Nữ Pháp Y Đại Lý Tự

Chương 26: Ꮆiết người diệt khẩu

Bạch Việt biết gần đây vận khí của mình không tốt, nhưng trăm triệu lần không đoán được là lại tệ đến trình độ này.

Ngay cả Giản Vũ cũng kinh hãi, không thể tin được mà duỗi tay ra tiếp nhận, quả nhiên, tám chữ bằng chu sa màu đỏ, không nhiều hơn một chữ, cũng không thiếu một chữ.

Ba ngày mệnh tang, hữu tử vô sinh!

“Làm sao có thể?” Giản Vũ nhíu mày thật chặt, câu đầu tiên nói là: “Lá thăm này của ngươi là có vấn đề.”

Bắt được thăm hạ hạ, không nghi ngờ vận khí của bản thân, mà lại hoài nghi thăm có vấn đề, hành động này của Giản Vũ rất vừa ý Bạch Việt.

Tái bán tiên có chút khẩn trương, giống như sợ trời trách phạt, cuống quít xua tay nói: “Công tử chớ nên vọng ngôn.”

Giản Vũ đem lá thăm nhìn tới nhìn lui một lần, đột nhiên nói: “Ngươi đưa cái hộp kia cho ta nhìn xem.”

Bạch Việt có chút ngoài ý muốn, tuy rằng rút phải thăm hạ hạ khẳng định là không tốt, nhưng nàng thật sự không quá để ý, không đoán được là Giản Vũ lại có chút để tâm.

Tái bán tiên có chút bất đắc dĩ, ai bị nghi ngờ nhất định cũng sẽ không nguyện ý, nhưng một thân Giản Vũ ăn mặc không phải người bình thường, ông ta chỉ là chần chờ một chút rồi cũng thuận theo.

Ông ta bước sang một bên, cởi chiếc túi vải trên vai xuống, lấy chiếc hộp gỗ ra đưa cho Giản Vũ.

Giản Vũ cũng không quan tâm hành động này có thích hợp hay không thích hợp, trực tiếp cầm lấy hộp gỗ mở ra.

“Chỗ này, tổng cộng là 136 thăm.”

Bạch Việt đột nhiên nói: “Trong 136 thăm này, có bao nhiêu thăm hạ hạ?”

Sắc mặt của Tái bán tiên càng thêm khó coi: “Trong 136 thăm này, có 18 thăm thượng thượng, 18 thăm hạ hạ, nhưng trong thăm hạ hạ, chỉ có một thăm chết.”

Hay thật, quả nhiên chết là chuyện độc nhất vô nhị.

Giản Vũ tỏ vẻ nghi ngờ, cũng không hỏi là được hay không, trực tiếp từ trong hộp lấy ra một lá thăm.

Tái bán tiên dường như muốn ngăn lại, nhưng lại đưa tay ra mà không nhúc nhích, lại thở dài.

Ước chừng ông ta cũng hiểu rõ tâm trạng của Giản Vũ, ai có thể thừa nhận chính mình xui xẻo như vậy.

Giản Vũ chớp mắt một cái thì lấy ra một thăm, mở ra thì thấy là thăm trung bình. Lại lấy một thăm khác mở ra, lại thăm trung bình…Cứ như vậy liên tiếp mở thêm bảy, tám tờ thăm, đều là đủ loại, không có gì không ổn.

Tái bán tiên thở dài, đem mấy tờ thăm Giản Vũ đã tháo ra lung tung và đặt lại trong hộp thăm.

Giản Vũ quay đầu nhìn Bạch Việt một cái, lại thấy vẻ mặt Bạch Việt rất bình tĩnh, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

“Đại sư.” Bạch Việt gõ gõ hộp gỗ: “Ông nói người đời tả hữu hiểm nguy, hay đều nói cửu tử nhất sinh, ta đây hôm nay lại là hữu tử vô sinh, chính là nói một cơ hội sống sót ta cũng không có, có đúng không?”

Tái bán tiên dường như cũng không biết nói gì để an ủi nàng mới tốt, sau một lúc lâu mới nói: “Lão phu hành tẩu giang hồ mấy chục năm, còn chưa bao giờ thấy có người rút ra lá thăm này. Đây là thăm chết, không có năng lực để giải quyết, lão phu cũng thật sự bất lực.”

Bạch Việt đang muốn nói tiếp, Giản Vũ đột nhiên đè tay nàng lại.

“Làm sao vậy?” Bạch Việt khó hiểu.

Biểu cảm của Giản Vũ đột nhiên thả lỏng, nhìn sang Tái bán tiên, chậm rãi cầm lấy chiếc hộp trong tay, chậm rãi vỗ nhẹ.

Bang, bang, trong lòng Bạch Việt đột nhiên sáng tỏ, âm thanh này có vấn đề, cái hộp này có gì đó không đúng.

Giản Vũ cười lạnh một tiếng, lần vỗ cuối cùng này hơi nặng, dùng tới vài phần nội lực, “bang” một tiếng, chiếc hộp rắn chắc đã bị nứt ra.

Sắc mặt của Tái bán tiên thay đổi, quay đầu định rời đi, nhưng sau đó ông ta cảm thấy thứ gì đó đập vào đầu mình một tiếng vang, đầu ông ta choáng váng nhào về phía trước, ngã xuống đất.

Giản Vũ ném chiếc hộp vào mặt của Tái bán tiên.

Mấy trăm tờ thăm rơi lả tả trên đầu và mặt ông ta như những bông tuyết, hóa ra chiếc hộp kia có hai tầng. Mặt trên và mặt giữa có cơ quan, có thể chuyển đổi tùy ý.

Thăm ở tầng một đều là bình thường, nhưng ở tầng khác, Bạch Việt ngẫu nhiên lấy ra vài cái mở ra xem, quả nhiên chữ viết hoàn toàn giống nhau như đúc, đều là thăm hạ hạ, viết bằng chu sa màu đỏ, “ba ngày mệnh tang, hữu tử vô sinh”.

Trong bầu không khí quỷ dị này, Bạch Việt đột nhiên trở nên vui vẻ: “Ta đã nói ta không xui xẻo như vậy mà.”

Tái bán tiên lần này té ngã, vẻ mặt thê lương cầu xin tha thứ: “Công tử tha mạng, tiểu thư tha mạng, tiểu nhân chỉ thấy ngài ăn mặc phú quý ra tay rộng rãi, muốn lừa chút bạc để tiêu xài thôi.”

Nhà Giản Vũ phú quý không biết bao nhiêu thế hệ, đối với những người muốn kiếm tiền từ hắn, kỳ thật không quá để tâm. Nhưng chuyện này quá ác liệt.

“Ông nói bậy.” Bạch Việt ngồi xổm xuống, nhìn Tái bán tiên đang quỳ rạp trên mặt đất: “Nếu như chỉ muốn kiếm tiền, ông sẽ không làm ra thăm chết cho ta. Cửu tử nhất sinh còn có thể nghĩ ra cách hóa giải, kiếm được chút bạc tiêu xài, nhưng còn hữu tử vô sinh, ông có kiếm được chút bạc nào đâu, chẳng lẽ là bán quan tài cho ta sao?”

Bạch Việt vừa hỏi lời này, Tái bán tiên tức khắc á khẩu không trả lời được.

“Còn nữa.” Bạch Việt lại nói: “Ông nói ông đã hành tẩu giang hồ vài thập niên, mỗi ngày đi mấy ngàn bước, hôm nay tuyết dày tan chảy dưới ánh mặt trời, khắp nơi đều rất lầy lội, vì sao giày của ông không dơ lại không ướt? Hiển nhiên là đã cưỡi ngựa hoặc ngồi xe tới rồi, xong thì tới thẳng phía ta mà xuống tay.”

Lừa tiền là chuyện nhỏ, nếu không phải là lừa tiền, thì vấn đề kia có thể rất lớn.

“Chúng ta có quen biết sao?” Đôi mắt của Bạch Việt chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm Tái bán tiên, không buông tha chút biến hóa nào trên mặt của ông ta dù là rất nhỏ: “Không, chúng ta không quen biết.”

Tái bán tiên giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng lại bị một chân của Giản Vũ đạp lên trên vai và ấn xuống một lần nữa.

“Chúng ta không quen biết, ông cũng không ham tiền, vậy thì vì chuyện gì lại muốn nguyền rủa ta, là ai sai ông tới?” Bạch Việt cảm nhận được hàn ý dưới ánh mặt trời.

Tái bán tiên lau lau mặt, chẳng mấy chốc da đã bị bào mòn, rất đau lại lạnh, cứng và bẩn, ông ta khó chịu đến không chịu nổi, hô: “Ta thật sự là đoán mệnh, ta thật sự muốn lừa tiền……”

Giản Vũ cũng không nhiều lời, lập tức kéo người ông ta lên.

Gã sai vặt và nha hoàn cất đồ xong cũng đều từ xe ngựa trở lại, vừa thấy có chuyện liền vội vàng chạy tới.

Giản Vũ rất muốn lập tức liền nghiêm hình bức cung, bất quá nơi này là hội chợ người đến người đi rất bất tiện, vì vậy đẩy ông ta cho gã sai vặt: “Trói lại mang về.”

Nhìn xương cốt cũng không cứng lắm, hắn không tin tra không ra.

Hai tên gã sai vặt lập tức túm lấy người, nhưng vào lúc này, đột nhiên có chút ánh sáng lóe lên, có một tiếng xì khẽ vang lên.

Ánh sáng kia suýt chút nữa chiếu vào mặt của Bạch Việt, Bạch Việt cũng chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy trên mặt có thứ gì đó bắn tới, vừa tanh vừa nóng, theo phản xạ có điều kiện mà duỗi tay ra lau, nhưng lại dính dính tựa hồ là máu.

Nhìn kỹ vào, là một con đao thình lình bay tới đâm vào cổ của Tái bán tiên, máu không ngừng mà trào ra, ông ta mở to hai mắt, trong cổ họng phát ra âm thanh thở hổn hển, người đã mềm nhũn ngã xuống.

Biến cố này xảy ra quá nhanh, mọi thứ đều diễn ra trong chớp nhoáng, Bạch Việt xem như phản ứng rất nhanh nhưng nhất thời cũng ngây ngẩn cả người, cơ hồ lập tức lại bị Giản Vũ kéo qua, đem mặt nàng ấn vào trong ngực của hắn.

“Đừng nhìn, đừng sợ.” Giản Vũ nói một câu đơn giản rõ ràng, một tay ôm lấy Bạch Việt, một tay đã rút ra binh khí đang vắt ở trên eo, cầm ở trong tay.

Ngày thường cũng không thấy hắn mang binh khí, không nghĩ tới là hắn đã che giấu.

Mấy người nha hoàn đều bị dọa sợ, kinh hoảng co rúm lại với nhau, nhưng gã sai vặt rõ ràng đã được huấn luyện và cũng có chút thân thủ, lập tức lao về hướng con đao bay đến.

“A!!! Gϊếŧ người!” Có một người qua đường hét lớn một tiếng, sau đó toàn bộ khu chợ tức khắc liền rối loạn.

Kẻ thấy, kẻ không nhìn thấy, kẻ nghe thấy, kẻ không nghe thấy, nỗi hoang mang truyền từ người này sang người khác, mọi người đều vội vã chạy trốn, chen lấn xô đẩy, đâm đổ sạp hàng mà không ai quan tâm.

Bên tai một mảnh hỗn loạn ồn ào, bên ngoài bóng tối lay động, Bạch Việt bị Giản Vũ ôm vào trong lòng ngực lại cảm thấy cực kỳ an toàn, chỉ là trong lòng vẫn thở dài.

Ai, tiểu gia hỏa này rất tốt, ngoại trừ việc hắn không yêu ta.