Rốt cuộc, không giống như sự tàn nhẫn của Lâm Gia, Bùi gia có một thứ mà anh ta có thể nắm bắt – bệnh của Bùi Huyền Thanh.
Vì vậy, ngay cả khi anh ta bị nôn ra máu hoặc thậm chí tệ hơn là phản ứng dữ dội, anh ta sẽ đánh cược.
Chỉ có chiếm được cơ hội này, anh mới có thể có được chỗ đứng trong Bùi gia, nói không chừng có thể lấy được càng nhiều Linhh vật hấp thu Linhh lực, cũng như anh có thể tự do đi lại và có hi vọng rời đi Bùi gia ra khỏi Từ Ốc Vân thành.
Một người hầu đi tới không đồng ý: “Dật công tử, ta cho ngươi ăn no.
Nếu không uống nó, Ngươi sẽ nôn ra máu.”
Lâm Dật nói: “Ta mỗi ngày đều uống đan dược, cũng không nôn ra máu. Ta muốn uống bổ canh. “
Người hầu cau mày, cho rằng Lâm Dật vô cớ gây sự, muốn chết.
Nhưng Lâm Dật cứ kêu canh bổ, dùng mọi thủ đoạn cẩu thả, gian lận của để được uống nó.”
"ích âm thảo vẫn được sử dụng phải không? “ Người đứng đầu Lâm gia hỏi.
“ Nó vẫn được dùngchưa dừng lại. “gia nhân nói
Cỏ ích âm cũng là một loại thuốc chữa bách bệnh, mấy ngày nay Lâm Dật uống nó, cũng không có vấn đề gì khác, gia chủ Lâm gia suy nghĩ một chút nói: “Cho hắn một bát canh bổ.” Ngày sau nếu làm lô đỉnh mà yếu quá không ích, không lợi. “
“Vâng. “
Bằng cách này, canh bổ của Lâm Dật đã được đưa lại. Mặc dù chỉ cách ngày một lần, nhưng sau vài ngày uống canh bổ, “ sách dược” trong tâm trí anh ấy cuối cùng đã trở lại huy hoàng như xưa, và tay chân của anh ấy đã trở lại nhẹ nhàng. Với sức mạnh này Lâm Dật rất vui mừng và thở phào nhẹ nhõm,
Trong thời gian này, Triệu thị đã đến dạy anh nghi thức xuất hành vào ngày kết hôn, Lâm Dật nghĩ rằng Lâm Dĩnh sẽ theo Triệu thị đến Thanh Trúc Viện để làm khó dễ anh, không ngờ chỉ có Thiệu phu nhân tới đây. “Ta là dì cả của ngươi, ta dạy dỗ ngươi sẽ không hại ngươi. Vì thể diện nhà họ Lâm, ngươi nhất định phải chăm chỉ học tập, không được phạm sai lầm . “
Triệu thị nói ngay khi bà ấy đến, thái độ nghiêm nghị và khí thế rất cao. Tuy nói rằng bà ấy đến đây để dạy phép xã giao cho Lâm Dật, nhưng trên thực tế, chính bảo mẫu bên cạnh bà ấy mới thực sự dạy Lâm Dật .
Sự tự phụ giả tạo của bà vυ' thật đáng kinh tởm, Lâm Dật sẽ bị la mắng bất cứ khi nào anh ta mắc lỗi đu là lỗi nhỏ nhất, dùng thân phận là dì cả của Triệu thị để trấn áp anh ta
Lại vang lên bên tai Lâm Dật, “Chủ nhân, cho dù ngươi từ nhỏ không được mẫu thân dạy dỗ, cũng không hiểu quy củ sao? Lâm gia là vô phước kgi có một người như Ngươi. Hay là ngươi cố ý học không tốt, muốn trưởng bối trách phu nhân dạy ngươi không tốt, cố ý chống đối chúng ta. “
Lâm Dật tức giận cười trở lại, hoàn toàn không muốn học, mò mẫm một hồi, ngồi xuống ngưỡng cửa nói: “Bà già ngươi diễn giỏi thật đấy, đáng tiếc a. Ngươi không làm diễn viên thật tiếc đó. Ngươi tới đây có ý định gì? Còn ở đây nói bóng gió gọi cả mẹ ta ra, suýt nữa chỉ vào mũi ta gọi ta là đồ khốn nạn đúng không? Làm sao vậy, ngươi không muốn giáo huấn ta như vậy sao? Được rồi, chúng ta đi trước mặt Tổ phụ nói đi? , để lão tổ đổi người dạy ta đi, dù sao ta cũng đang quỳ chết trước mặt lão tổ, khàn cả giọng không nói được, nhất định sẽ không để cho một nô tài như ngươi chỉ tay trước mặt. Ta, cùng lắm là để Bùi gia cõng một người mù điếc vào cửa, ta đã mù rồi, ta không nói được, ngươi còn để ý sao?”
Lâm Dật vừa ngồi xuống liền không đứng dậy, Bất luận lão nô kia nói cái gì, anh cũng đều không động đậy, lão nô kia cũng không dám đánh anh, chỉ có thể tức giận nhảy lên chửi bới.
“Đủ rồi.” Triệu thị nói, “Lâm Dật, ngươi là nam nhân, còn là Lâm gia thiếu gia,
Ngươi làm sao như chuột chù vậy?”Lâm Dật cười lạnh.
“Lâm Dật, đừng tưởng rằng có lão tổ chống đỡ, ta không thể làm gì được ngươi, ta có rất nhiều thủ đoạn để ngươi chịu khổ, nhưng không ai nhìn ra được.” Triêụ thị nói.
“Dọa ta sao? Chỉ cần ta Lâm Dật còn có thể nói chuyện, ta nhất định sẽ mắng to chuyện bà đã làm với ta. Dù sao ta cũng không muốn khuôn mặt này. Ngày cưới thì thế nào? Có nhiều người lại náo nhiệt đấy chứ?” .” Lâm Dật ‘nhìn’ con đường của cô.
Đôi mắt của Triệu thị trở nên lạnh lùng, cô không ngờ Lâm Dật lại vô liêm sỉ như vậy, anh ta chơi bài hoàn toàn trái với lẽ thường, dựa vào việc bây giờ anh ta sắp cưới Bùi Huyền Thanh, anh ta còn tưởng rằng mình có sự ủng hộ của người đứng đầu Lâm gia, vì vậy anh ấy không coi trọng bà ta nữa.