Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 23: Đêm Ꮆiết người

Người Lưu Huyền Ý mang đến trong hẻm nghe thấy động tĩnh phá cửa tiến vào, nhất thời hai bên đánh giáp lá cà, Khương Anh bất chấp hai đầu gối đau nhức, phi thân đi xuống chém một người.

Cùng lúc đó, Lưu Huyền Ý ở trên mái nhà vung đao tấn công hắc y thiếu niên kia, lưỡi đao nhẹ lướt qua, vang lên tiếng rít chói tai, chỉ thấy thiếu niên kia nhảy lên tránh thoát, tay vừa nhấc, nhuyễn kiếm đã ở trong tay hắn dạo qua một vòng, ánh sáng lạnh lưu chuyển, nhẹ nhàng vòng qua sống đao hắn, tới gần yết hầu hắn ta.

Lưu Huyền Ý ngửa người ra sau, khó khăn né tránh, nhưng chòm râu cằm vẫn bị cắt đứt một sợi, trong lòng hắn cả kinh, lúc này mới đón nhận đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh của thiếu niên, tức khắc hắn giảm đi vài phần khinh thường, tay nắm chuôi đao càng thu càng chặt.

Lại nín thở ngưng thần, hai chân Lưu Huyền Ý dẫm đạp lên mái ngói nhảy lên, rồi lại lao xuống vỗ vào thiếu niên, thiếu niên nghiêng người trước, lại lấy thân kiếm chống lại lưỡi đao nặng nề kia, mũi kiếm mềm dẻo uốn lượn, nhưng thiếu niên lại nương theo lực đàn hồi của thân kiếm, trong chớp mắt, xoay người đánh úp về phía sau lưng hắn.

Lưu Huyền Ý rốt cuộc cũng coi như nhân tài kiệt xuất trong chốn giang hồ, hắn phản ứng cực nhanh, trở tay vòng trường đao qua lưng, chống lại thế công của thiếu niên, lại xoay người tiếp chiêu với thiếu niên.

Đêm đen gió rét, duy chỉ có quang ảnh đao kiếm nhanh chóng xẹt qua như sao băng, trong âm thanh va chạm, Lưu Huyền Ý dần dần nhìn ra được bóng dáng một người, ⁿtừ kiếm chiêu sắc bén xinh đẹp của thiếu niên.

Hắn chỉ có chút bất chợt phân tâm, đã bị thiếu niên nắm lấy cơ hội, mũi kiếm mỏng như lá trong khoảnh khắc đã vẽ ra trên vai hắn một miệng máu, hắn ăn đau kêu lên một tiếng, một chưởng đánh vào ngực thiếu niên, ngay sau đó xoay người nhảy lên, rơi xuống mái hiên đối diện.

Nguyệt hoa như múa, dừng trên mái ngói vừa ảm đạm vừa lạnh lẽo, Lưu Huyền Ý che vai, nheo lại đôi mắt lần nữa đánh giá thiếu niên cầm kiếm đối diện: “Tiểu tử, Diệu Thiện đạo sĩ là gì của ngươi?”

“Vì sao ngươi lại ở Lược Phong Lâu?”

Biểu tình hắn càng thêm quái dị.

Cái gì mà Diệu Thiện.

Chiết Trúc lau đi vết máu bên môi, cười lạnh: “Lão thất phu, ngươi luôn luôn nói nhiều như thế sao?”

“Diệu Thiện ở nơi nào? Chẳng lẽ hắn ở Lược Phong Lâu?” Sắc mặt Lưu Huyền Ý lại càng thêm xanh mét, hắn rũ đôi mắt xuống, lại không biết tự mình liên tưởng đến cái gì, rồi hung tợn nhìn Chiết Trúc: “Ngươi nói, nàng và Diệu Thiện có thật ở bên nhau không? Hắn bất quá chỉ là một tên đạo sĩ thúi, vì sao nàng lại cố chấp chọn hắn chứ?”

“Nàng” trong miệng hắn, tự nhiên là lâu chủ Lược Phong Lâu.

Lưu Huyền Ý dường như bị chính mình đẩy vào ma chướng nào đó, cũng căn bản không kịp đợi Chiết Trúc mở miệng, hắn đã một chân dẫm vào ngói vụn mượn lực nhảy lên, huy đao vọt về phía Chiết Trúc.

Lần này, thế công của Lưu Huyền Ý càng thêm cường mãnh, đôi tay nắm đao, từng chiêu từng thức đều vận dụng nội lực, xuất đao liền dấy lên từng trận gió.

Mũi kiếm trong tay Chiết Trúc xoay tròn, tiếp được từng chiêu lại từng chiêu của hắn, hai người một trước một sau, lúc cao lúc thấp, nhảy liên tục qua mấy cái mái hiên, phía trên rìa mái nhà, gió lạnh thổi đến nỗi y phục người bay phần phật, mũi kiếm hai người bay múa, trên người Lưu Huyền Ý nơi nơi đều là vết thương, mà trên người Chiết Trúc cũng có thêm mấy miệng máu.

“Diệu Thiện mất tích mười sáu năm,” Lưu Huyền Ý nhìn chằm chằm gương mặt cực trẻ của thiếu niên, “Mà ngươi hiện giờ, tuổi tác bao nhiêu?”

Chiết Trúc cực kỳ ghét bộ dáng ồn ào này của hắn, nhấc chân đá mạnh vào chân hắn, khiến một đầu gối hắn quỳ xuống thật mạnh, thân mình khụy xuống một đoạn, lưỡi kiếm Chiết Trúc lại tới gần, Lưu Huyền Ý vội vàng nâng đao ngăn cản, nhưng lưỡi đao hắn lệch đi nửa tấc, mũi kiếm thiếu niên đâm mạnh vào xương đùi hắn.

Lưu Huyền Ý ngưỡng mặt kêu đau, tay còn chưa kịp cầm chặt chuôi đao hơn, thiếu niên đã rút kiếm ra, chuôi kiếm đánh vào hổ khẩu của hắn.

Đao rơi khỏi tay, ngã xuống dưới mái hiên.

Lưu Huyền Ý chỉ đành phải gắng gượng thẳng người, dùng bàn tay trần triền đấu với thiếu niên, không lâu sau, hắn liền bị mũi kiếm mảnh khảnh đâm đến cả người huyết nhục mơ hồ, hắn hét lớn một tiếng, khoảnh khắc hắn dồn chưởng lực, cực kỳ ác độc đánh úp về phía thiếu niên, ngực hắn đã bị một kiếm xuyên qua.

Trong nháy mắt gió như ngừng thổi, Lưu Huyền Ý không thể tin, rũ mắt nhìn mũi kiếm cắm vào trước ngực mình, lại ngẩng đầu, hắn phun ngụm máu, đôi mắt đỏ đậm, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi nhất định là đứa con hoang của nàng và Diệu Thiện.”

“Nhất định……”

Lưu Huyền Ý oán hận đầy mắt, máu tuôn ra từ yết hầu hắn càng nhiều, thân hình cao lớn ngã thẳng xuống, nặng nề nằm ở đầu con hẻm không người, chết không nhắm mắt.

Lưỡi kiếm không tiếng động nhỏ xuống từng giọt huyết châu, Chiết Trúc đứng yên trên mái nhà, ánh trăng như sương bạc chiếu rọi khuôn mặt tái nhợt của hắn.

“Hộ pháp!”

Khương Anh mang theo người vội vàng chạy tới, dưới ngọn đèn dầu u tối bên trong hẻm, thấy Lưu Huyền Ý đã tắt thở, máu nhiễm hồng nền tuyết chưa được dọn dẹp sạch sẽ, máu yên lặng chảy ra thành vũng.

Chiết Trúc từ mái nhà nhảy xuống, khí huyết cuồn cuộn trong ngực, hắn có chớp mắt choáng váng, suýt nữa không đứng vững, Khương Anh vội đi lên đỡ lấy hắn.

“Người đều gϊếŧ sạch?”

Chiết Trúc nhắm mắt, miễn cưỡng định thần, tránh thoát tay hắn.

“Không một người sống.”

Khương Anh gật đầu lên tiếng.

“Vâng.”

Chiết Trúc nhấc kiếm lên, giọng nói bình tĩnh, “Cũng dọn sạch hắn.”

Khương Anh theo lưỡi kiếm hắn chỉ ngó qua, thấy tử thi đầu hẻm, quay đầu chắp tay nói vâng, lúc này một người cấp dưới dắt ngựa tới, Chiết Trúc cất nhuyễn kiếm vào bao kiếm quấn bên hông, xoay người lên ngựa.

Trong hẻm vang lên tiếng vó ngựa, Khương Anh liếc mắt nhìn thiếu niên trên lưng ngựa một cái, thoạt nhìn tựa hồ cũng không có gì khác thường, ngay sau đó hắn quay mặt đi, sai người nhanh chóng xử lý thi thể cùng vết máu trên mặt đất.

Bóng đêm đen đặc, một mình Chiết Trúc cưỡi ngựa xuyên phố, trên đường phố rộng lớn không có một bóng người, ngay cả ngọn đuốc ở tiệm ăn nhỏ cũng đã tắt.

Nhưng trong không khí vẫn còn sót lại một ít mùi rượu, hắn nhẹ ngửi một chút, một chuỗi sắc màu tươi sáng đan chéo quang cảnh tranh sáng tranh tối, rơi xuống đầy người hắn, làm chói đau cả mắt người.

Hắn giơ roi giục ngựa, nhanh chóng chạy ra khỏi thành.

Đào Khê thôn và rừng trúc cách nhau một con sông nhỏ, Chiết Trúc cưỡi ngựa một đường từ Thục Thanh thành gấp rút trở về, sắc trời đã dần sáng.

Ngựa đi lên cầu đá, mới băng qua rừng trúc, hắn choáng váng càng sâu, thân thể mỏi mệt, cảm giác vô lực khiến tinh thần dần dần đình trệ, ở chỗ cửa viện, hắn xuống ngựa, miễn cưỡng chống đỡ thân thể, thất tha thất thểu đi vào trong viện, đi từng bước một lên cầu thang, hắn thở hổn hển, dưới tình trạng hoàn toàn không thấy rõ vật trước mặt, toàn bộ thân mình ngã về trước trong nháy mắt, “Kẽo kẹt” một tiếng, cửa kia bỗng nhiên mở ra.

Thương Nhung còn chưa kịp nhìn rõ hắn, chỉ cảm thấy một bóng đen áp xuống, nàng đột nhiên không kịp đề phòng, ngã ngửa xuống đất phía sau.

Gió lạnh sáng sớm tràn vào mạnh mẽ theo cửa phòng rộng mở, mành bích sa cuốn loạn đan chéo theo từng đợt gió, hơi thở thiếu niên đè trên người kề sát cổ nàng, lông mi Thương Nhung rung động, một lát sau, nàng nâng tay lên đặt phía sau lưng hắn, cả tay thấm đầy máu nhìn thấy ghê người.

“Chiết Trúc?”

Nàng vội vàng gọi hắn, nhưng trước sau hắn vẫn không có hồi đáp, nàng mới vừa động, phát giác cái gì lạnh lạnh, xúc cảm mềm mại ngoài ý muốn nhẹ chạm yết hầu nàng, nàng chợt cứng đờ.

“Vi Vi cô nương làm sao vậy……”

Mộng Thạch nghe được động tĩnh, áo ngoài cũng không mặc chỉnh tề liền vội vàng ra ngoài, ở ngạch cửa bên ngoài nhìn thấy một màn này, vội nuốt lời còn chưa nói xuống, lập tức tới đỡ thiếu niên đang hôn mê bất tỉnh tới đặt lên trên giường.

Hắn quay đầu thấy Thương Nhung mang tới một cái tay nải, trút toàn bộ chai lọ bên trong vào trên bàn, hắn liền lấy nước ấm trên lò đổ vào trong bồn, lại nói với nàng: “Yên tâm, ta cũng hiểu chút thuật chữa thương, ngươi mau đi ra ngoài trước, không cần ở lại.”

Thương Nhung nghe xong, vọng mắt liếc thiếu niên khuôn mặt tái nhợt trên đường một cái, nàng mím môi, lắc đầu, đứng ở chỗ đó không nhúc nhích.

Mộng Thạch cũng không tiếp tục khuyên, trong lòng biết không thể trì hoãn nữa, liền nhanh chóng cởϊ áσ thiếu niên kiểm tra miệng vết thương, vai cổ trắng nõn của thiếu niên lộ ra ngoài, một miệng vết thương dữ tợn vì bị chạm khi kéo y phục lại lần nữa tươm máu, theo cánh tay chảy xuống.

Thương Nhung thoáng nghiêng mặt đi không dám nhìn tiếp, lại ngửi được mùi máu trong nhà càng thêm dày đặc.

Toàn bộ quá trình, Mộng Thạch không dám có một chút thả lỏng, thật nhiều năm không trị ngoại thương nặng như vậy, hắn dùng toàn bộ kiến thức để cầm máu cho thiếu niên, rửa sạch mấy miệng vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ trên người hắn, làm xong mấy việc này, đầu hắn đã đổ đầy mồ hôi.

Khép lại cửa phòng, Mộng Thạch cùng Thương Nhung đứng cạnh giường, hắn xoa xoa mồ hôi trên trán, nói: “Máu ngừng chảy rồi, chỉ cần tìm chút thuốc về nấu, ngươi yên tâm, tánh mạng hắn không đáng lo, chỉ là……”

Hắn muốn nói lại thôi.

“Cái gì?” Thương Nhung ngẩng đầu một chút.

Mộng Thạch sờ sờ chòm râu, nhíu mày nói: “Thuốc ngươi lấy tới hiệu quả trị liệu cũng cao, tuy bôi trên miệng vết thương vẫn vô cùng đau đớn, nhưng bất luận ta rửa sạch miệng vết thương hay là bôi thuốc cho hắn, trước sau hắn đều không hề có chút phản ứng nào.”

“Nếu ta đoán không sai……”

Ngữ khí Mộng Thạch thêm vài phần không thể tưởng tượng:

“Hẳn là cơ thể hắn mắc chứng bệnh vô cùng kỳ lạ - không cảm giác được đau đớn.”