Editor: Bơ Lạc
Đâu thể ngờ, vào sáng sớm hôm nay, Mai Lan Hi trước tất cả các bạn học trong lớp, hôn mu bàn tay của Thẩm Điềm Hinh!
Vì thế, Thư Ca đối với Thẩm Điềm Hinh vừa hận, vừa ghen ghét, nên muốn dạy cho Thẩm Điềm Hinh một bài học.
Bây giờ, Thư Ca nhìn tủ quần áo của Thẩm Điềm Hinh, trong đầu nảy ra một ý tưởng ác độc.
Nửa giờ sau, Thẩm Điềm Hinh, Cát Vũ Hàm cùng Thư Ca lần lượt tắm rửa xong, đi đến phòng ngủ, đem quần áo đã thay mang về phòng ngủ.
Sau đó, Thẩm Điềm Hinh cùng Cát Vũ Hàm ở trong phòng ngủ giặt quần áo, còn Thư Ca im lặng rời khỏi phòng ngủ, đi ra ngoài trường, tìm một công ty mở khóa, cùng nói chuyện với chủ của công ty đó ……
Xế chiều ngày hôm sau, Cát Vũ Hàm có hẹn với bạn trai, vì thế, Thẩm Điềm Hinh mời bạn cùng phòng là Thư Ca cùng Tưởng Hiểu Dung đi tắm rửa.
Thư Ca nói sẽ bản thân đợi một lát mới tắm rửa, Tưởng Hiểu Dung thì tính tắm rửa trong WC ở phòng ngủ, cho nên Thẩm Điềm Hinh tự mình đi lấy quần áo tắm rửa, rồi đến nhà tắm trước.
Nhưng mà, Thẩm Điềm Hinh không biết là, khi cô đi khỏi phòng ngủ, Thư Ca nhanh chóng gọi điện thoại đến công ty mở khóa.
Không lâu sau, Thẩm Điềm Hinh đi vào nhà tắm, cất kĩ quần áo, rồi đi tắm rửa.
Lúc này, Thư Ca dẫn một nữ công nhân của công ty mở khóa, đi vào nhà tắm, chỉ vào tủ quần áo của Thẩm Điềm Hinh, cười dịu dàng nói: “Chị Tôn, đây là ngăn tủ của em, ngày hôm qua em không cẩn thận làm rơi chìa khóa trong WC, làm phiền chị giúp em mở khóa ngăn tủ một chút, cảm ơn ạ!”
Ở bên trong nhà tắm có WC, cho nên Thư Ca nói cô ta vô tình làm rơi chìa khóa trong WC, nên vì thế mà không làm chị Tôn nghi ngờ, bởi vậy, chị Tôn cười ha ha nói: “Em yên tâm, chị lập tức giúp em mở khóa ngăn tủ này ra!”
Nói xong, chị Tôn lấy ra các công cụ mở khóa, thành thạo mở ra tủ quần áo.
Nhìn hình ảnh như vậy, Thư Ca vui mừng ra mặt, lập tức thanh toán phí mở khóa cho chị Tôn.
Chị Tôn lấy được tiền, xoay người rời khỏi nhà tắm.
Thư Ca nhìn xem hai bên một chút, thấy xung quanh không có người quen, nhanh chóng lấy quần áo của Thẩm Điềm Hinh, tháo xuống cái ổ khóa của ngăn tủ, nhanh chóng đi ra khỏi nhà tắm.
Mười lăm phút sau, Thẩm Điềm Hinh tắm rửa xong, đi đến tủ đồ trước tìm quần áo.
Nào biết, cô vừa đến tủ quần áo, thì phát hiện cửa tủ treo quần áo mở rộng, trong ngăn tủ trống không! Mà ổ khóa của cô cũng không thấy!
“Sao lại thế này? Quần áo của tôi đâu? Ổ khóa của tôi đâu?” Thẩm Điềm Hinh hoảng sợ, nghĩ bản thân nhớ nhầm ngăn tủ, cho nên bắt đầu lục thảm trải sàn và lục soát tủ đồ của mình, muốn tìm quần áo của bản thân.
Nhưng mà, quần áo cùng ổ khóa của Thẩm Điềm Hinh, đã sớm bị Thư Ca lấy mất, bởi thế Thẩm Điềm Hinh lòng nóng như lửa đốt mà tìm cả ngày, cũng tìm không thấy quần áo của mình!
Vì vậy, Thẩm Điềm Hinh không còn cách nào, đành phải đi xung quanh tìm người mượn quần áo.
Nhưng mà, bây giờ là giờ cơm chiều, nhà tắm lại rất ít người, hơn nữa hiện tại là tháng chín thượng tuần*, mọi người đều mặc quần áo mỏng, căn bản không có mang áo khoác, không có quần áo cho Thẩm Điềm Hinh mượn!
*thượng tuần: Theo lịch cổ của Trung Quốc thì 01 tuần là 10 ngày và một tháng có 3 tuần gồm thượng tuần (tương đương từ ngày 1 đến ngày 10 của tây lịch), trung tuần (tương đương từ ngày 11 đến ngày 20) và hạ tuần (tương đương từ ngày 21 đến ngày 30).
Thẩm Điềm Hinh một thân trần trụi, run rẩy vì đông lạnh, đi xung quanh tìm người để mượn điện thoại, muốn gọi điện thoại cho Cát Vũ Hàm, nhờ Cát Vũ Hàm đem quần áo tới cho mình.
Nhưng mà, người tới phòng tắm tắm rửa, hầu như đều không mang theo điện thoại, cho nên Thẩm Điềm Hinh mượn một lúc lâu, cũng không mượn được.
Thẩm Điềm Hinh rất buồn bực, đành phải nhờ một bạn học nữ ở đó về phòng ngủ lấy cho mình mượn một bộ đồ.
Nhưng mà, bạn học nữ không quen Thẩm Điềm Hinh, lại vội vàng đi ăn cơm chiều, cho nên không giúp Thẩm Điềm Hinh.
Nên Thẩm Điềm Hinh đi tìm các nhân viên công tác của phòng tắm, nhưng nhân viên công tác cũng đi ăn cơm, vì thế Thẩm Điềm Hinh đành phải tiếp tục đi khắp nơi mượn quần áo.
Lúc này, Lâm Mạn Tuyết vừa vặn tới phòng tắm tắm rửa, thấy được Thẩm Điềm Hinh, thấy cô đi khắp nơi tìm người mượn quần áo, lập tức kinh ngạc, nhìn cô hỏi tình hình.
Khi Lâm Mạn Tuyết nghe Thẩm Điềm Hinh nói việc quần áo bị trộm mất, ngạc nhiên, nói: “Thẩm Điềm Hinh, cậu đừng có gấp, tôi sẽ quay lại phòng ngủ lấy bộ quần áo tới cho cậu!”
Thẩm Điềm Hinh vừa nghe, cảm thấy cảm kích vô cùng với Lâm Mạn Tuyết, tràn đầy hy vọng chờ Lâm Mạn Tuyết đưa quần áo cho cô.
Lâm Mạn Tuyết thấy Thẩm Điềm Hinh lạnh đến cả người phát tím, trong lòng đặc biệt sốt ruột, cho nên chạy nhanh, về phòng ngủ của mình.
Lâm Mạn Tuyết và Đổng Vi Vi ở cùng phòng, khi Lâm Mạn Tuyết chạy đến phòng ngủ, Đổng Vi Vi đang ngồi ở trên giường chơi điện thoại.
Thấy Lâm Mạn Tuyết chạy về thở hổn hển, Đổng Vi Vi nhịn không được tò mò, hỏi: “Mạn tuyết, cậu làm gì vậy? Có chuyện gì mà gấp gáp thế?”
Lâm Mạn Tuyết vừa dùng chìa khóa mở tủ quần áo, vừa thở phì phò trả lời: “Quần áo Thẩm Điềm Hinh bị trộm, hiện tại cô ấy đang ở nhà tắm, tớ đem quần áo cho cô ấy!”
Nghe vậy, Đổng Vi Vi đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, sau đó vui sướиɠ khi người gặp họa mà cười như điên, nói: “Không được! Câu không được đem quần áo cho cô ta! Để cô ta tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vậy đi!”
“Nhưng…… Nhưng mà Thẩm Điềm Hinh thật sự đáng thương, cô ấy bị lạnh hỏng rồi, luôn phát run……” Lâm Mạn Tuyết không đành lòng lên tiếng.
“Rốt cuộc cậu là bạn thân của tớ, hay là bạn thân của Thẩm Điềm Hinh?” Đổng Vi Vi bất mãn, hừ lạnh nói, “Khủyu tay của cậu sao có thể rẽ ra ngoài? Tóm lại tớ không cho cậu đưa quần áo cho cô ta!”
Nói xong, Đổng Vi Vi từ lan can trên giường leo xuống dưới, nắm lấy cổ tay Lâm Mạn Tuyết, nói: “Đi, tớ dẫn cậu đi ăn kem!”
Tiếng nói vừa dứt, Đổng Vi Vi mạnh mẽ kéo Lâm Mạn Tuyết ra phòng ngủ.
Lâm Mạn Tuyết sợ Đổng Vi Vi tức giận, đành phải cùng Đổng Vi Vi đi ra bên ngoài trường học ăn kem.
Đi được nữa đường, Đổng Vi Vi bỗng nhiên muốn đi WC, nên Lâm Mạn Tuyết ở bên ngoài WC chờ cô ta.
Lâm Mạn Tuyết cầm điện thoại, vẻ mặt do dự, không biết có nên gửi tin tức cho Hàn Hành Ngạn, nhờ Hàn Hành Ngạn tìm người đưa quần áo cho Thẩm Điềm Hinh ……
Lâm Mạn Tuyết và Đổng Vi Vi là bạn học chung cấp ba đồng thời cũng là bạn thân, vì Đổng Vi Vi điên cuồng, mê luyến Hàn Hành Ngạn, cho nên trong vòng một năm qua, Lâm Mạn Tuyết cả ngày đều nghe Đổng Vi Vi nhắc tới Hàn Hành Ngạn, cũng từ đó mà sinh ra thiện cảm với Hàn Hành Ngạn.
Có điều là, tính cách Lâm Mạn Tuyết tương đối hướng nội, cô ta sợ Đổng Vi Vi tức giận, nên không dám cho Đổng Vi Vi biết mình cũng thích Hàn Hành Ngạn, vì thế vẫn luôn yêu thầm Hàn Hành Ngạn.
Lâm Mạn Tuyết và Đổng Vi Vi đều giống nhau, đều là thiên kiêm tiểu thư nhà quyền thế, ngày thường khi Hàn Hành Ngạn phát sóng trực tiếp, Lâm Mạn Tuyết đều tặng cho anh nhiều quà, nhưng cô ta đều là dùng tên giả là tiểu hào đưa, vì vậy không dám cho Đổng Vi Vi biết.
Đổng Vi Vi là fans hâm mộ giàu có bậc nhất đứng đầu trong bảng xếp hạng fans của Hàn Hành Ngạn, còn Lâm Mạn Tuyết thì đứng thứ hai trong bảng xếp hạng.
Hiện tại, thấy Thẩm Điềm Hinh không có quần áo mặc, Lâm Mạn Tuyết cảm thấy Thẩm Điềm Hinh thật đáng thương, nhưng nghĩ đến Thẩm Điềm Hinh là tình địch của mình cùng Đổng Vi Vi, Lâm Mạn Tuyết không biết mình rốt cuộc có muốn giúp Thẩm Điềm Hinh hay không?!
Ánh nắng chiều nhuộm đỏ chân trời, ánh chiều tà rơi trên người Đổng Vi Vi, chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, làm cho cô ta trông thật đau buồn và cô đơn.
Cô ta mặc một bộ đầm ren dây màu tím nhạt, có ống áo hình quả lê, mái tóc trên trán cắt ngắn khéo léo, trên đầu dùng kẹp thủy tinh hình con bướm.
Một trận gió nhẹ lướt qua, thổi bay làn váy mỏng của Lâm Mạn Tuyết, Lâm Mạn Tuyết thở dài, cúi đầu, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn cho Hàn Hành Ngạn, nhờ Hàn Hành Ngạn tìm người đưa quần áo cho Thẩm Điềm Hinh.
Cùng lúc đó, Thẩm Điềm Hinh thân thể trần trụi, tiếp tục ở nhà tắm đi khắp nơi tìm người mượn quần áo, mượn điện thoại, cô dùng tay ôm thân thể của mình, cả người run bần bật, ăn nói khép nép đi khắp nơi xin người khác giúp đỡ.
Đúng lúc này, Cát Vũ Hàm ôm một đống quần áo, lòng nóng như lửa đốt chạy vào nhà tắm, hô lớn: “Điềm Hinh!”
Thẩm Điềm Hinh vừa thấy Cát Vũ Hàm đến, thật giống như đứa con bị lạc đường thấy được cha mẹ, mũi đau xót, thiếu chút nữa khóc, nói: “Vũ Hàm, huhuhu……”.
||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
“Ổn rồi, ổn rồi, không có việc gì, mau mặc quần áo vào!” Cát Vũ Hàm vội vàng đem quần áo trong tay đưa cho Thẩm Điềm Hinh, nói, “Vừa rồi Hành Ngạn gọi điện thoại cho tớ, nhờ tớ đưa quần áo cho cậu, cho nên tớ liền tới đây! Thật không biết ai lại làm như vậy, thật thiếu đạo đức, thế mà trộm quần áo của cậu!”
Thẩm Điềm Hinh nhanh chóng mặc quần áo mà Cát Vũ Hàm đem tới, dáng người của cô và Vũ Hàm không khác là bao, cho nên mặc quần áo vào, cô cảm thấy không khó chịu lắm.
Cát Vũ Hàm đưa cho Thẩm Điềm Hinh một bộ váy chiffon màu lam nhạt, mang theo cho cô một đôi giày xăng-̣đan màu bạc.
Sau khi Thẩm Điềm Hinh mặc quần áo tử tế, liền cùng Cát Vũ Hàm ra khỏi nhà tắm.
Lúc này, Hàn Hành Ngạn đã chờ Thẩm Điềm Hinh ở bên ngoài nhà tắm, mà Hàn Hành Ngạn còn báo cảnh sát, mấy người cảnh sát đều đứng bên cạnh Hàn Hành Ngạn, thấy Thẩm Điềm Hinh ra ngoài, liền nhìn cô hỏi tình hình cụ thể.
Ở nhà tắm trộm quần áo người khác, là hành vi vô cùng tồi tệ, huống chi, người ăn trộm còn lớn lối cạy tủ khóa của Thẩm Điềm Hinh!
Khu cảnh sát nhân dân của đại học S, là một nữ cảnh sát trẻ tuổi, họ Dư.
Dư cảnh sát khoảng 30 tuổi, khuôn mặt nghiêm chỉnh, ánh mắt sắc bén, mặc đồng phục cảnh sát, dáng người khỏe đẹp cân đối, khí chất mạnh mẽ, khuôn mặt lạnh.
Đều là phụ nữ, Dư cảnh sát hiển nhiên biết Thẩm Điềm Hinh không có quần áo mặc, là một tình hình rất xấu hổ, cho nên Dư cảnh sát nổi trận lôi đình, đối với vụ án lần này vô cùng coi trọng.
“Bạn học Thẩm Điềm Hinh, em không cần gấp gáp, chị nhất định giúp em tìm được người trộm quần áo!” Dư cảnh sát một bên trấn an Thẩm Điềm Hinh, một bên sắc mặt xanh mét nói, “Đây căn bản không phải vấn đề về tiền bạc, mà là vấn đề về nguyên tắc! Cái người trộm quần áo thật sự quá kiêu ngạo, dám ở dưới mắt tôi gây án! Tôi phải bắt được tên trộm kia!”
Nói xong, Dư cảnh sát nhìn Thẩm Điềm Hinh dò hỏi một chút tình huống cụ thể lúc đó, sau đó cùng mấy người cảnh sát khác, trở về đồn công an, đi điều tra video giám sát.
“Điềm Hinh, đừng sợ, không có việc gì.” Thấy Dư cảnh sát rời đi, Hàn Hành Ngạn đau lòng đem Thẩm Điềm Hinh kéo vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng an ủi cô.
Thẩm Điềm Hinh vốn vừa rồi không khóc, nhưng khi Hàn Hành Ngạn kéo vào trong lòng ngực, đột nhiên cô cảm thấy vô cùng uất ức, hu hu mà khóc lên, nói: “Chị mới vừa vào đại học một tuần, chị căn bản không có kẻ thù! Có thể là Đổng Vi Vi làm không? Đổng Vi Vi thật sự chán ghét chị, cô ta hôm qua còn hất nước mì vào chị!”