Trong phòng nhất thời chỉ còn lại nhạc nền nhàn nhạt.
Tống Quân chửi thề một tiếng.
“Cuối cùng tôi cũng biết tại sao lại có cảm giác hôm nay cậu không giống trước đây rồi.” Tống Quân nói: “Cậu của trước kia không độc mồm như vậy.”
Phó Như Niên nhíu mày: “Là do trước đây tôi sống quá khó khăn thôi.”
Trước kia Phó Như Niên phải cẩn thận khắp nơi, sợ đắc tội người khác, đối với ai cũng nhẹ nhàng... Mà bây giờ nghĩ lại, đắc tội người ta thì sao chứ?
Chỉ cần Phó Như Niên cậu sống không thẹn với lòng là tốt rồi.
Tống Quân cảm thán nói: “Cậu như bây giờ rất tốt. Nhìn cậu như vậy, tôi còn phải cảm ơn người gọi là Thu Triều kia.”
Phó Như Niên nháy mắt đã hiểu rõ, Tống Quân là đang hiểu lầm.
Nhưng mà, Phó Như Niên cũng lười giải thích.
Dù sao bị tình yêu đả kích đột nhiên tỉnh ngộ đáng tin hơn nhiều so với chuyện nằm mơ thấy đây là một cuốn sách.
Cậu đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh.”
Tống Quân không biết nghĩ gì bỗng nhiên hỏi: “Muốn tôi đi cùng cậu không?”
Phó Như Niên đầu tiên là sững sờ, sau đó bật cười.
Cậu dùng mu bàn tay che miệng, chỉ lộ ra đôi mắt cong cong như ẩn chứa sao trời bên trong: “Cậu hai Tống đi nhà vệ sinh còn muốn tay trong tay cùng đi? Cậu vẫn còn là học sinh tiểu học sao?”
“Tôi cũng không nói là tay trong tay, cậu đừng có vu oan cho tôi.” Tống Quân họ nhẹ một tiếng, liên tục xua tay: “Được rồi cậu đi đi, cậu đi đi.”
Phó Như Niên bước ra khỏi phòng bao.
Hoàng Triều là do người trong giới nghệ sỹ mở ra, nó sử dụng một quy chế đảm bảo cho thành viên, cam đoan sẽ không có bất kỳ người không nên có nào vào được. Cho nên rất được những người trong giới chào đón. Mặc dù Tống Quân ngoài miệng nói là KTV, nhưng nơi này cơ bản có thể gọi là nửa câu lạc bộ, được cung cấp rất nhiều dịch vụ.
Cậu có thể vào được nơi này, là may mắn nhờ vào Tống Quân.
Xắn tay áo lên, Phó Như Niên vừa định đi vào nhà vệ sinh, thì nghe thấy giọng nói của một người đàn ông: “Ồ, Thu Triều? Nó là cái gì?”
Giọng nói ngập tràn khinh thường.
Phó Như Niên nhíu mày.
Cậu dừng bước.