Biểu cảm Phó Như Niên vô cùng tha thiết, thanh âm mang theo một tia làm nũng: “Quý khách à, làm ơn đi, giúp tôi một chút thôi, nếu không giám đốc sẽ trừ lương thưởng của tôi đó.”
Sầm Dịch Ngạn nhìn bộ dạng Phó Như Niên trước mặt, hơi chau mày.
Ngay lúc Phó Như Niên cho rằng anh sẽ không đồng ý, Sầm Dịch Ngạn đột nhiên rũ mắt, lạnh nhạt nói: “Được thôi.”
“Cảm ơn quý khách!”
Phó Như Niên cười cười, mi mắt cong cong nhìn Sầm Dịch Ngạn.
Lúc trước có fan đã từng bình luận, nói rằng lúc cậu cười, sẽ khiến người khác cảm thấy siêu cấp đáng yêu, nghĩ lại cũng không biết là thật hay giả? Sầm Dịch Ngạn sẽ nghĩ cậu thế nào?
Sầm Dịch Ngạn hỏi: “Cần phải làm cái gì?”
Phó Như Niên lấy lại tinh thần, chớp chớp mắt: “Trả lời tôi một số vấn đề là được rồi, có điều lần này thời gian khảo sát khá dài, tôi có thể đến phòng quý khách nói chuyện được không?” Cậu nói rồi lấy bút ghi âm ra, bày ra dáng vẻ chuyên nghiệp: “Hay là anh cùng tôi xuống dưới lầu? Nhưng dưới lầu nhân viên khá nhiều, sợ sẽ làm anh khó chịu.”
Sầm Dịch Ngạn ung dung rũ mí mắt: “Đến phòng tôi đi.”
Anh nói xong, đi trước dẫn đường.
Lúc đi ngang qua phòng đặt trước của Phó Như Niên và giám đốc Trần, Sầm Dịch Ngạn đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua căn phòng đó.
Phó Như Niên vẫn luôn ở phía sau quan sát Sầm Dịch Ngạn, thấy vậy liền nhướng mày.
May mà Sầm Dịch Ngạn chỉ là tùy ý liếc mắt một cái như vậy thôi.
Anh không nói một lời nào, đi thẳng về phía trước, bước qua hai phòng, mới móc thẻ phòng ra mở cửa.
Phó Như Niên bước đi thong thả, đi theo sau Sầm Dịch Ngạn.
Ánh mắt cậu vẫn luôn quanh quẩn trên đôi chân dài của Sầm Dịch Ngạn. Đợi Sầm Dịch Ngạn xoay người đi vào cửa, không còn nhìn thấy nữa, Phó Như Niên liền thở dài trong lòng.
Sầm Dịch Ngạn thích thuần khiết, đáng yêu. Vậy thì cậu phải đúng đắn, không thể sau khi vào cửa đã lập tức nhào đến...
Phó Như Niên nghĩ đến đây, vội giơ tay cài lại nút áo sơ mi đang mở ra của mình.
Sầm Dịch Ngạn nói: “Ngồi đi.”
Phó Như Niên cầm bút ghi âm bước đến.
Thừa dịp Sầm Dịch Ngạn đang không quay đầu lại, Phó Như Niên duỗi tay móc con dao gọt hoa quả ra, tùy ý bỏ lên cái bàn cạnh cửa.