục Cảnh, ngón tay đè lên đầu lưỡi Mục Cảnh ấn qua ấn lại. Nước bọt từ miệng Mục Cảnh tiết ra dính hết lên trên ngón tay hắn, lúc ngón tay rút ra kéo theo một sợi chỉ bạc.

“Ngoan.” Tiếu Kiêu dịu dàng dỗ dành Mục Cảnh, ngón tay cắm vào trong cơ thể Mục Cảnh.

“!” Miệng Mục Cảnh bị môi lưỡi Tiếu Kiêu lấp kín, nơi yết hầu phát ra tiếng rêи ɾỉ “Ưm a”.

Ngón tay Tiếu Kiêu khẽ khàng di chuyển trong cơ thể Mục Cảnh, cơ thể của Mục Cảnh theo đó mà nhẹ nhàng run rẩy lên.

Thời gian làm dạo đầu rất lâu, mãi đến khi nơi đó của Mục Cảnh đã trở nên ướŧ áŧ, Tiếu Kiêu mới dừng tay.

Tiếu Kiêu để Mục Cảnh nhếch mông lên, Mục Cảnh cũng ngoan ngoãn làm theo.

Nhưng trong lúc nâng mông lên, đầu Mục Cảnh vùi sâu vào trong gối, chỉ để lộ ra hai vành tai đỏ hồng.

“Anh muốn vào.” Vừa nói dứt lời, Tiếu Kiêu lập tức đâm vào cơ thể Mục Cảnh.

“……!” Mục Cảnh đau đến không thể phát ra âm thanh, tiếng thở dốc gấp gáp nặng nề tràn vào tai cậu.

“Ngoan.” Tiếu Kiêu đau lòng không chịu nổi, người dưới đã cứng như muốn nổ tung lại không dám di chuyển một chút nào, hắn thả từng cái hôn nhỏ vụn khắc lên lưng Mục Cảnh, “Thả lỏng nào, ngoan, thả lỏng, từng chút một, cho anh tiến vào.”

Mục Cảnh thử thả lỏng, dương v*t Tiếu Kiêu đã cắm vào, cậu cảm thấy vô cùng căng.

Một lát sau, thấy Mục Cảnh đã ổn hơn, Tiếu Kiêu thử di chuyển.

“Hưm, ưm… a…… ưmmm……” Mục Cảnh bị căng đến khó chịu, không thể kiềm nén được rêи ɾỉ, chỉ có thể để mặc cho nó tuôn ra.

Tiếu Kiêu bắt đầu đâm vào rút ra, tìm kiếm điểm nhạy cảm trong vách Mục Cảnh, để giúp cậu có thể thoải mái hơn. Qua một hồi ra vào, cuối cùng Tiếu Kiêu cũng tìm được rồi.

“Ưmmm…… hưm a……” Mục Cảnh không thể tin được là tiếng kêu da^ʍ mị như vậy là do mình phát ra, cậu ôm chặt gối, không dám quay đầu nhìn Tiếu Kiêu.

Tiếu Kiêu lại khẽ cười nắm lấy mông cậu, bắt đầu mở ra vòng công kích mãnh liệt.

“A…… Không…… A a……” Không được. Mục Cảnh cảm giác như eo mình muốn gãy ngang, cơ thể cậu lên xuống theo động tác của Tiếu Kiêu, mông cũng bị Tiếu Kiêu vuốt ve không ngừng.

Mục Cảnh cảm thấy từ đầu đến chân mình nóng rực lên, một phần là do xấu hổ, một phần là do bị Tiếu Kiêu làm.

Cậu nghĩ mình không nên damdang như vậy.

Mục Cảnh quay đầu nhìn trộm Tiếu Kiêu đang rong ruổi trên người cậu.

…… Nếu như là Tiếu Kiêu thích, cũng không phải là không được.

Mục Cảnh đang suy nghĩ, Tiếu Kiêu đột nhiên tăng nhanh tốc độ.

“…… ưm a a!” Mục Cảnh bị sự đột ngột của hắn làm bất ngờ, tiếng rêи ɾỉ bật lên, làm Tiếu Kiêu phát ra tiếng cười nhẹ.

“Ngoan.” Tiếu Kiêu thả chậm lại, tay lần xuống dưới thân Mục Cảnh tìm kiếm.

Tiếu Kiêu cầm nơi đó của Mục Cảnh, nhanh chóng tuốt chừng mười cái, Mục Cảnh đã tước vũ khí đầu hàng ngay lập tức.

“Cục cưng, khả năng kéo dài của em không ổn nha.” Tiếu Kiêu chiếm được tiện nghi còn không quên trêu chọc Mục Cảnh.

Mục Cảnh vùi đầu vào gối, hiếm khi không chịu đáp lại lời Tiếu Kiêu.

Tiếu Kiêu biết là không thể trêu cậu quá nhiều, bằng không lần tới khỏi mong được ăn ngon nữa. Hắn đỡ lấy mông Mục Cảnh qua một hồi va chạm mãnh liệt rồi cũng bắn ra.

#

“Cục cưng? Mục Mục? Mục Cảnh ―― lần sau làm anh muốn em gọi anh là ca.”

“……”

“Em không chịu cũng không có cách nào đâu, lúc anh làm em, ừm, em phải gọi anh là ca.”

“……”

“Sao không nói lời nào? Giận rồi?”

“……”

“Không được nhíu mày.” Tiếu Kiêu điểm điểm giữa mày Mục Cảnh, ôm lấy Mục Cảnh ép vào trong ngực mình, “Ngẩng đầu.”

Mục Cảnh ngẩng lên.

Trong hai mắt Tiếu Kiêu chứa đầy ôn nhu, giống như bầu trời đêm đầy sao sáng, chỉ che phủ trên đỉnh đầu một người duy nhất là Mục Cảnh.

Hắn cúi đầu hôn hôn môi lên Mục Cảnh.

Muah muah muah ( づ ̄ 3 ̄) づ

Không cần phải nói “Anh yêu em” quá nhiều lần, bởi vì trong lòng chúng ta đã biết rõ ràng.

“Muah muah muah” thì mỗi thời mỗi khắc phải nói, bởi vì không có lúc nào anh không muốn hôn em cả.

“A, nhưng mà, anh vẫn muốn nghe em gọi anh là ca.”

“……”

END