12 giờ đêm.
Trên bầu trời thành phố Tây Nam, ánh trăng máu treo cao, âm phong kêu khóc, cả thành phố đều đang bị bao phủ trong sự xấu xa.
Lúc này, một người đàn ông trung niên đang đứng trên nóc nhà cao nhất của thành phố, quanh thân mây đen bao phủ, bên trong đám mây, mấy trăm tên lệ quỷ đang giương nanh múa vuốt mà rít gào.
“Ha ha ha ha ha, đại trận hiến tế đã hoàn thành, rất nhanh tất cả cư dân trong thành phố này sẽ trở thành con rối của ta!”
“Tạ Ngọc, cho dù ngươi có bản lĩnh cao đến đâu cũng cứu không được những kẻ đáng chết bên dưới! Ngươi đã rơi vào trong trận pháp của ta, ngươi cũng sẽ giống bọn họ, cũng trở thành con rối của ta!
Người đàn ông trung niên kiêu ngạo mà nhìn về phía người đang đứng ở nóc nhà đối diện nói, sắc mặt của người này tái nhợt, nhưng lớn lên vô cùng đẹp.
Nhìn gương mặt làm cho rất nhiều nam nữ theo đuổi kia, trong lòng người đàn ông trung niên ghen ghét không thôi.
Tên quỷ bệnh đáng chết này, dựa vào cái gì lại có vẻ ngoài đẹp như vậy!
Chờ sau khi gϊếŧ chết Tạ Ngọc, hắn sẽ đem Tạ Ngọc chế tác thành con rối, làm Tạ Ngọc mỗi ngày phải quỳ dưới chân hắn hầu hạ!
Người đàn ông trung niên càng nghĩ càng thấy hưng phấn, cả hô hấp đều trở nên dồn dập gấp mấy lần.
Thanh niêm đang đứng ở nóc nhà đối diện cười lạnh một tiếng, ngữ khí trào phúng nói: “Kiều Tấn, ông thật sự cho rằng đại trận hiến tế của ông không có sơ hở sao.”
“Ý của cậu là gì?” Kiều Tấn nghe vậy cũng từ trong suy nghĩ hoàn hồn lại.
“Cho đến lúc này, cậu vẫn chưa chịu từ bỏ ý định ngăn cản tôi?”
“Vì cái gì không thể, trên đời này không có chuyện gì mà Tạ Ngọc tôi không làm được.”
Giọng nói của Tạ Ngọc lạnh lùng bình tĩnh, làm trong lòng Kiều Tấn dâng lên dự cảm không tốt.
Đúng vào lúc này, một trận gió từ nơi xa thổi tới, giống như cơn gió mùa xuân tươi mát, thổi tan hắc ám trong thành phố, thổi bay góc áo của Tạ Ngọc, thổi tan tất cả âm mưu quỷ kế của Kiều Tấn, cũng không biết từ khi nào, nhan sắc của vầng trăng máu trên không trung từ từ ảm đạm đi, sau đó lộ ra ánh sáng nguyên bản của nó.
“Chuyện này không có khả năng!”
Kiều Tấn kinh hãi hét lên: “Rõ ràng đại trận hiến tế của tôi đã hoàn thành, là ai, ai đã làm hỏng chuyện của tôi!”
Tạ Ngọc hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, theo động tác của hắn, bốn phương tám hướng của thành phố lần lượt xuất hiện tia sáng.
“Đây là Phá Ma Trận?!”
Kiều Tấn kinh ngạc giận dữ nói, “Muốn phá giải đại trận hiến tế của tôi, để coi cậu có năng lực này hay không đã!”
Sau đó người đàn ông trung niên lấy ra 49 lá cờ đen, những lá cờ vừa được lấy ra tới, trên nóc nhà ngay lập tức xuất hiện từng trận âm phong gào thét.
Kiều Tấn cười dữ tợn nói: “Tôi đã sớm ở trong thành phố này bày ra 49 điểm mắt trận, có nó, không ai có thể phá được đại trận hiến tế của ta!”
“Vậy sao, ông cứ chống mắt lên mà xem?” Tạ Ngọc lạnh lùng nói.
Lúc này những nơi xuất hiện tia sáng trong Phá Ma Trận, đột nhiên sáng lên từng chùm tia sáng màu vàng kim xuyên thẳng lên trời cao.
Đồng thời, đôi tay của Tạ Ngọc cũng đang kết ấn, trong miệng cũng bắt đầu niệm khẩu quyết thỉnh thần.
Ngay lập tức trên không trung liền xuất hiện một tôn Tượng Thần Phục Ma thật lớn, quanh thân bao phủ kim quang, xua tan hết thảy tà ác, lúc này mắt thần uy nghiêm căm tức nhìn về phía Kiều Tấn.
“Thần, Thần Quan hiển linh!"
Kiều Tấn hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, “Chuyện này không có khả năng, sao cậu có thể…… A!”
Dưới chưởng của Thần Quan phục ma, Kiều Tấn giống như con kiến bị niết trong lòng bàn tay, kinh hoảng chết đi.
Sau đó, Thần Quan rũ mắt nhìn Tạ Ngọc.
Tạ Ngọc kết ấn, cung kính hành lễ.
Thần Quan dời đi ánh mắt, thân ảnh đi theo tan biến.
Trên không trung ánh trăng máu cũng biến mất, đại trận hiến tế ầm ầm sụp đổ.
Từng luồng gió mát thổi quét cả thành phố này, thổi tan tất cả khói mù.
Trên nóc nhà, chỉ còn lại thi thể của Kiều Tấn, còn thần hồn của ông ta đã bị lấy mất.
Chờ khi mọi chuyện kết thúc, trên nóc nhà xuất hiện vài người.
“Tạ trưởng môn, lần này nhờ có ngài mới có thể khống chế được lão ma đầu kia, nếu không đêm nay mọi người trong thành phố này đều đã chết hết.”
“Tạ trưởng môn……”
Xung quanh mọi người đều đang cảm ơn hắn, Tạ Ngọc nhìn như bình tĩnh, kỳ thật mọi vật trước mắt đều dần dần biến thành màu đen, ánh mắt đã không có tiêu cự.
Người đối diện đang cùng Tạ Ngọc nói chuyện cũng phát hiện cậu ta không thích hợp, kế tiếp đã thấy thân thể của Tạ Ngọc lung lay từ từ ngã xuống. Mọi người xung quanh đều bị kinh hách, lập tức đỡ lấy thân thể của y, hoảng sợ kêu to.
“Tạ trưởng môn? Tạ trưởng môn, ngài làm sao vậy!”
Tạ Ngọc có bệnh tim bẩm sinh cùng khuyết tật ở cột sống, mới vừa sinh ra đã được cho biết sống không quá mười tuổi, may mắn lúc đó gặp được trưởng môn của Thiên Cơ Môn, nhận cậu làm đệ tử, khuynh tẫn toàn bộ lực lượng của Thiên Cơ Môn giúp cậu tục mệnh, cho nên cậu mới có thể sống đến bây giờ.
Đương nhiên, Tạ Ngọc cũng không có cô phụ phần ân tình này, từ nhỏ cậu đã rất thông minh, học cái gì cũng nhanh, lại còn nỗ lực khắc khổ, tâm tính cực kỳ cứng cỏi. Sau khi tiền nhiệm trưởng môn của Thiên Cơ Môn qua đời, Tạ Ngọc liền trở thành trưởng môn đời tiếp theo của Thiên Cơ Môn, từ ngày đó về sau vẫn luôn bảo vệ Thiên Cơ Môn cùng mọi người, cho dù bệnh tật vẫn bôn ba khắp nơi, không hề than mệt than khổ.
“Tạ trưởng môn!”
“Là chúng ta có lỗi với ngài, biết rõ thân thể của ngài không tốt, còn làm ngài đối phó tên ma đầu Kiều Tấn kia!”
“Tạ môn chủ, ngài không được chết!”
“Ông trời a, tôi nguyện ý lấy mạng mình đổi cho Tạ trưởng môn, cầu xin ông trả lại Tạ trưởng môn cho chúng tôi đi!”
Mấy người đang vây xung quanh Tạ Ngọc đều bi thương không thôi, trên mặt đều là nước mắt, chỉ hận không thể chết thay cho Tạ Ngọc, để cậu ta có thể sống lại.
Trong lúc bọn họ vẫn đang cúi đầu khóc lóc, không ai chú ý tới, Tạ Ngọc trước khi chết lặng lẽ trợn trắng mắt.
Con mẹ nó, ai thèm sống tiếp chứ, vừa bệnh vừa mệt, lão tử không muốn!