Editor: Bơ Lạc
Thư Ca trộm gà không được còn mất nắm gạo, nếu biết trước như vậy cô ta đã không làm, hận Thẩm Điềm Hinh thấu xương, nhưng cũng không thể không bồi thường 30 vạn cho cô.
Cùng lúc đó, Hàn Hành Ngạn từ Thư Ca mà biết được Mai Lan Hi hôn tay Thẩm Điềm Hinh, cho nên tức giận đi tìm Mai Lan Hi đánh lần nữa.
Sau đó, có người cố ý quay video Hàn Hành Ngạn và Mai Lan Hi đánh nhau, đăng lên mạng.
Vì Hàn Hành Ngạn là người dẫn chương trình đang hot của đài truyền hình YZ, mà Mai Lan Hi là con ông cháu cha tiếng tăm lừng lẫy, nên đoạn video lập tức lan truyền rộng rãi, Thẩm Điềm Hinh – cô gái được Hàn Hành Ngạn và Mai Lan Hi tranh cướp cũng đứng đầu hot search chỉ trong một đêm.
Gặp được vận may như này mà người hâm mộ của Thẩm Điềm Hinh trên Weibo tăng vọt lên 15 vạn, cùng với vẻ ngoài thanh thuần ngọt ngào của cô được công ty trách nhiệm hữu hạn dược phẩm Trân Ái chú ý đến.
Thế là quản lí Lôi của Dược phẩm Trân Ái chủ động liên lạc với Thẩm Điềm Hinh và Hàn Hành Ngạn, muốn mời bọn họ làm người đại diện cho thuốc nhỏ mắt của Trân Ái, thời hạn làm đại diện là một năm, phí đại diện của mỗi người là 10 vạn.
Thẩm Điềm Hinh vừa mừng vừa lo, đồng ý làm người đại diện cho thuốc nhỏ mắt Trân Ái, mà Hàn Hành Ngạn cũng nhận lời làm đại diện giống như cô.
Sau đó, Thẩm Điềm Hinh và Hàn Hành Ngạn cùng nhau quay quảng cáo cho thuốc nhỏ mắt Trân Ái.
Ngày hôm sau, lúc hoàng hôn buông xuống, từng ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu xuống mắt đấy.
Mẹ của Mai Lan Hi, Mai Tĩnh cùng Mai Lan Hi trên phố đi bộ tại trung tâm chợ thương nghiệp. Trên phố, thương nhân qua lại như mắc cửi, rất rộn ràng náo nhiệt.
Mai Tĩnh trang điểm tinh xảo, dung nhan quyến rũ, mặc váy dài màu đen không có tay, tiến bước về phía trước, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà răn dạy Mai Lan Hi:
“Lan Hi, mẹ nghe nói gần đây con đánh nhau với Hàn Hành Ngạn trong trường, phải không? Sao con lại hôn tay Thẩm Điềm Hinh? Mẹ nói cho con biết, người phụ nữ sau này con sẽ cưới phải là một người môn đăng hộ đối, loại cô bé lọ lem như Thẩm Điềm Hinh, con có thể cùng cô ta yêu đương, nhưng mẹ tuyệt đối không đồng ý cho cô ta đặt chân nửa bước vào cửa nhà chúng ta”.
Mai Lan Hi không lên tiếng phản bác mẹ mình, tay hắn cầm hai túi đồ vừa mua, nhìn không chớp mắt vào màn hình lớn trên quảng trường Thiên Luân, ánh mắt sâu sắc mà phức tạp, tựa như mây gió thay đổi khó lường.
Mai Tĩnh sững sờ, vô thức nhìn lên màn hình lớn, thấy màn hình đang phát quảng cáo về một loại thuốc nhỏ mắt. Trên màn hình là thư viện của trường đại học S, tiếng đàn dương cầm êm tai như nước chảy nhẹ nhàng vang lên.
Thẩm Điềm Hinh mặc áo đồng phục trắng toát và váy đồng phục màu xanh lam, hất lên mái tóc đen dài, ngồi bên cạnh bàn đọc sách trong thư viện.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm mái tóc dài tung bay, cô ngẩng đầu, mệt mỏi lấy tay dụi dụi mắt.
Lúc này, Hàn Hành Ngạn mặc áo sơ mi trắng, đi đến trước mặt Thẩm Điềm Hinh, mỉm cười, đưa cho cô một lọ thuốc nhỏ mắt Trân Ái thanh nhiệt sáng mắt.
Thẩm Điềm Hinh mỉm cười nói lời cảm ơn với Hàn Hành Ngạn, cầm lấy thuốc nhỏ mắt, nhỏ vài giọt vào mắt mình.
Màn cửa màu trắng bay nhẹ theo gió, ống kính đến gần hơn, nổi bật đặc biệt là đôi mắt to ngập nước của Thẩm Điềm Hinh, đôi mắt cô đen nhánh sáng tỏ, tựa như viên đá quý lộng lẫy đẹp đẽ, được ánh nắng vàng chiếu lên, đẹp đến rung động lòng người.
Thẩm Điềm Hinh nở nụ cười đẹp đẽ với Hàn Hành Ngạn, thẹn thùng nói: “Tại sao cậu lại đưa thuốc nhỏ mắt Trân Ái cho mình?”
Hàn Hành Ngạn khẽ xoa đầu Thẩm Điềm Hinh, cưng chiều nhìn cô, ôn như nói: “Bởi vì cậu, là người mình trân ái* nhất trên thế giới này.”
*trân ái: yêu quý
Hàn Hành Ngạn vừa nói xong, một đoạn thuyết minh liền vang lên, chính là lời quảng cáo về thuốc nhỏ mắt Trân Ái —
Thuốc nhỏ mắt Trân Ái, cho bạn ánh mắt của mối tình đầu, thuốc nhỏ mắt Trân Ái, chỉ cho người mà mình trân ái nhất.
Khi quảng cáo thuốc nhỏ mắt kết thúc, nháy mắt mọi người trên phố đi bộ đều lộ vẻ mặt kinh diễm, bàn tán không thôi.
“Trời ạ, cô bé trong quảng cáo thật thanh thuần! Mặc đồng phục đơn giản mà đẹp chết được!”
“Đúng thế, đúng thế, cô bé đó tên là Thẩm Điềm Hinh! Mấy ngày trước cô ấy đứng đầu hot search, là sinh viên năm nhất đại học S!”
“Thẩm Điềm Hinh đúng là có đôi mắt của mối tình đầu! Thật đẹp quá!”
“Hàn Hành Ngạn cũng rất soái nha! Hai người họ thật xứng đôi quá!”
…
Nghe tiếng mọi người bàn luận, Mai Lan Hi không nói một lời, sắc mặt vô cùng khó coi.
Vì sao?
Vì cái gì mà Dược phẩm Trân Ái lại tìm Hàn Hành Ngạn và Thẩm Điềm Hinh để quay quảng cáo?
Mình là phú nhị đại, so với Hàn Hành Ngạn càng nổi tiếng hơn, vì sao họ lại không tìm mình quay quảng cáo?
Chuyện thật không thể nhẫn nhịn được!
Mai Lan Hi cảm thấy mất hết mặt mũi, lập tức gọi điện thoại cho trợ lí Dương, lửa giận ngút trời nói: “Trợ lí Dương, anh lập tức liên hệ với Dược phẩm Trân Ái, hỏi bọn họ, vì cái gì không tìm tôi làm người phát ngôn cho thuốc nhỏ mắt Trân Ái, mà lại tìm Hàn Hành Ngạn? Con mẹ nó tôi có chỗ nào không bằng Hàn Hành Ngạn?”
Bình thường tính tình Mai Lan Hi tương đối tốt, đây là lần đấu tiên trợ lí Dương thấy hắn nổi giận, cho nên giật mình, vội vã đồng ý, lập tức đi tìm số điện thoại của Dược phẩm Trân Ái.
Thấy cảnh này, Mai tĩnh nhíu chặt lông mày, lạnh lùng nói: “Nữ sinh ở trong quảng cáo vừa rồi, là Thẩm Điềm Hinh sao? Đúng là dáng dấp không tệ, nhưng cô ta còn lâu mới xứng để đứng bên cạnh con, con gái xinh đẹp còn nhiều lắm, cô ta cũng không có gì đặc biệt!
Mai Lan Hi vẻ mặt lạnh lẽo, nhét túi mua đồ vào tay Mai Tĩnh, nói: “Mẹ, chuyện của con mẹ đừng quản, mẹ cứ dạo phố đi, con đi trước.”
Nói xong, Mai Lan Hi nhanh chân rời đi.
Mai Tĩnh cầm hai túi mua sắm, ban đầu sững sờ, khi phục hồi tinh thần, lập tức tái xanh mặt, phẫn nộ quát: “Mai Lan Hi, con quay lại cho mẹ! Con muốn đi đâu? Quay lại dạo phố cùng mẹ!”
Nhưng mặc kệ Mai Tĩnh kêu to ra sao, Mai Lan Hi vẫn không ngoảnh lại.
Nửa giờ sau, Mai Lan Hi biết được câu trả lời từ quản lí Lôi của Dược phẩm Trân Ái —
Thì ra, quản lí Lôi nghĩ Mai Lan Hi là con nhà giàu, chắc chắn không quan tâm đến tiền phí đài diện chỉ mười vạn, nên không mời Mai Lan Hi làm người đại diện.
Mai Lan Hi tức tối vô cùng, nhưng vẫn nén giận, tỏ ý mình sẵn lòng đại diện cho thuốc nhỏ mắt Trân Ái, để bọn họ nhanh chóng sắp xếp cho mình và Thẩm Điềm Hinh cùng nhau quay quảng cáo.
Quản lí Lôi vừa mừng vừa lo, không ngờ Mai Lan Hi lại chịu nhận mười vạn nguyên phí đại diện, thế là hớn hở kí hợp đồng với Mai Lan Hi.
———
Hai ngày gần đây, Thẩm Điềm Hinh thành công nhận được 10 vạn tiền phí đại diện của thuốc nhỏ mắt Trân Ái.
Vì trước đây không lâu Thẩm Điềm Hinh cầm lái chiếc xe Passat của Cát Vũ Hàm, va chạm với xe thể thao Lamborghini của Mai Lan Hi, cho nên đầu tiên Thẩm Điềm Hinh đưa 2 vạn tiền phí tu sửa cho Cát Vũ Hàm, sau đó cô định đưa 8 vạn còn lại cho Hàn Hành Ngạn, bởi vì cô thiếu anh tổng cộng 68 vạn.
Nhưng Hàn Hành Ngạn nhất quyết không nhận tiền của Thẩm Điềm Hinh, cô hết cách, đành phải để lại tiền trong thẻ ngân hàng của mình, nghĩ rằng nếu sau này Hàn Hành Ngạn cần dùng, mình sẽ đưa lại cho anh.
Sau đó, Hàn Hành Ngạn lại chuyển 8 vạn tiền phí đại diện của chính mình trả cho An Hướng Vũ, còn mời An Hướng Vũ cùng ăn cơm.
Tháng 9 gần kết thúc, các sinh viên năm nhất trường đại S sắp bắt đầu nửa tháng huấn luyện quân sự.
Địa điểm huấn luyện là tại thành phố C, đơn vị bộ đội là 77613, cách thành phố A khoảng 100km.
Thẩm Điềm Hinh và Hàn Hành Ngạn mặc dù không cùng khoa, nhưng lại huấn luyện quân sự cùng nhau.
Hàn Hành Ngạn lo lắng Thẩm Điềm Hinh lúc huấn luyện quân sự phải phơi nắng, nên mua cho cô hai lọ kem chống nắng, một chai dầu gội khô, một chiếc dù che nắng, một bình thuốc chống mồ hôi, một đống lớn khăn ướt hương hoa, có hương hoa hồng, hoa bách hợp, hoa oải hương, hoa nhài,…
Hàn Hành Ngạn giải thích, lúc huấn luyện quân sự không thể tắm rửa gội đầu, Thẩm Điềm Hinh có thể dùng dầu gội đầu khô, dùng khăn ướt để mát xa, mỗi ngày dùng mấy bao khăn ướt, sẽ giữ thân thể sạch sẽ, duy trì mùi thơm cơ thể.
Thẩm Điềm Hinh: “…”
Cô đi huấn luyện quân sự, hay là đi spa?
Ngày đầu tiên huấn luyện quân sự bắt đầu vào sáng sớm, mấy chục chiếc xe tải quân đội màu xanh đi vào cổng đại học S đón người.
Thẩm Điềm Hinh đi cùng các bạn học nữ, tuần tự mở cửa mui xe, chen nhau ngồi trên sàn xe tải.
Đúng lúc đó, cô thấy Đổng Vi Vi ôm một con búp bê tinh xảo trong tay, tựa như công chúa cao quý mà ngồi bên cạnh một sĩ quan dẫn đầu, ở ghế phụ xe của một chiếc xe quân dụng.
Thấy cảnh này, các cô gái xôn xao lên, nhao nhao phát ra ánh mắt ghen tị, không hẹn mà cùng thảo luận về gia thế của Đổng Vi Vi ——
“Trời ạ, nữ sinh kia có lai lịch gì?”
“Cô ấy là hoa khôi của trường, Đổng Vi Vi, nghe nói chú của cô ấy là thủ trưởng quân đội!”
“Chẳng trách cô ta có thể ngồi chỗ của phụ xe!”
“Buồn cười làm sao, đi huấn luyện quân sự còn đem theo búp bê, nghĩ mình là bà nội người ta à?”
…
Các cô gái mồm năm miệng mười nói không ngừng, rất nhiều người đều không vừa mắt bộ dạng được nuông chiều của Đổng Vi Vi, có người còn kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô ta, có người lại mang vẻ mặt đầy hâm mộ.
Thẩm Điềm Hinh thở dài, quay đầu trò chuyện với Cát Vũ Hàm gϊếŧ thời gian.
Qua mấy tiếng đi đường, xe tải quân dụng đi vào đơn vị bộ đội 77613.
Tất cả nữ sinh ban nhϊếp ảnh đều đi vào một trụ sở bộ đội lớn, còn các nam sinh ở một trụ sở huấn luyện khác.
Nhưng làm cho mọi người kích động chính là nữ sinh có giường để ngủ, mà nam sinh chỉ có thể ngủ trên nền đất!
Có được đãi ngộ tốt như vậy, các nữ sinh đều rất xúc động, mặc đồ rằn ri, đứng phía dưới huấn luyện viên, đùa giỡn bắt đầu xếp hàng.
Huấn luyện viên tên là Sở Khắc Phong, là đại đội trưởng đội mười ba, mới hai mươi tuổi, tóc húi cua, mày kiếm mắt sáng, cơ bắp rắn chắc, tư thế hiên ngang.