Bệ Hạ Là Ái Phi Của Ta

Chương 4: Thục phi bị bệnh

Tạ Trạch ấm ức mà nằm ở trên giường, tóc đen rối bời, sắc mặt tái nhợt, trán không ngừng đổ mồ hôi, trên áo toàn là vết máu làm cho người ta sợ hãi, dáng vẻ cực kỳ giống bệnh nặng suy yếu sắp chết.

Mặc Bạch ngẩn ra, lập tức tiến lên bắt mạch cho hắn, nửa ngày hắn đỏ mặt, ấp úng nói: “Thục phi nương nương chỉ là tới nguyệt sự, cộng thêm để tâm sự nặng nề, mới nằm trên giường không dậy nổi.”

Liễu An Dung bấm tay tính toán, mới nghĩ đến gần đây đúng là thời gian nàng tới nguyệt sự. Mỗi lần tới nguyệt sự, nàng luôn đau đến chết đi sống lại, hiện giờ để cho kẻ thù của nàng nếm thử đau đớn lúc trước của nàng thật là vô cùng sung sướиɠ!

Nhìn thấy dáng vẻ Tạ Trạch nghe nói lí do xong vẻ mặt xấu hổ và giận dữ muốn chết, Liễu An Dung mặt mày hớn hở mà đến gần, làm bộ quan tâm mà vỗ vỗ hắn tay nói: “Thục phi, đây là việc mà nữ nhân mỗi tháng phải trải qua, việc nhỏ như vậy làm sao ngươi cũng gọi trẫm tới đây?”

“Ngươi!” Tạ Trạch tức giận tới mức ho khan.

“Thân thể nương nương thiên hư, vượng hỏa quá nặng, cho nên mới thấy vô cùng đau đớn, thần kê vài đơn thuốc bồi bổ.”

Liễu An Dung cười tủm tỉm nói: “Nghe thấy chưa? Ngươi là vượng hỏa quá nặng, cho nên đừng tức giận hư thân thể nhé!”

Tạ Trạch trợn trắng mắt: Còn không phải bị ngươi làm cho tức!

Vào lúc Mặc Bạch bận rộn kê đơn thuốc, Liễu An Dung lấy cớ trợ giúp, nhân cơ hội sờ sờ bàn tay nhỏ của hắn, xoa bóp mông nhỏ của hắn, làm hại mặt Mặc Bạch đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, đừng……”

Liễu An Dung nhướng mày nói: “Đừng cái gì?”

Tạ Trạch thấy thế, thực sự sắp tức chết ở trên giường. Thế nhưng dùng thân thể hắn câu - dẫn nam nhân!

Liễu An Dung nhìn bóng dáng Mặc Bạch bỏ chạy đi lấy thuốc, cảm khái nói: “Thật là nam nhân dịu dàng, làm sao không gả cho hắn chứ……”

Tạ Trạch nghe nói vậy, gần như cười nhếch mép: “Đừng dùng thân thể của ta làm mấy động tác hoa si vô sỉ! Ghê tởm!”

Liễu An Dung tiến lên, vỗ vỗ vào mặt hắn, khoe khoang nói: “Bây giờ đây là thân thể của ta, chuyện này không phải do ngươi sao! Ta yêu và thân thiết với ai thì thân thiết người đó!”

“Ngươi!” Tạ Trạch phẫn hận mà nhào tới, hai người đánh lộn nhau trên mặt đất, cuối cùng Liễu An Dung dùng võ lực áp đảo Tạ Trạch trên mặt đất mà thắng.

Mặc Bạch vào nhà thấy bệ hạ khóa ngồi ở trên người Thục Phi, hai người quần áo hỗn độn, đổ mồ hôi đầm đìa, dường như trải qua một hồi. Liễu An Dung thấy Mặc Bạch vào nhà hoảng loạn mà đứng lên từ trên người Tạ Trạch, mà Tạ Trạch lấy chén thuốc trong tay Mặc Bạch tới, trợn mắt liếc nàng một cái.

Mặc Bạch ái muội mà khẽ cười nói: “Quan hệ của bệ hạ và nương nương thật tốt. Có phải thần quấy rầy hai người không……”

“Quan hệ chúng ta mới không tốt.” gần như là trăm miệng một lời, nói xong trừng mắt liếc nhìn nhau một cái.

Thấy Mặc Bạch vẫn cười khẽ, Liễu An Dung cầm tay hắn, thổ lộ nói: “Mặc Bạch, thật ra nguời ta thích chính là ngươi……”

Tạ Trạch đang uống thuốc thì phun ra, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn thân thể của mình nói lời buồn nôn, cộng với làm động tác nữ nhân thẹn thùng,

“Bệ hạ, thần thích nữ nhân…… Thần cáo lui trước……” Mặc Bạch cực kỳ kinh hách, chạy trối chết.

Từ sau ngày thổ lộ ấy, bất kể Liễu An Dung tuyên thái y như nào, Mặc Bạch cũng chưa từng vào cung, tới đều là một lão thái y xấu xí. Nghe nói thái y trẻ tuổi cũng không dám tới gần nàng, sợ bị nàng khinh bạc. mối tình đầu của nàng cõi lòng tan nát thành từng mảnh vụn ……

Nhưng thật ra trong cung một số đám thái giám ăn mặc cực kỳ diễm lệ, thường thường đung đưa ở trước mắt nàng, liếc mắt đưa tình, làm dáng vẻ thẹn thùng.

Nôn…… Tốt…… Hết muốn ăn á……

Tác giả có lời muốn nói: Thật ra bộ đoản này xem như là truyện ta thích nhất từ trước tới nay, hắc hắc