Chức Nghiệp Nam Phụ Không Dễ Làm

Chương 5: Hệ thống cảnh báo

Mặt Giang Lâm lúc này đã đen như cái đít nồi. Bàn tay Tạ Thương Thần như gọng kiềm siết chặt cổ tay cậu, hơi thở nặng nhọc, hắn gằng giọng nhấn mạnh một lần nữa:

"Cậu ở lại, còn cậu ta cút."

Đây là muốn cậu diễn thay thụ chính H kéo rèm sao?

Muốn làm một nháy cũng không phải không được, nhưng cậu là người truyền thống nha. Cậu còn muốn để dành lần đầu thiêng liêng cho người mình yêu cơ.

Giang Lâm nhìn cơ ngực phập phồng của nam chính, nuốt ực một cái.

Mẹ nó, đúng là nam chính. Quá gợi cảm đi.

Trong đầu Giang Lâm lý trí và tìиɧ ɖu͙© đấu đá lẫn nhau. Sau đó đánh một vòng suy nghĩ đầy hèn mọn: Dù sao đây cũng chỉ là thế giới hư cấu, có nên khai trai lấy kinh nghiệm, sau này về thế giới thực cũng không bỡ ngỡ hay không.

Nhưng cậu chưa kịp quyết định đã nghe nam chính nghiến răng nạt mình:

"Cậu đừng giả mù sâu mưa nữa! Giang Lâm, đây chẳng phải là kế hoạch của cậu hay sao?"

"Hả?"

Giang Lâm đơ ra có chút ngu người vì bị ụp nồi, khóe miệng cũng giật hai cái đầy gượng gạo.

"Chắc anh nhằm rồi... Tôi..."

Tạ Thương Thần nghiến răng nói từng chữ một.

"Cố tình chuốc thuốc để trèo lên giường của tôi sau đó quay phim lưu lại nhược điểm của tôi? Sao chưa lâm trận đã muốn chạy à?"

Nếu không phải đèn cảm ứng sáng, hắn đẩy tên nhóc kia ra nhìn thấy rõ người phía sau cậu ta là ai mới sáng tỏ mọi chuyện. Hắn cười lạnh trong lòng, xém nữa phải đi một vòng lớn tốn một mớ nhân lực đi điều tra rồi.

"Giờ để tôi toại nguyện cho cậu."

Hừ, tên diễn viên này rõ ràng bề ngoài ngoan hiền trong sáng như hoàng tử nhỏ, bên trong lại là một đóa thược dược đen, hắn chỉ nhìn đã cảm thấy chán ghét.

Chỉ là không ngờ minh tinh quốc dân này lại vì gã đàn ông kia không tiếc bản thân mình trèo lên giường của hắn.

Hoa thơm dâng tận miệng sao lại không thưởng thức, huống chi lại là tình nhân của gã kia, hắn lại càng phải giày vò cắn nuốt cho đến khi cậu ta chỉ có thể phục tùng dưới thân hắn mới thôi.

Nghĩ đến đó bụng dưới hắn lại không ngừng căng chặt, cổ tay trong lòng bàn tay hắn da thịt mịn màng như nước khiến hắn càng muốn tận hưởng tất cả người trước mắt.

Giang Lâm không ngờ mình vừa xuyên đã phải đội nồi cho thụ phụ.

Cậu chỉ nghĩ đến trong truyện có nhắc lướt qua cuộc gọi sáng hôm sau khi lăn giường với thụ chính, công chính cho người xử lý kẻ bỏ thuốc mình thì rét run, bao nhiêu ý da^ʍ với người đàn ông đối diện lập tức tắt ngúm.

Cậu run run nói:

"Ngài... ngài hiểu lầm... tôi và cậu nhóc này uống say đi lộn phòng mà thôi. Ngài thả tay ra, tôi đi gọi người khác cho ngài giải quyết."

Vừa nói Giang Lâm vừa cố đẩy tay Tạ Thương Thần ra, lại không ngờ bị hắn kéo một phát cả người chân chính nhào vào l*иg ngực hắn.

Nam chính trong truyện không hổ là con đẻ của đại thần, từ hốc mắt đến lông mày đều như tượng thần điêu khắc, khuôn mặt có phần góc cạnh nghiêng về người châu Âu, hình như hắn còn lai vài dòng máu nên khuôn mặt mới Tây như thế.

Giang Lâm bị ánh mắt như hổ đói nhìn chằm chằm đến mặt cũng đỏ bừng, sao cậu có thể chịu nổi lực sát thương lớn như thế. Vì thế, Giang Lâm dùng hết sức mình nâng gối thụi một phát vào hạ bộ của công chính.

BỐP!!!

Một cú ra đòn hiểm hóc của tuyển thủ Giang Lâm đã hạ knockout nam chính công.

RẦM!!!

Tạ Thương Thần triệt để bị hạ gục bởi một cú chí mạng, cơ thể run rẩy buông cổ tay Giang Lâm ra, hai mắt đỏ au trợn trừng lớn tưởng như con ngươi cũng muốn rớt ra ngoài.

Mà cậu trai Ninh Thụ Hy còn đang mơ màng dựa góc tường thấy một màn như thế cũng theo phản xa che chắn tiểu tổ tông của mình.

Cọp nhỏ há hốc mồm nó chỉ biết "Oh my god! Oh my god!" trong đầu liên tục. Sao ký chủ của nó lại bạo lực thế?

Sau đó, hệ thống nhỏ chỉ có thể thấy nam chính đáng thương khụy cả người xuống sàn ôm hạ bộ lăn lộn một cách đáng thương, tay không ngừng run rẩy chỉ về phía Giang Lâm, miệng không ngừng lầm bẩm mấy từ đứt quãng:

"Cậu... tên khốn khϊếp... đừng để tôi tóm được... TÔI SẼ Gϊếŧ CHẾT CẬU!!!"

Câu cuối cơ hồ là hắn rống lên.

Giang Lâm đổ mồ hôi hột hình như cậu ra tay hơi nặng.

Nhưng quả thật chiêu thúc gối này dù cũ nhưng gặp tình huống kiểu này vẫn luôn hiệu quả.

Nam minh tinh đang hot Giang Lâm, luôn được fan ca ngợi vẻ ngoài cực phẩm, nụ cười thiêu cháy trái tim thiếu nam thiếu nữ, là mỹ nam thế hệ, là bảo vật trời sinh trong giới điện ảnh nhưng bên trong là cao thủ karate tam đẳng không phải chỉ để làm màu với fan.

RẦM!!! RẦM!!!

Tiếng đập cửa bên ngoài vang lên, cùng theo đó là tiếng của trợ lý của Tạ Thương Thần vọng vào, âm thanh trầm khàn như cố nén chặt cảm xúc:

"Sếp Thần!!! Tôi đưa người đến!"

Bên trong không có tiếng đáp lại khiến người đàn ông gõ cửa sầm mặt nhíu mày, giọng cũng gắt hơn.

"Tạ Thương Thần, cậu sao rồi? Mở cửa cho tôi!"

Giang Lâm lúc này mới cuống lên, bây giờ mà bị tóm có khi phải vào đồn ngồi vì tội cố ý gây thương tích người khác.

Cậu quay qua ánh mắt sắc lẽm nhìn hệ thống mà hăm dọa, hệ thống nhỏ rùng mình như không cần nói gì cũng hiểu ánh mắt ấy của cậu. Nó gào lên một tiếng, ánh đèn tự nhiên vụt tắt, mọi thứ trong phòng tối om.

RẦM!!!

Một cánh cửa đột nhiên mở bung ra, lực đạp mạnh đến mức cửa gỗ phòng vip cũng bị bật ra đập mạnh vào tường lung lay đến đáng thương, ổ khóa điện tử cũng vì cú đạp của gã đàn ông mà hỏng luôn.

Đến khi vị trợ lý cao to, đầu húa cua tựa như một gã lính đánh thuê tròng lên mình bộ tây trang đen giả danh tri thức vẫn không thể giấu đi khí chất cường bạo của mình xuất hiện.

Gã dẫn một cậu trai xinh đẹp nhỏ nhắn đẩy mạnh cửa phòng bước vào.

Ánh đèn cảm ứng lại lần nữa vụt mở.

Ánh sáng từ trên trần nhà phủ xuống.

Người đàn ông anh tuấn áo tắm xộc xệch, hai mắt đỏ bừng thấm đưỡm nước mắt khiến khuôn mặt vốn siêu cấp đẹp trai lạnh lùng của hắn trở nên yếu ớt vô lực rất đáng thương, hai tay lại kẹp chặt bên dưới chân lại không ngừng cọ sát tấm thảm trông vô cùng thê lương... vô cùng gợϊ ɖụ©.

Người đàn ông vừa thấy gã trợ lý quen thuộc của mình thì như thấy cứu tinh, hắn ngước lên, yết hầu run rẩy khàn giọng đứt quãng gọi tên trợ lý của mình.

Cậu trai nhỏ mới vô nghề lần đầu tiên thấy cảnh tượng này thì đỏ bừng mặt vốn muốn bước vào, lại không ngờ bị cánh tay nam nhân to lớn đẩy ra.

Cánh cửa gỗ nặng nề cũng đóng sập lại, bị chốt một cách thủ công nhưng cũng đủ ngăn cách người bên trong với thế giới bên ngoài, của gỗ phòng vip dày cách âm rất tốt.

Cậu trai nhỏ ngẩn ngơ đập cửa mấy lần nhưng không được đáp lại, buồn bực xấu hổ lại có chút uất ức.

Khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú động tình của người đàn ông nằm trên sàn, cậu trai nhỏ tưởng rằng mình sắp được dâng hiến lần đầu cho người đàn ông đẹp trai luôn đứng trên đỉnh kim tự tháp kia. Sau đó bám vào kim chủ một bước hoá thành phượng hoàng nam, thế mà phải rời đi trong uất ức.

"Ting!!!"

"Cảnh báo!!! Cảnh báo"

Âm thanh máy móc điên cuồng vang lên.