Dùng Dung Mạo Phục Anh

Chương 8.3

“Cậu muốn tham gia thử không?” Tống Quân hỏi.

Phó Như Niên xua tay, chỉ bộ âu phục trên người: “Vậy thì quên đi, hiện tại tôi cũng không kém, không cần trò chuyện với cậu cũng không cần lấy tiền ra."

Hai người đang nói chuyện cười đùa thì vẻ mặt Tống Quân đột nhiên biến đổi, đôi mắt nhìn chằm chằm về một hướng.

Phó Như Niên sửng sốt, nhìn theo tầm mắt của hắn.

Chỉ thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng cách đó không xa.

Người đàn ông đó mặc một bộ âu phục nhạt màu, cả người rất hấp dẫn, cố ý có một loại cảm giác công tử như ngọc.

Trên mặt hắn mang theo ý cười nhẹ, đang nói chuyện với hai người có dáng vẻ chủ quản phía sau anh ta, khoé mắt liếc thấy hai người Phó Như Niên thì hơi sửng sốt, đi về phía bọn họ.

Phó Như Niên nhìn người nọ, cảm thấy có chút quen mắt, đợi người đến gần, nhìn thấy dáng vẻ người nọ mới nhớ ra, chính là ngày Phó Như Niên bày tỏ với Thu Triều, đυ.ng vào ở quán cà phê liền nhân tiện câu dẫn người một chút...

Ánh mắt người đó nhìn Tống Quân, ấm áp nói: "Sao em lại đến đây?"

Tống Quân hừ lạnh một tiếng: “Thế nào, nơi này quá cao quý nên người như tôi không đến được?”

Tính khí Tống Quân lúc riêng tư thật ra rất tốt, chưa bao giờ nói chuyện mang ý châm biếm như vậy, theo Phó Như Niên biết, cậu ta chỉ ở trạng thái này khi đối mặt một người...

Hiển nhiên, người đàn ông trước mặt này, chính là người anh trai Tống Thế giống Tống Quân kia.

...Không nghĩ tới tùy tiện vừa ý một người, thân phận lại không bình thường.

Phó Như Niên hơi rũ lông mi xuống, thầm nghĩ, hy vọng người này dễ quên, không thì có khi nhìn thấy cậu lại nhớ tới hành động của cậu trước tiệm cà phê.

Cậu không muốn Tống Quân biết rằng cậu từng quyến rũ anh trai cậu ta.

May mắn thay, anh trai Tống Quân, Tống Thế dường như thật sự đã quân sự việc ngày ấy, anh ta chỉ liếc mắt nhìn Phó Như Niên một cái, hơi mỉm cười coi như chào hỏi, sau đó lại một lần đặt tầm mắt lên người Tống Quân: “Anh không có ý này, chỉ là em tới đây, anh có chút vui mừng. Người này là bạn em sao? Không giới thiệu một chút sao?”

Tống Quân chưa kịp trả lời thì người quẹt thẻ lúc trước đã quay lại.

Cô dường như biết thân phận của Tống Thế, khuôn mặt ửng đỏ và sống

lưng thẳng tắp, nói với giọng ngọt ngào,:"Ngài Tống, đây là thẻ của ngài, bộ quần áo ngài mua cho quý ông này đều đã được gói xong."

Tống Thế sững sờ