Ngày đầu tiên mà Thanh Triều gặp Lục Huống, là một ngày bất bình thường.
Ngay cả sách liên sử cũng không bỏ qua ngày đó, thái sử theo mệnh lệnh của Lục Huống miêu tả đi miêu tả lại, trong sử sách của nhà Thanh cũng được ghi lại, nói lên nỗi đau trong lòng vị quân vương nọ.
Người phụ nữ mà hắn ta yêu đã rời bỏ hắn.
Nhưng ai cũng biết, đây chính là món quà mà phụ thân của Thanh Triều – Diệp thái sư ban tặng.
Thanh Triều không bao giờ quên ngày hôm đó, đêm đầu đông lạnh lẽo, lác đác mưa phùn, cửa điện sơn đỏ bị đẩy ra phát ra âm thanh khàn khàn, nàng nhấc váy sải bước dài qua ngưỡng cửa điện Vị Ương, trước mắt là hình bóng cao lớn của phụ thân nàng.
Tầm mắt hướng về phía sau phụ thân, đúng lúc thấy một người quỳ trên mặt đất. Nàng chưa bao giờ gặp qua dung mạo thánh thượng, mà chỉ nghe người xung quanh nói, nhưng một thân y phục màu đen, đội miện vàng đã tỏ rõ thân phận của anh ta, chỉ là thần sắc bi thương trên mặt hắn lúc đó, nhưng cùng với hoàng đế uy nghi mà nàng tưởng tưởng như một trời một vực.
Vừa bước ra khỏi cửa điện, nàng liền nghe thấy hắn khóc thương tâm.
A Doanh
Nàng nhìn người con gái trong ngực hắn, không tính là tuyệt sắc, có điều dáng người hạng trung, đặc biệt gầy gò quá độ, chỉ có phần bụng có hơi nhô lên.
Nếu đứa trẻ được bình an sinh ra, đó sẽ là trưởng tử của hắn.
Giờ đây một xác hai mạng, ngay cả Thanh Triều cũng cảm thấy không chịu đựng nổi, ngay cả với Ngụy hoàng hậu vốn không quen biết với nàng cũng như vậy, có thể tưởng tượng được nỗi thống khổ trong tim hắn, cho nên sau này Lục Huống luôn hận bản thân mình, cô vẫn luôn cảm thấy chính đáng.
"Bệ hạ" Diệp thái sư nhìn thấy nữ nhi đến gần, chỉ vào Thanh Triều đối Lục Huống bẩm báo, "Đây là tiểu nữ Thanh Triều, ngày sau sẽ là hoàng hậu của người rồi".