Sau Khi Chia Tay Thì Bị Đàn Anh Mang Đi

Chương 64: Ngoại truyện 5: Trúc mã (1)

Trịnh Lam đeo tai nghe ngồi bên cạnh sân bóng rổ.

Mùa hè năm nay nóng cực kỳ, đã gần tối mà thời tiết vẫn như một nồi nước đun sôi bốc hơi.

Trịnh Lam ngồi dưới một gốc cây to, lá cây rậm rạp thay cậu cản gần hết ánh mặt trời chói mắt.

Chỉ là gần bụi cỏ nên muỗi rất nhiều, Trịnh Lam lại là người có thể chất hút muỗi, cậu bị đốt ngứa đến mức chân di chuyển tới lui nhiều lần.

Hôm nay là ngày cuối của cuối tuần, trên sân bóng rổ chỉ có một đội đang chơi bóng.

Người đang bị bao vây ở giữa bất ngờ nhảy lên, một cú nhảy ba điểm bóng vào rổ.

Trên sân vang lên một trận vỗ tay, người đó cười lên, nhìn về phía bên ngoài cầu thang sân đấu.

Một người duy nhất ngồi đó đang cúi đầu xắn ống quần, nghe thấy âm thanh mới mờ mịt ngẩng đầu lên rồi nhìn qua.

"Còn chơi nữa không?" Bùi Yến hỏi.

Bóng rổ rơi nện xuống mặt đất, bộp bộp đập xuống mấy lần.

Tất cả mọi người đều hiểu ý không nói ra, có người đi nhặt bóng ôm vào trong người, Bùi Yến nhìn thấy cũng không thèm để ý.

Anh kéo áo lên tùy ý lau lên mặt của mình.

Dưới bóng cây, người kia còn đang loay hoay. Bùi Yến đi qua, dứt khoát ngồi xuống trước mặt cậu, đỉnh đầu chỉ ngang tới đầu gối.

Trịnh Lam "ai" lên một tiếng, một tay Bùi Yến nắm lấy mắt cá chân kéo đến trước mặt mình, có một vài vết đỏ trên làn da trắng.

Ngón tay cái của anh mơn trớn, động tác của Bùi Yến nhẹ nhàng lướt đi.

"Lại bị cắn nữa à?" Anh hỏi.

"Ừm." Trịnh Lam buồn buồn đáp.

"Không phải đã nhắc cậu nhớ mang theo Hoa Lộ Thủy* theo sao?" Bùi Yến thở dài, đứng lên tìm trong balo của mình, lấy một một bình Hoa Lộ Thủy từ bên trong, bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, một đầu gối chạm đất, mở nắp phun thuốc cho Trịnh Lam.

(*)Hoa Lộ Thủy: Hoa Lộ Thủy là sản phẩm có tác dụng khử trùng, diệt khuẩn nhất định, bôi lên vết muỗi đốt, côn trùng cắn có thể giảm ngứa, sưng tấy, cái này nó giống dầu gió bên mình ấy

"Không tự mình mang thì không biết đi tìm ở trong túi tớ à?"

Trịnh Lam không nói chuyện, sau lưng Bùi Yến là một đám người hồi nãy đánh bóng chung đi qua, nhìn thấy anh đều chào hỏi, sau đó nói với Bùi Yến: "Anh Bùi, bọn em đi trước đây."

"Mấy đứa đi đi." Bùi Yến không quay đầu lại, mắt vẫn nhìn chằm chằm mắt cá chân đang cầm trên tay.

Hoa Lộ Thủy phun ướt nên tay anh cũng dính mùi thơm theo, Bùi Yến buông lỏng tay, đè lên mắt cá chân của cậu rồi đứng lên hỏi: "Có khá hơn chút nào chưa?"

Chắc là Trịnh Lam hơi nóng, cả mặt và tai đều đỏ, Bùi Yến gục đầu xuống, thuận miệng hỏi: "Sao lại nóng như vậy." Nhéo nhéo vành tai của cậu.

Bỗng nhiên Trịnh Lam nghiêng đầu né tránh, tay Bùi Yến dừng lại ở giữa không trung.

Balo bị Trịnh Lam kéo lên vai, cậu vội vàng nói "Không có gì." Sau đó nhảy lên đi xuống cầu thang.

"Đừng chạy nhanh như vậy, ngã bây giờ." Bùi Yến đi theo sau nắm lấy cùi chỏ của cậu, bị cậu quay người hất đi.

"Tự tớ biết." Trịnh Lam cau mày nói.

Không biết sao lại tự nhiên tức giận, Bùi Yến đổi chủ đề, hỏi cậu: "Buổi chiều cậu làm gì?"

"Không phải là xem cậu chơi bóng à?" Trịnh Lam nói.

"Không phải." Bùi Yến cắt ngang: "Cú ném ba điểm của tớ đẹp như vậy mà cậu cũng không chú ý."

Trịnh Lam không nói chuyện, Bùi Yến đi từ phía sau lên, liếc mắt nhìn balo của cậu hỏi: "Cậu mang gì vậy? Nặng không?"

Trịnh Lam lắc đầu, Bùi Yến vẫn đi lên lấy balo của cậu nói: "Đưa tớ mang cho."

"Đừng đυ.ng vào tớ." Trịnh Lam xoay người, lấy quai đeo cặp từ trong tay Bùi Yến ra.

Nhìn về bóng lưng đi thẳng về phía trước của Trịnh Lam, Bùi Yến sững sờ tại chỗ, nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc là làm sao vậy..."

Tuyến 619 đúng lúc đến trạm, Trịnh Lam chạy về phía trước, nắm lấy tay nắm cạnh cửa đi lên trên.

Chiếc xe này vừa vặn đến lúc giờ tan học tan làm, trong xe nhiều người, Bùi Yến đuổi theo, l*иg ngực dính sát vào balo của Trịnh Lam.

Chỉ là anh còn đang suy nghĩ về sự tức giận vô cớ của Trịnh Lam, anh duỗi tay cầm lấy tay nắm của xe, nắm luôn cả tay của Trịnh Lam.

Vừa chơi bóng rổ xong, cả người Bùi Yến đều là mồ hôi nhưng lại không hôi chút nào.

Anh giống như một ngọn lửa, cháy hừng hực ở sau lưng Trịnh Lam, khiến người khác không cách nào coi nhẹ.

Hơi thở nóng hổi kia, l*иg ngực chập trùng giống như dán sát lên trái tim của Trịnh Lam vậy.

Xe buýt xốc nảy, cứ lên rồi xuống, Bùi Yến sợ cậu đứng không vững còn lấy tay vịn eo của cậu.

Trong xe nhiều người, nhiều tạp âm, anh sợ Trịnh Lam nghe không rõ liền tự nguyện cúi đầu xuống, ghé vào lỗ tai cười nói: "Lúc trước đã bảo cậu đưa balo cho anh rồi."

Trong lòng Trịnh Lam hỗn loạn, hận Bùi Yến sao lại không hiểu phong tình như vậy, quay đầu mắng: "Tớ đâu phải bạn gái cậu, cậu giúp tớ đeo balo làm gì?"

Bùi Yến có hơi sững sờ.

Xe buýt dừng ở trạm, có người xuống xe bớt nên rộng rãi hơn đôi chút, mọi người lùi về phía sau, Trịnh Lam thoát ra khỏi vòng tay anh.

Chỗ ngồi chỉ trống một chỗ, đợi Bùi Yến chen qua, Trịnh Lam tự ngồi một mình, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Giữa hai người có một cô gái đứng giữa, Bùi Yến giật mình, nắm chặt tay vịn, cúi đầu nhìn điện thoại, cũng không nói chuyện.

Đến trạm, Trịnh Lam đi xuống từ chỗ ngồi. Cậu bị ngã xuống ở ven đường, Bùi Yến sải bước đi lên nắm lấy cánh tay cậu kéo về.

"Quậy cái gì thế này?" Lời nói vừa nói ra, lưng Trịnh Lam cứng lại, Bùi Yến lại cảm thấy mình sai rồi nên xin lỗi: "Không mắng cậu mà..."

Tay anh thả lỏng một chút, Bùi Yến đứng lên, kiên nhẫn hỏi cậu: "Hôm nay cậu bị sao vậy?"

Dáng vẻ nhẹ nhàng ấm áp này thực sự khiến người ta mềm lòng, nhưng mà Trịnh Lam nói không nên lời, đành đổi sang tông giọng bình thường, nói: "Chỉ là hơi mệt đầu."

Bùi Yến ò một tiếng, lúc này mới buông tay cậu ra.

Hai người tách nhau ra ở cửa tiểu khu, nhà Bùi Yến ở bên trái, nhà Trịnh Lam ở bên phải.

Hôm nay Trịnh Lam thậm chí không nói chào tạm biệt đã rời đi, còn đi không thèm quay đầu lại. Bùi Yến đứng tại chỗ nhìn cậu, Trịnh Lam cúi thấp đầu, khom lưng, dáng vẻ dường như rất ủ rũ.

Anh không biết là cậu bị làm sao.

Ăn tối xong làm mấy trang đề thi, Bùi Yến vẫn còn không an tâm.

Mẹ anh làm một món đồ ngọt, làm một cái bánh kem, anh lấy ra hai phần từ trong bếp.

Mẹ Bùi thấy, hỏi cậu: "Con còn muốn ăn à? Không phải trước đó còn chê quá ngọt sao?"

"Đưa cho Trịnh Lam nếm thử." Bùi Yến nhìn bánh gato trong tay.

Trịnh Lam thích nhất là món đồ ngọt này.

Một đoạn đường ngắn ngủi, Bùi Yến suy nghĩ hôm nay có chuyện nào không ổn.

Đi tới dưới lầu nhà Trịnh Lam, anh mới gọi điện thoại.

Vẫn còn tốt, vẫn nhận điện thoại, Bùi Yến hỏi cậu: "Ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi." Trịnh Lam nói.

Trên bàn học rộng lớn sáng sủa bày một đống đề thi, nhưng mà một đề cũng chưa được động vào.

Cậu đang suy nghĩ về nhịp tim đập lúc Bùi Yến nhích lại gần cậu.

"Muốn ăn đồ ngọt không? Hiện tại tớ đang ở dưới lầu." Bùi Yến giơ điện thoại lên lắc lắc.

Cửa sổ phòng Trịnh Lam có ánh đèn sáng rực, có lẽ cậu cũng đang làm bài tập.

Đầu dây bên kia âm thanh bị cắt ngang, chỗ cửa sổ xuất hiện một cái bóng, sau đó đèn của từng tầng từng tầng sáng lên, Bùi Yến có thể tưởng tượng ra cảnh Trịnh Lam chạy xuống lầu.

Có lẽ là sẽ mang đôi giày vải trắng dễ đi đó, một bước là hai bậc cầu thang.

Nghĩ tới nghĩ lui cậu đã xuất hiện, buổi tối mùa hạ gió mát thổi tới, Trịnh Lam nhìn thấy dưới ánh đèn có người đang chờ cậu.

Bùi Yến một tay cầm phần bánh kem, đứng nghiêm chỉnh mà chờ.