Nữ Pháp Y Đại Lý Tự

Chương 22: Sao trùng hợp như vậy

Lương Mông bị nàng thuyết phục, đang định tâng bốc thêm vài câu thì lại thấy Bạch Việt kiễng chân lên, cẩn thận lấy cái gì đó từ nhánh cây bên cạnh và ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời.

“Đây là cái gì?” Giản Vũ cũng đi qua nhìn, chỉ thấy trong tay Bạch Việt đang cầm một chùm tơ nhỏ màu đen rối nùi, giống như những sợi tóc.

“Ta phát hiện thấy nó ở trên cây, rất có khả năng là tóc của hung thủ, vừa rồi ta đã nhìn tóc của nạn nhân, chúng vừa đen lại vừa mềm.” Bạch Việt nói: “Nơi này có rất nhiều nhánh cây, đi lại rất dễ dàng vướng phải.”

Nếu là trước kia, nàng tuyệt đối sẽ không dùng tay lấy vật chứng quan trọng như vậy, nhưng hiện tại không sao cả, dù sao thời đại này cũng không có gì dụng cụ có thể xét nghiệm, không sợ vật chứng bị ô nhiễm.

Tóc có hơi vàng, khô và xoăn.

Giản Vũ nói: “Lương Mông, dẫn người theo dấu chân này, xem bên ngoài khu rừng này là nơi nào.”

Lương Mông đáp lời, đang muốn đi, Bạch Việt ở phía sau kêu: “Chờ một chút.”

Lương Mông vội đứng lại.

“Khi ngươi đi thấy người này nên chú ý nhiều hơn.” Bạch Việt nói: “Nam nhân, cao khoảng bảy thước tư, tuổi từ 40 đến 50, thân hình cường tráng, tính tình ngang tàng. Có lẽ hắn ta mặc nhiều hoặc ít hơn so với người khác, giọng nói khàn, tròng mắt lồi, có lẽ bị bệnh ngoài da, thường bọc người kín mít…”

Lương Mông trợn mắt há hốc mồm, không khỏi hỏi: “Ngài đã thấy hung thủ ư?”

Nạn nhân còn chưa tỉnh, mọi người đều đã tiễn người đi, ngay cả hừ cũng chưa hừ một tiếng, không thể đã nói chuyện với Bạch Việt.

“Ta chưa từng thấy qua hung thủ, đây là từ dấu vết ở hiện trường mà suy đoán.” Bạch Việt từ trong lòng ngực lấy ra chiếc khăn đang bọc những sợi tóc: “Từ kích cỡ dấu chân, có thể suy ra chiều cao của hắn.”

Điều này không có gì lạ, rất nhiều ngỗ tác có kinh nghiệm đều có thể suy đoán được như vậy, Giản Vũ cũng có thể.

“Nàng nói hung thủ tuổi từ 40 đến 50, bởi vì vụ án đầu tiên đã xảy ra vào 21 năm trước, nạn nhân là một nam nhân cường tráng, nhưng hiện tại đã 21 năm trôi qua, hung thủ vẫn có thể dễ dàng khiêng một người như vậy, nói cách khác là hung thủ vẫn đang trong tuổi tráng niên.”

“Đúng vậy.” Bạch Việt tán đồng: “Năm đó tuổi tác hung thủ không quá nhỏ, cho nên hiện tại tuổi cũng không quá lớn, cho nên ta cảm thấy khả năng cao nhất là từ 40 đến 50 tuổi.”

Năm đó hung thủ chừng 20 hoặc 30 tuổi, như vậy hiện giờ đã được 40 hoặc là 50 tuổi, nếu tuổi quá nhỏ hoặc quá lớn, đều rất khó có được thể lực như vậy.

Người ở thời đại này tuổi thọ ngắn, người sống đến 70 từ xưa đã hiếm, ở tuổi 60 đã rất già, đương nhiên cũng có người thiên phú dị bẩm, bất quá sẽ phải đợi đến khi sàng lọc trong quy mô lớn mà không có kết quả thì mới suy xét đến xác xuất nhỏ này, bằng không đầu tiên nghĩ đến lại cho rằng thần tiên hay yêu quái gì đó, sẽ không có cách nào để tra vụ án này.

“Nhưng vì sao nàng lại cho rằng hung thủ ăn mặc dị thường, giọng nói lại khàn.” Điểm này Giản Vũ không thể lý giải.

“Là từ những sợi tóc vừa rồi mà phát hiện được.” Bạch Việt nói: “Những sợi tóc này yếu ớt dễ gãy, rất khô không được mượt, rất có khả năng là hung đã mắc phải chứng bệnh nào đó. Biểu hiện cụ thể của căn bệnh tật này đó là sợ lạnh, ra nhiều mồ hôi, đôi mắt lồi ra, hay bị nóng, âm thanh khàn khàn, làn da khô ráp, trên da còn có chút nấm.”

Không cần phải giải thích kỹ càng chi tiết về bệnh tuyến giáp hay bệnh hắc lào cho bọn họ, bởi vì có giải thích cũng vô ích.

Giản Vũ thật ra cũng không hoài nghi nàng, Bạch Việt xuất thân từ gia đình làm nghề y, mặc dù không được không tinh, nhưng từ nhỏ mưa dầm thấm đất, vì vậy đương nhiên hiểu biết các chứng bệnh nhiều hơn so với người bình thường.

Lương Mông nhớ kỹ lời Bạch Việt dặn dò, vội vã theo truy lùng theo dấu chân mà đi.

Những ngày tuyết lớn vừa xấu lại vừa tốt, vì có thể che giấu đi nhiều dấu vết, nhưng cũng có thể lưu lại rất nhiều dấu vết.

Xe ngựa chạy tới thôn Thập Lí, lần này Giản Vũ đã lên ngựa, Bạch Việt cũng trở lại trong xe.

Bội Kỳ đã đổi bộ xiêm y mới cho cô nương kia, cả người quấn ở trong chăn, tay và mặt đều được dùng khăn nóng lau qua, lộ ra khuôn mặt vô cùng thanh tú.

“Người vẫn chưa chịu tỉnh, gọi gì cũng không có phản ứng.” Bội Kỳ lo lắng nói: “Cũng không thấy có vết thương này, cô nương này không sao chứ ạ?”

“Hơi thở vững vàng, hẳn là không có vấn đề gì nghiêm trọng.” Bạch Việt nhìn một hồi, sau đó vươn tay lấy bộ quần áo cũ đã thay để ở một bên, cẩn thận lật xem bên trong.

Xiêm y dính đầy tuyết, nước và bùn, Bội Kỳ gần như phải là cau mày dùng hai ngón tay cầm, lại thấy Bạch Việt xem xét cẩn thận như vậy, không khỏi kỳ quái nói: “Bạch tiểu thư, ngài đang xem cái gì vậy?”

Bạch Việt lại không nói lời nào, chỉ cẩn thận tìm kiếm, nhưng tìm hồi lâu cũng không phát hiện được gì, thất vọng mà bỏ xiêm y xuống.

Nạn nhân bị hung thủ khiêng suốt dọc đường, thân thể có tiếp xúc qua nên rất có khả năng để lại manh mối, chẳng hạn như sợi vải xiêm y trên người hung thủ, mùi, các vật đặc thù khác, đương nhiên cũng không phải lúc nào cũng có.

“Xiêm y mặc dù đã rách nát, nhưng màu sắc vẫn còn khá đẹp, màu hồng rất tươi.” Bạch Việt tùy ý nói một câu: “Bội Kỳ, ngươi giúp ta chiếu cố nàng ấy, nếu nàng ấy tỉnh lại thì lập tức gọi ta.”

Trên đường đi, xe ngựa ở dọc đường thì gặp được đại phu đã được gã sai vặt đón tới, cũng đã kiểm tra qua cho cô nương này, sắc mặt trầm trọng.

“Bởi vì chỉ chịu lạnh trong thời gian ngắn, nên cũng không có gì đáng lo.” Đại phu nói: “Hôn mê là do đầu đã bị va chạm mạnh, phía sau gáy có chút sưng.”

Bạch Việt cũng duỗi tay sờ qua, quả nhiên là như thế.

Giản Vũ nói: “Nàng ấy khi nào mới có thể tỉnh?”

Đại phu lộ vẻ mặt khó xử: “Chuyện này tiểu nhân cũng không dám nói, có lẽ một hai ngày, có lẽ ba đến năm tháng, có lẽ là…”

Có lẽ sẽ không tỉnh nữa, hoặc là khi tỉnh lại cũng sẽ biến thành si ngốc.

Bạch Việt thở dài nói: “Cô nương này mới bao lớn chứ, nếu cứ như vậy mà không thể tỉnh lại, vậy thì quá đáng thương.”

Tuy rằng nàng ở nơi này chưa đến hai mươi tuổi, nhưng lại có một linh hồn đã trưởng thành ở độ tuổi ba mươi, khi nhìn thấy cô nương bất quá chừng mười bảy mười tám, khó tránh khỏi có cảm giác không đành lòng.

Đại phu cũng cảm khái theo nàng một hồi, lại cẩn thận bắt mạch, sau đó đi sang một bên kê đơn thuốc dặn dò hạ nhân.

Giản Vũ khoanh tay đứng một bên, thấy tâm trạng của Bạch Việt có chút phiền muộn, liền hỏi: “Cảm thấy nàng ấy đáng thương sao?”

Không đáng thương sao? Bạch Việt ngẩng đầu nhìn Giản Vũ.

“Nếu thấy nàng ấy đáng thương, thì cùng ta đi tìm hung thủ.” Giản Vũ nói: “Chuyến này ta đến thôn Thập Lí nghỉ dưỡng, nhưng kỳ thật là vì muốn tra vụ trọng tra này án. Chỉ là không ngờ xảy ra chuyện này, tuy rằng là chuyện xấu, nhưng cũng là chuyện tốt.”

Nạn nhân cuối cùng bị phát hiện ở đây vào bốn năm trước, nếu hung thủ biến mất và không xuất hiện đầu mối mới, thì vụ án này không thể này bắt đầu tra nữa.

“Nhưng điều này không khỏi quá trùng hợp đi.” Bạch Việt nhịn không được nghĩ đến thuyết âm mưu: “Mấy chục năm nay đã xuất hiện mấy vụ án, chúng ta vừa tới nơi liền xuất hiện, lại bị Lương Mông phát hiện……”

Nói, Bạch Việt hồ nghi mà nhìn thoáng qua Giản Vũ.

“Giản đại nhân.” Khi không cần phải giả vờ ân ái, Bạch Việt vẫn là thích gọi Giản đại nhân.

Giản Vũ có chút chột dạ.

“Huynh không có gì giấu ta đó chứ.”

Trong lòng Giản Vũ có chút lộp chộp: “Nàng đây là ý gì?”

“Ta luôn cảm thấy việc này có gì đó kỳ quái.” Nhưng Bạch Việt nhất thời không nói ra được chỗ nào kỳ quái, chỉ có thể nghiêm túc nói: “Chúng ta làm người, bất luận là đại nhân hay tiểu nhân như ta, quan trọng nhất chính là thẳng thắng đúng không, tễ nguyệt quang phong, tâm hoài quang minh, lấy thành tương đãi, mới có thể không thẹn với thiên địa!”