Nhưng mà...
Phó Như Niên căn bản không nghĩ tới trực tiếp lên giường cùng Ôn Yến Minh.
Cậu nhẹ nhàng rút cổ tay lại, cười cười: “Xin lỗi ngài, tôi không phải người tùy tiện như vậy.”
Ôn Yến Minh cau mày.
Không phải người tùy tiện như vậy? Vậy vừa nãy ai tự dưng gãi lòng bàn tay của anh ta? Quỷ hả?
Nghĩ tới đây, Ôn Yến Minh thiếu chút không kiềm được biểu cảm trên mặt.
Thật ra, từ sớm khi Phó Như Niên đi vào, Ôn Yến Minh đã cảm thấy vô cùng hứng thú rồi. Mà động tác lau lòng bàn tay trước đó cũng không phải vì ghét bỏ Phó Như Niên, mà là vì bị đầu ngón tay út kia cọ qua, chỗ sâu nhất trong đáy lòng Ôn Yến Minh dường như bị ngứa đến, chỉ có dùng cách như vậy, mới có thể hết ngứa.
Nhưng mà người này, lại giống như đang trêu đùa anh ta vậy...
Nghĩ tới đây, Ôn Yến Minh giận tái mặt, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo cứng rắn: “Cậu biết tôi là ai không?”
Nhất định là người này không biết thân phận của anh ta nên mới có thể từ chối.
Nếu như cậu biết anh ta là cậu cả nhà họ Ôn... Chắc chắn sẽ cùng anh ta đi khách sạn. Giống như những người trước kia anh ta gặp vậy.
Nghĩ vậy, Ôn Yến Minh lại nhếch cằm cao hơn một chút.
“Biết chứ.” Phó Như Niên có chút kì lạ nhìn sang Ôn Yến Minh “Chính anh là ai anh còn không biết sao? Còn đi hỏi tôi làm gì?”
Ôn Yến Minh hít sâu một hơi.
Anh ta cảm thấy trái tim mình bây giờ không phải là ngứa nữa, mà đã biến thành hơi đau rồi.
Phó Như Niên không kiên nhẫn nói: “Còn có việc gì không? Tôi có chút vội.”
Ôn Yến Minh nhắm chặt mắt một cái, rồi lạnh lùng nhìn Phó Như Niên: “Chuyện đêm nay, không được phép nói ra. Nếu để tôi biết bên ngoài có bất kì tiếng gió nào, cậu cứ chờ xem.”
Phó Như Niên: “Ồ”
Cậu lạnh nhạt lên tiếng, rồi đi về phía một căn phòng.
Ôn Yến Minh nhìn bóng lưng của Phó Như Niên, cắn răng.
Thế mà lấy thân phận của anh ta cũng không ép buộc được chuyện gì, đành phải sửa sang lại quần áo của mình một chút, mặt mày xanh lét, bước nhanh ra ngoài.
Sau khi đến phòng, Ôn Yến Minh rốt cuộc gỡ xuống mặt nạ trên người mình.
Cung phản xạ dài vậy sao?