Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Quyển 1 - Chương 40: Ngươi sờ đủ chưa?

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Ngươi sờ đủ chưa?”

Giọng nói lạnh nhạt không có một chút nhiệt độ vang lên ở bên tai Quân Thanh Vũ.

Nguyên Nguyên lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, không dám tin nhìn nam nhân bị đè ở dưới thân.

Công tử, lấy tính cách bình thường của ngươi, không phải sẽ tức giận sao? Vì sao câu đầu tiên lại nói lời này? Đây cũng quá không phù hợp với tác phong lúc trước của ngươi.

Hơn nữa, tư thế bây giờ của hai người bọn họ là muốn có bao nhiêu ái muội thì có bấy nhiêu, khiến nguyên nguyên ở bên cạnh nhìn đến mặt đỏ tim đập.

Môi đối môi, ngực đối ngực, tay Quân Thanh Vũ còn đặt ở trên đùi hắn, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa đã sờ đến nơi không thể đυ.ng vào nhất……

Ầm!

Khuôn mặt của Quân Thanh Vũ trực tiếp ửng đỏ, cả người đều ngốc ở tại chỗ.

Sống hai đời, lần đầu tiên nàng tiếp xúc thân mật với một nam nhân như thế, mà nam nhân này vẫn là người sau khi nàng rời khỏi Vô Tình Cốc đã thề không muốn gặp lại.

“Nha đầu thúi, lần này ngươi trốn không thoát!”

Giọng nói phía sau dần đến gần, Quân Thanh Vũ âm thầm cắn răng, muốn từ trên người nam nhân đứng lên, lại vào lúc này, một bàn tay kéo cánh tay của nàng, lập tức kéo nàng vào trong ngực ấm áp.

Nàng ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn khuôn mặt hoàn mỹ như tiên nhân ở trước mắt này.

Hiển nhiên Vô Tình không nhìn thấy vẻ mặt của Quân Thanh Vũ,

khuôn mặt tuấn mỹ như bao lấy một lớp sương lạnh, lạnh nhạt khiến người kinh tâm, khuôn măt của hắn lạnh lùng nhìn lão giả đang đuổi theo, quanh người chợt nhấc lên một luồn gió cường đại.

Trong gió sắc bén chứa hàn khí lạnh đến thấu xương, như một bảo kiếm ra khỏi vỏ, ầm một tiếng, hung hăng xuyên qua ngực của lão giả, đột nhiên, máu tươi từ trong ngực ông ta chảy ra.

Ầm!

Lão giả ngã thật mạnh trên mặt đất, khϊếp sợ mở to hai mắt, đến chết ông ta còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nếu nói, Vô Tình nháy mắt hạ gục lão giả này còn không tính hiếm lạ, nhưng từ đầu đến đuôi, tay hắn đều không nâng một cái, không ra tay mà có thể gϊếŧ ông ta, là hộ pháp Thanh Minh Phủ này quá yếu? Hay là…… Nam nhân này quá mạnh?

Nguyên Nguyên bĩu môi, thực lực của công tử đương nhiên rất mạnh, nếu gϊếŧ một phế vật như vậy còn cần ra tay, vậy không phải ô nhiễm tay của công tử sao?

Mà cho dù không ra tay, hắn cũng chưa từng vận dụng một nửa lực lượng……

“Ngươi có thể buông tay.” Ánh mắt nhìn về phía tay hư kia đang đặt ở trên eo của mình, lông mày của Quân Thanh Vũ nhíu lại.

Ánh mắt lạnh nhạt nhìn thiếu nữ có chút suy yếu, nam nhân lạnh nhạt bất cận nhân tình nói: “Ngươi xác định?”

“Ta…… Vô Tình, ngươi làm gì!”

Lời còn chưa nói xong, Vô Tình đã bế ngang nàng lên, đi nhanh lêи đỉиɦ núi.

Ôm ấp của nam nhân rất ấm, ấm áp đến khiến lòng của người bất giác yên ổn, không tương xứng với bề ngoài lạnh nhạt kia của hắn……

Quân Thanh Vũ ngẩn ra, ngước mắt nhìn chăm chú vào nam nhân trước mặt.

Không gì đáng trách, khuôn mặt của nam nhân này hoàn mỹ đến không thể lấy ra bất kì tật xấu gì, bạch y phảng phất như tiên nhân, nhưng mà, trên khuôn mặt anh tuấn của nam nhân lại phác hoạ ra đường cong lạnh nhạt, đôi môi mát lạnh như là vẽ ra, trong đôi mắt chứa hàn ý âm u.

Nam nhân tuấn mỹ như thế, như ở trong trnah mới có thể xuất hiện, mà người trên thế gian, có ai có thể đẹp đến trình độ như thế?

Nguyên Nguyên ở phía sau đã khϊếp sợ há to miệng, công tử…… Công tử lại cũng sẽ làm chuyện bùng nổ như vậy? Nếu để những người ái mộ công tử đó biết, nhất định sẽ vỡ nát trái tim.

Bóng đêm u ám, ánh trăng như nước.

Quân Thanh Vũ đột nhiên mở hai mắt ra, nàng xoa huyệt thái dương, híp hai mắt lại nhìn bốn phía xung quanh.

Vừa rồi nàng lại ngủ mất! Lại ở trước mặt một người xa lạ không hề phòng bị đi vào giấc ngủ! Đây là việc chưa từng có từ khi kiếp trước nàng gặp phải đuổi gϊếŧ.

“Ngươi tỉnh rồi?”

Giọng nói lạnh nhạt từ phía trước truyền đến.

Nàng ngước mắt nhìn lại, ngay lập tức, nam nhân bao phủ ở dưới ánh trăng đập vào trong mắt, so với như tiên như họa vào ban ngày, lúc này hắn lại mờ ảo không chân thật như thế.

“Vô tình, vì sao ngươi muốn nhiều lần giúp ta? Cho dù là vì Tiên Hồn Thân Thể, cũng không cần phải……”

“Nếu đã tỉnh vậy đi tắm rửa trước, vừa rồi ngươi ra một thân mồ hôi, hay là nói, muốn ta giúp ngươi?” Nam nhân lạnh nhạt nhìn Quân Thanh Vũ, mặt không biểu tình nói.

Rõ ràng là lời nói ái muội, đến miệng hắn lại trở nên nghiêm túc.

Sắc mặt của Quân Thanh Vũ tối sầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không cần!”

Đột nhiên nàng phát hiện, nói với nam nhân này thật sự là lãng phí miệng lưỡi……

“Công tử, công tử!”

Nắng sớm mới dâng lên, cửa phòng khách điếm đã bị Nguyên Nguyên vội vàng mở ra, hắn vội vàng cầm lá thư trong tay chạy đến bên cạnh Vô Tình, thở hổn hển nói: “Công tử, Thanh Vũ cô nương để lại một phong thơ rời đi, a, đúng rồi, nàng còn đểlại một quyển Luyện Trận Sư, nói là báo đáp ơn cứu mạng của công tử.”

Ôm chặt thư trong ngực, trái tim của Nguyên Nguyên đều kích động đập nhanh.

Dù cho hắn là Luyện Trận Sư, nhưng không có sư phụ chỉ đạo, đều là tự mình đi tìm hiểu, có quyển sách này, hắn có thể càng nhanh chóng tìm được bí quyết.

“Công tử?”

Vẫn không có người trả lời, Nguyên Nguyên nghi ngờ ngẩng đầu nhìn người mặc bạch y ở phía trước.

Vô Tình đưa lưng về phía hắn, ánh mắt nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, khuôn mặt tuấn mỹ ở dưới nắng sớm tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, thật lâu sau, hắn thu cảm xúc khiến người ta nhìn không hiểu trong mắt kia lại, xoay người nói: “Đi thôi.”

……

Từ sau khi Quân Thanh Vũ rời khỏi, Quận Thành có thể nói là đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Hai đại thế gia đυ.ng chạm nhau, khiến các tiểu gia tộc trong Quận Thành mỗi người cảm thấy bất an, mấy sản nghiệp thuộc về hai nhà bị bắt đóng cửa ngừng kinh doanh, mà đệ tử hai nhà chỉ cần ở bên ngoài đυ.ng phải nhau, tất nhiên sẽ chiến đấu một trận.

Cho dù như thế nào, có lão bất tử Quân gia kia chống lưng, thực lực và tài lực đều thắng Mục gia một bậc.

Mặc cho Mục Phi Nhiên gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, cũng không có biện pháp.

Nếu sớm biết hồ ly kia là Quân Thanh Vũ, sao ông thật sự cứng đối cứng với Quân gia? Nhưng cuối cùng đã biết thì thế nào? Mọi chuyện đều thành như vậy, hoàn toàn không còn đường sống quay lại.

Nhưng Mục Phi Nhiên bị Quân gia chọc tức ở bên ngoài, nên trút tất cả lửa giận ở trên người Quân Nhất Phàm?

Bạo cúc thật sự thảm sao? Không, chân chính thảm là làm nhục!

Nhà lao Mục gia, Quân Nhất Phàm tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đối với mặt tường, hai đinh sắt đâm thủng mu bàn tay của hắn cắm chặt ở trên tường, máu tươi khô khốc ở tay và trên lưng, mà đưa mắt nhìn lại, một thân da thịt kia lại không có một chỗ tốt.

Hắn đã nửa chết nửa sống, cố tình còn bị treo ở đây.

“Bốp!”

Roi hung hăng đánh ở trên người Quân Nhất Phàm, một nam nhân khuôn mặt thô kệch xấu xí nở nụ cười dâʍ đãиɠ cởϊ qυầи của mình ra, không có bất kì điềm báo gì đã đẩy vào bên trong……

“Đại gia ta chính là Nam Phong, tuy không biết một ngày tiểu tử này bị bao nhiêu người lâm hạnh, nhưng vẫn có thể khiến đại gia ta thoải mái một chút, ha ha ha ha.”

Vừa nói, hắn vừa giơ ngọn nến trong tay lên, nhìn sáp nhỏ giọt ở trên lưng Quân Nhất Phàm, khóe miệng nở nụ cười dâʍ đãиɠ càng sâu……

“Ta nói Trương Tam, ngươi thỏa mái đủ chưa? Thoải mái đủ rồi thì đến lượt chúng ta, ha ha, ai bảo tiểu tử này là người Quân gia, hon nữa còn bị Quân gia vứt bỏ, gia chủ ăn mệt bởi Quân gia, đương nhiên muốn trút lên trên người hắn.”

Đau đớn và sỉ nhục khiến Quân Nhất Phàm muốn lập tức chết đi, nhưng hôm nay cái chết với hắn mà nói cũng là hy vọng xa vời……